• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy anh có vẻ không thể nhịn thêm được nữa, Hạc Đệ nhóm người muốn ngồi dậy, Vỹ Luân vội nắm áo anh níu lại.

– Đừng, cô ấy đang làm nhiệm vụ. Cậu bình tĩnh lại đi.

Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Hạc Đệ ngồi xuống ghế tự nhắc nhở bản thân rằng cô đang phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, anh không thể vì nhất thời nổi nóng mà đánh mất bản thân mình khiến kế hoạch của cô bị bứt dây động rừng sẽ gây ảnh hưởng đến cả tính của những người có liên quan.

– Tên khốn, chưa gì đã động chạm vào cô ấy. Tôi muốn chặt tay của hắn!

Anh nghiến anh, hai bàn tay nắm chặt vào nhau để giữ bình tĩnh, gân xanh nổi lên, vừa nhìn liền biết Hạc Đệ chỉ còn chờ đầu bốc khói.1

Mai Khiếu Cảnh nở nụ cười trừ rồi buông lời nhỏ nhẹ:

– Xin lỗi, tôi bậy quá. Mong người đẹp tha thứ.

Cô mỉm cười cho qua rồi nâng ly uống một ngụm rượu. Thấy cô không đáp lời, tên Mai Khiếu Cảnh nói tiếp:

– Đêm nay bọn anh sẽ có nhiều trò vui. Bọn anh muốn mời hai em tham gia cùng được chứ?

“Trò vui” mà hắn vừa nói mang hàm ý ám chỉ những hành động có liên quan đến các chất kích thích trái phép. Cô quay sang nhìn thiếu úy Nhậm Thừa Hân để ra hiệu. Cả hai tỏ ra thuận ý hắn như thể các cô gái ăn chơi thực thụ chẳng còn xa lạ với các cuộc vui sa đọa, hư người.

– Chúng tôi rất vinh hạnh.

Nói rồi cô nâng ly với hắn, ánh mắt của Mai Khiếu Cảnh dáng chặt vào cơ thể cô. Trong khi ánh nhìn rực lửa từ anh lại đang muốn thiêu trụi tên háo sắc muốn cưa cẩm “vợ” anh.

– Khốn kiếp…

Thấy mỗi lúc càng thêm nóng nảy, Vĩ Luân chỉ biết ngồi bên cạnh hết lời khuyên nhủ:

– Tất cả những gì cô ấy làm là vì nhiệm vụ. Cậu phải bình tĩnh.

Từ trước đến nay Vĩ Luân chưa từng thấy anh mất kiểm soát bản thân như lúc này. Trong mắt anh ấy, Hạc Đệ luôn là người tiết chế cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng lần này có vẻ như anh đã trở thành hũ giấm chua nên không kiểm soát được chính mình.

Một lát sau cô và thiếu tá Nhậm Thừa Hân rời chỗ ngồi và đi cùng đám người của Mai Khiếu Cảnh. Anh nhìn thấy “vợ” đã theo tên dê xồm kia thì cũng lập tức đứng dậy bám theo.

Rẽ vào đoạn hành lang với ánh đèn mờ ảo đủ sắc màu chớp nháy, hai cô gái theo đám người của tên trùm Đại Ưng bước vào trong một căn phòng. Cánh cửa đóng lại, lòng anh nóng như lửa đốt vì lo lắng dù biết rõ Y Thoa rất giỏi võ nhưng vẫn không thể yên tâm khi cô đang ở cùng đám quỷ dữ.

Hạc Đệ quay sang nói với Vĩ Luân:

– Tôi muốn vào trong đó.

Anh ấy có chút hoang mang, phòng bar riêng tư như thế, anh muốn vào trong e rằng không dễ dàng. Nếu lỡ để bọn người của Mai Khiếu Cảnh phát hiện ra anh thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

– Như vậy không ổn đâu.

Một người nhân viên đi lướt qua tầm mắt họ, cả hai nhìn nhau gật đầu, chỉ cần như vậy đã đủ hiểu ý đối phương, quả là anh em chí cốt có khác. Không khó để hai chàng trai tìm được phòng thay đồ.

Hai thanh niên bảnh bao, thân mình cao ráo lại săn chắc chuẩn người mẫu khoác trên mình bộ trang phục nhân viên phục vụ. Hạc Đệ mang khẩu trang bịt mặt vì anh có quen biết với Mai Khiếu Cảnh nên hắn sẽ dễ dàng nhận ra anh. Còn về phía Vĩ Luân, anh ấy vốn dĩ không có mối thù hay dính líu đến các bang phái nên trước đây chưa từng gặp qua Mai Khiếu Cảnh. Hơn nữa, anh ấy chỉ vừa đảm nhận kinh doanh sự nghiệp của gia đình thời gian gần đây, những hình ảnh của Vĩ Luân vẫn chưa xuất hiện trên các mặt báo nên không lo bị bại lộ thân phận.

Bưng khay rượu đến gõ cửa căn phòng, cổ tay vắt một chiếc khăn lau bàn trong rất chuyên nghiệp, hai thanh niên giả dạng bồi bàn giống đến từng chi tiết.

– Ai đó?

Nghe tiếng gõ của phòng, một tên thuộc hạ của Mai Khiếu Cảnh đại diện lên tiếng. Bọn chúng chuẩn bị mang hàng cấm ra tận hưởng cảm giác bay lắc lại đột nhiên bị làm phiền nên ngay lập tức tỏ thái độ cọc cằn.

Anh và Vĩ Luân nhìn nhau, cả hai tỏ ra bình tĩnh, anh ấy cất lời để tránh bị phát hiện:

– Chúng tôi mang rượu đến phục vụ quý khách ạ.

Tên Mai Khiếu Cảnh đề cao cảnh giác, hắn hằn giọng:

– Bọn tao không có gọi rượu.

Hai người có chút hoang mang, Hạc Đệ vội điều chỉnh giọng nói khác đi một chút rồi cất lời:

– Quán bar có quy định nhân viên phải phục vụ rượu miễn phí cho tất cả các vị khách thuê phòng. Nếu quý khách thấy phiền thì chúng tôi chỉ mang rượu vào rồi ra ngay ạ.

Nghe nói có rượu ngon được tặng không đồng, những tên giang hồ nhìn nhau rồi thống nhất ý kiến. Mai Khiếu Cảnh nhìn một tên đàn em rồi nháy mắt một cái, hắn liền hiểu ý của đại ca mà bước ra mở cửa.

Cửa phòng hé mở, tên thuộc hạ nhìn thấy hai nam nhân viên đang đứng bên ngoài. Lúc nãy nghe thấy giọng nam đã khiến bọn chúng thất vọng, nếu là nữ thì ắt hẳn chúng sẽ rất hào hứng.

Tên kia với dáng vẻ bặm trợn, hắn trừng mắt như muốn hăm dọa những người đang đứng đối diện:

– Vào đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK