Khu rừng ẩm ướt đầy âm u, mọi thứ yên lặng đến đáng sợ.
Tống Cẩm Đan đứng dậy tìm hiểu địa hình bốn xung quanh, đồng thời cũng là tìm nguồn nước. Cổ họng cô đã khô khốc từ hôm qua đến giờ.
Cơ thể cô đã mất sức quá nhiều, ngay cả đi cũng rất khó khăn.
"A!" - Tống Cẩm Đan giật mình khi bước hụt bước chân. Nền đất khá ẩm ướt khiến cô bị trượt chân ngã xuống một hố lớn không quá sâu. Quần áo rách nát, tơi tả, gương mặt nhem nhuốc trông đáng thương vô cùng.
Cô từ từ bò dậy.
"Nước!"
Tống Cẩm Đan mừng rỡ chạy đến con suối nhỏ trong veo. Cô quỳ xuống cạnh con suối rồi dùng cả hai tay múc từng ngụm nước mát lạnh. Đầu óc cô cũng dần tỉnh táo trở lại.
"Mày tìm bên kia đi, tao sẽ tìm bên này! Đừng bỏ sót bất kỳ chỗ nào!"
Tiếng bước chân dẫm đạp lên lá cây khô dưới nền đất ngày một nhiều. Tống Cẩm Đan đứng ở phía dưới có thể nghe rất rõ những lời bọn họ nói.
Xung quanh cô không có cây cối che chắn nên rất lộ liễu. Mà bây giờ đám người đó đang ở ngay trên đầu cô, chỉ cần bọn họ xoay mình thì chắc chắn sẽ tìm thấy cô.
Khi tên đàn ông dữ tợn kia quay đầu nhìn xuống dưới con dốc thoải nhưng không một bóng người thì nhíu mày, hắn ta vỗ cái "bẹp" lên trán rồi tức giận mắng.
"Con bọ chết tiệt này!"
Khi tiếng bước chân dần đi xa, Tống Cẩm Đan mới dám vuốt ngực thở phào một hơi.
"May quá, trốn kịp!"
Đúng là trời thương, ngay giờ khắc nguy hiểm Tống Cẩm Đan đã chú ý đến cái hang nông dưới con dốc. Tống Cẩm Đan co người, cô ngồi nép chặt ở cửa hang.
"Đã thấy cô ta chưa?"
"Chưa!"
"Vậy thì đi tìm chỗ khác!"
***
Phó Tử Sâm xuống máy bay sau khoảng thời gian rất dài để di chuyển. Anh ăn mặc kín mít khi từ trên máy bay đến khi đáp đất.
"Ngài Conal! Ngài đến rồi!" - Một người đàn ông với gương mặt dữ tợn đang chào đón Phó Tử Sâm.
"Đến đó đi! Mau lên, tôi không có quá nhiều thời gian đâu! Mười phút, đúng mười phút đến đó cho tôi!"
Người đàn ông gật đầu, anh ta điều khiển xe sang lạng lách giữa con đường đông đúc xe cộ. Cuối cùng anh ta dừng xe trước một khu phố tăm tối, tiếng mèo hoang gào rít trên từng con đường nhỏ.
"Đã chuẩn bị tiền chưa?" - Phó Tử Sâm hỏi.
Người đàn ông kia lấy ra một chiếc ba lô lớn đưa cho Phó Tử Sâm.
"Tiền trong này đã đủ! Cảnh sát rất nhanh sẽ đuổi tới, ngài Conal đi trước, tôi sẽ dẫn dụ cảnh sát đi chỗ khác. Đàn em tôi đang trên đường tới đây, ngài không cần lo lắng!"
Phó Tử Sâm vẫy tay, ra hiệu cho người đàn ông kia đi. Tiếng còi cảnh sát kêu inh ỏi chạy theo phía sau, chiếc xe sang kia bị cảnh sát chặn lại vì vi phạm luật giao thông.
Nơi mà Phó Tử Sâm đến là một khu phố nhỏ của Mỹ, được mệnh danh là khu phố Cấm, chỉ để dành cho những kẻ muốn mua những tin tức mật trong giới xã hội đen. Muốn mua tin tức cũng cần nhờ người giới thiệu, nếu không rất khó để có thể tìm người bán tin.
Anh xách theo túi tiền đi đến căn nhà ở cuối khu phố, trên cửa nhà có nhô ra một chiếc đầu rắn được điêu khắc từ gỗ rất tinh xảo. Phó Tử Sâm cầm lấy đầu con rắn kéo xuống dưới rồi lại thả nhẹ, anh làm lại động tác này thêm hai lần nữa rồi dừng lại.
Ít phút sau, một người đàn ông với hành động lạ đi ngang qua chỗ anh đứng. Hắn ta có biểu hiện rất lạ, khi đi qua trước căn nhà có con rắn đó hắn sẽ kéo vành mũ xuống ba lần.
Đó là mật mã, tên đó đang yêu cầu anh đi theo hắn ta. Dáng người hắn ta nhỏ nhắn lên khi chạy trên đường phố cứ như thoắt ẩn thoắt hiện, khó khăn lắm Phó Tử Sâm mới theo dấu được hắn.
Hắn dẫn anh chạy vòng vòng rồi dừng lại trước khu thu mua xe ôtô cũ đã bị bỏ hoang. Hắn đưa lưng về phía anh.
"Biết luật chưa? Tiền đâu?"
Phó Tử Sâm đặt túi tiền xuống đất. "Tiền trong đó đã đủ!"
"Đừng lừa tôi, nếu không… cái giá phải trả sẽ rất đắt!" - Hắn ta lạnh giọng cảnh cáo rồi lại hỏi tiếp: "Muốn mua tin tức gì?"
"Người phụ nữ mà Frank mới bắt về đang ở đâu?"
Người đàn ông đó lấy giấy bút trong túi áo khoác ra rồi viết sột soạt lên mảnh giấy. Một tay hắn kéo mũ che đi gương mặt, một tay hắn nhét tờ giấy vào trong tay Phó Tử Sâm.
Anh cẩn thận mở tờ giấy mà người đàn ông kia để lại. Mọi thông tin đầy đủ đã được viết trên đó.
Đến khi Phó Tử Sâm rời mắt khỏi tờ giấy mà nhìn xung quanh, hắn ta đã biến mất không một dấu vết cùng túi tiền lớn.
Phó Tử Sâm nắm chặt tờ giấy nhỏ trong tay rồi rời khỏi khu phố. Người đàn ông vừa đón anh từ sân bay đến đây đã xuất hiện, anh ta đã lái một chiếc siêu xe khác đến đây.
Theo sau xe của anh ta còn vài chiếc khác nữa.
Anh ngồi vào ghế lái phụ rồi đưa cho anh ta mảnh giấy vừa nhận được.
"Hunter, anh rất thân thuộc với nơi này nên vị trí trong tờ giấy này chắc hẳn anh sẽ biết, phải không?"
Hunter lắc đầu: "Tôi không chắc có phải nơi đó không, nhưng tôi chắc chắn sẽ đưa ngài tới được đó!"