"Cố Lôi, cậu vào đây!''
Cố Lôi đẩy cửa bước vào, bên ngoài vẫn còn hai người đàn ông cao lớn đứng canh. Khung cảnh đập vào mắt Cố Lôi là bộ dạng hèn mọn của Lưu Trang, cô ta liên tục quỳ trên mặt đất để cầu xin.
Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, tưởng rằng cô sẽ bị dao động như không. Cô vẫn một mặt cứng rắn không thay đổi quyết định của mình.
"Giúp Lưu Trang thu dọn đồ đạc. Nói với tất cả mọi người, là Lưu Trang tự mình xin từ chức."
Đây là chút thương xót cuối cùng Tống Cẩm Đan dành cho cô ta, cô không tuyên bố là đuổi việc Lưu Trang, vẫn giữ lại cho cô ta chút mặt mũi.
"Cô Lưu, để tôi đỡ cô ra ngoài."
Vừa rồi Cố Lôi hẵn gọi cô ta là giám đốc, bây giờ cách gọi xa lạ này khiến cô ta tức đến bật cười. Cô ta chống tay vào cạnh bàn đứng dậy, lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc bước ra khỏi cửa phòng, Lưu Trang quay lại nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Tống Cẩm Đan, cô sẽ sớm hối hận vì ngày hôm nay đuổi tôi thôi!"
Tống Cẩm Đan nhìn Cố Lôi, cô dứt khoát nói: "Đưa đi! Từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện ở Tống thị."
Lưu Trang trở về văn phòng lặng lẽ thu dọn đồ vật vốn thuộc về cô ta. Có lẽ Lý Trạch Đông đã rời đi từ lâu, trong lòng cô ta có chút thất vọng.
Lý Trạch Đông đã ngoài năm mươi, ông ta đã có vợ và một đứa con gái. Khi cặp với ông ta, Lý Trạch Đông hứa hẹn đủ đường, dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cô ta từng bước sa vào bẫy.
Cô ta vẫn không cam lòng trước kết cục này, cô ta cần một lời giải thích từ Lý Trạch Đông.
Khi bước ra khỏi phòng làm việc, Lưu Trang phải đối mặt với không ít ánh mắt từ nhân viên. Cô ta vẫn ngẩng cao đầu, ôm đống đồ đã thu dọn bước đi.
Cố Lôi tiễn cô ta ra đến cửa lớn của Tống thị. Chỉ cần một bước chân nữa, toàn bộ nơi này sẽ chẳng còn liên can đến cô ta.
Lưu Trang nhắm chặt mắt, cô ta bước qua ranh giới mong manh đó. Cô ta quay đầu lại thì thấy nụ cười chứa đầy sự mỉa mai của Cố Lôi:
"Tạm biệt, không hẹn gặp lại. Cô Lưu!"
***
Lưu Trang không về luôn, cô ta đi xuống khu vực nhà để xe của ôtô. Trong đó chiếc xe của Lý Trạch Đông vẫn còn ở đó. Vậy có nghĩa là ông ta vẫn đang ở Tống thị. Cô ta chọn một vị trí dễ quan sát chiếc xe của Lý Trạch Đông.
Qua một khoảng thời gian, Lý Trạch Đông đã xuống nhà xe. Ông ta quan sát đằng sau một cách cẩn thận. Trên miệng gã còn lẩm bẩm điều gì đó.
"Không biết cô ta đã đi chưa!"
Lưu Tranh ôm theo đồ, ngồi xổm ở một góc nhỏ đối diện với chiếc xe của Lý Trạch Đông. Đợi chờ quá lâu khiến cô ta ngủ gật, nhưng khi nghe thấy tiếng khởi động động cơ ôtô thì dù có buồn ngủ đến mấy cô ta cũng ép bản thân tỉnh lại.
Một thân cô ta lao ra chắn trước đầu xe của Lý Trạch Đông, khiến ông ta phải thắng xe gấp.
Ông ta nhìn Lưu Trang với vẻ mặt chán ghét, ông ta tít còi xe liên tục.
"Mở cửa, tôi có chuyện cần nói! Lý Trạch Đông! Mở cửa!"
Lưu Trang liên tục dùng túi xách đập vào ô tô, Lý Trạch Đông khó chịu hạ cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài hét lớn:
"Cút đi! Cô không cút thì đừng trách xe tôi không có mắt!"
"Lý Trạch Đông, tất cả chuyện này cho ông. Tôi cần nói chuyện này với ông." - Lưu Trang hét lên trong đau khổ.
Lý Trạch Đông không có chút lưu tình, ông ta mở miệng đều là những lời lẽ châm chọc: "Ai bảo cô ngu! Cô có biết trong mắt tôi cô không khác gì con chó nghe lời không? Trên giấy tờ đều ghi tên cô, dù cô có nói thế nào thì cô vẫn là người chịu trách nhiệm. Việc này ngay từ đầu vốn chẳng liên quan tới tôi."
Gã lại tiếp tục nhấn còi inh ỏi: "Còn không biến, lẽ nào muốn tôi tông chết cô với vừa lòng?"
Lưu Trang bị những lời này của gã nói cho đơ người, chân cô ta cũng chẳng còn sức mà ngồi bệt xuống sàn. Lý Trạch Đông cười một cách kinh thường, lái xe vòng qua người Lưu Trang. Gã căn rất chuẩn, chiếc xe cách Lưu Trang gần đến một cm.
Cô ta ngồi dưới sàn, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Tại sao cô ta lại ngu như vậy?
Cô ta thất vọng bê đồ của mình rời đi. Lúc lái xe qua Tống thị, cô ta nhìn vào trong đó với ánh mắt uất hận.
"Tống Cẩm Đan! Tôi sẽ còn quay lại! Lý Trạch Đông, ông cũng nên chuẩn bị tinh thần sớm đi!"