• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói gắt gỏng lẫn câu hỏi không chút kiêng nể của Nhất Hạo Doanh cũng đủ để hiểu lão ta đang tức giận và bốc hỏa đến mức nào. Giờ đây đối với lão, cô chính là đang muốn tạo phản. Ngang nhiên bỏ ngoài tai lời dặn dò của lão, chẳng những để cho Uông Hạc Đệ có dự phòng trước mà còn bị anh phản công một cú thật đau.

Lão không chỉ tức giận vì kế hoạch bất thành mà còn vì sự cười nhạo xem thường của Hạc Đệ dành cho lão ta và cả tổ chức Phi Hổ.

Suy cho cùng, kế hoạch bị đổ vỡ thật sự là do lỗi của Y Thoa, dù cố gắng nghĩ cách bào chữa thì chú của cô cũng không thể tìm được lý do thỏa đáng để thuyết phục lão ác quỷ kia.

– Ly Huân đã sai sót trong quá trình thực hiện nhiệm vụ được giao phó. Hy vọng Nhất tổng nương tay, cho con bé cơ hội để chuộc lỗi.

Biết rõ tình cảnh trước mắt không thể tìm ra lời giải thích hay bao biện, Tiêu Tĩnh Lực chỉ đành đi thẳng đến con đường cầu xin, van nài, đây cũng là cách tốt nhất lẫn duy nhất cho tình huống hiện tại.

Cô đưa mắt nhìn Tiêu Tĩnh Lực, hai chú cháu âm thầm trao đổi ý nghĩ ánh mắt, bây giờ không còn con đường nào khác ngoài việc xin tha thứ và hứa hẹn.

Chỉ đành được nước đẩy thuyền, cô tận dụng cơ hội Tiêu Tĩnh Lực đang nói đỡ cho mình mà ráo riết nhận lỗi.

– Tôi đã sai rồi, do tôi nhất thời sơ suất, không nhận ra Uông Hạc Đệ có phòng bị từ trước. Xin ông chủ cho tôi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Lão ta không đáp lời mà âm thầm đưa tay vào túi trong của áo vest rồi lấy ra một khẩu súng ngắn hướng về phía cô, cánh tay chắc nịch không chút động đậy mà nhắm ngay thái dương,

– Giữ lại đồ ăn hại như mày cũng vô ích. Chỉ chuốc thêm phiền phức cho tổ chức.

Tình hình thật sự căng thẳng đến cùng cực, lão ta nhất quyết không muốn bỏ qua cho cô sau cuộc thất bại ê chề. Khát khao có được mảnh ngọc bội càng lớn, Nhất Hạo Doanh càng trở nên tàn bạo, mất nhân tính.

Bị dồn đến bước đường cùng, cô suy đi nghĩ lại cũng không còn lối rút lui, Y Thoa quỳ rạp xuống đất, Tiêu Tĩnh Lực thấy vậy cũng lập tức quỳ theo.

– Xin ông chủ tha mạng, tôi sẽ không tái phạm thêm lần nào nữa. Tôi sẽ bằng mọi cách chuộc lại lỗi lầm của mình.

Tiêu Tĩnh Lực cũng không ngừng cất lời cầu xin con quỷ điên loạn đang đứng hiên ngang chỉa mũi súng về phía cô, chỉ còn chờ mỗi hành động bóp còi đoạt mạng.

– Nhất tổng xin hãy suy nghĩ lại, Ly Huân đã vì Phi Hổ mà đóng góp không ít trong suốt nhiều năm qua. Mong ông chủ cho Ly Huân một cơ hội cuối cùng để lấy công chuộc tội.

Hai chú cháu lần nữa đưa mắt nhìn nhau, Nhất Hạo Doanh hằn giọng, lời nói dữ tợn chói cả tai:

– Mày có tình cảm với Uông Hạc Đệ đúng chứ? Mày đã động lòng với kẻ thù, phạm phải điều cấm kỵ, thật không đáng để tha thứ.

Cô hít một hơi thật sâu, đây chưa phải lúc để bật lại lão già gian xảo.

– Tôi không có. Chẳng qua tôi đang muốn dùng tình cảm để khiến Uông Hạc Đệ tin tưởng, từ đó sẽ thuận lợi khai thác thông tin về mảnh ngọc bội.

Y Thoa biết lão ta quay cuồng nhiều năm qua, chưa từng dừng việc đưa anh vào tầm ngắm là vì muốn đoạt được mảnh ngọc bội. Nắm được yếu điểm của lão, cô lấy điều đó làm lý do để chơi đòn tâm lý.

Vừa nghe cô nói xong, Tiêu Tĩnh Lực liền hiểu ý định của cô, ông ấy lập tức phối hợp, chẳng ngại thêm vài lời phân trần lý lẽ để thâu tóm tâm lý của Nhất Hạo Doanh.

– Nghĩ kỹ lại, bây giờ Uông Hạc Đệ đã có tình cảm với Ly Huân, hắn chắc chắn sẽ vì tình yêu mà để lộ sơ hở về nơi cất giấu mảnh ngọc bội. Nhất tổng à, nhìn vào thực tế, hiện tại ngoài Ly Huân thì chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn để tìm ra thông tin về báu vật.

Xưa nay Tiêu Tĩnh Lực ăn nói đều rất cẩn trọng, luôn suy xét kỹ càng, có đầu có đuôi nên khả năng thuyết phục được người khác rất cao, kể cả kẻ khó tính như Nhất Hạo Doanh cũng không ngoại lệ.

Bản thân lão ta cũng hiểu rõ, sau khi kế hoạch lần này bất thành, kẻ vốn có sự đề cao cảnh giác như Uông Hạc Đệ ắt hẳn sẽ càng đề phòng gắt gao hơn nữa. Trước mắt lão vẫn chưa nghĩ ra mưu kế nào hay ho để biết được nơi cất giấu mảnh ngọc bội kia. Có thể nói để Y Thoa dùng tình cảm mê hoặc Hạc Đệ là lựa chọn khả thi nhất vào thời điểm này.

Trông ánh mắt của Nhất Hạo Doanh đã bị phân tâm và thuyết phục, Tiêu Tĩnh Lực nhân cơ hội nói thêm vào:

– Nhất tổng nghĩ xem, sau phi vụ này, lòng tin của Uông Hạc Đệ dành cho Ly Huân lại càng được củng cố. Bây giờ sự tin tưởng mà hắn dành cho con bé gần như tuyệt đối. Sự thất bại không phải là dấu chấm hết mà thực chất nó đã mở ra cho chúng ta một cơ hội khác.

Mọi lời nói của Tiêu Tĩnh lực đều đã được thu vào tai của lão. Nhất Hạo Doanh từ từ hạ cánh tay đang cầm khẩu súng xuống, hành động đồng nghĩa với lời nói lão tạm tha cho cô một mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK