Dinh thự của Gilson II được trang bị hệ thống an toàn vô cùng tiên tiến, người dân bình thường hoàn toàn không thể đến nơi này. Tất cả những kẻ có ý định giội phân hoặc đánh lén cũng không cách nào làm trò gì được. Tuy người lợi hại hơn một chút vẫn có thể đến đây, tỷ như sát thủ có trang bị và kỹ năng chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn một tuyến phòng ngự gồm những hộ vệ của phủ bá tước Gilson đang chờ đợi họ.
Hộ vệ tư nhân của vương tộc được lĩnh danh hiệu “kỵ sỹ” ở đế quốc, có thân phận khá cao và nhận lương bổng ngang với nhân viên công vụ mẫn cán. Nhưng hộ vệ của quý tộc lại chịu một nỗi buồn bực. Vấn đề chủ yếu nằm ở chỗ bọn họ không được nằm trong biên chế chính quy, nhiều nhất chỉ có thể được coi là lính đánh thuê mang trên vai trách nhiệm trợ Trụ vi ngược và hay bị chửi mắng là chó săn.
Đương nhiên không ai cam nguyện nhận công việc này, bởi vậy quý tộc thường sẽ dựa vào mối quan hệ với q·uân đ·ội HL trực thuộc địa phương để xin vài người làm hộ vệ. Chính lão Gilson cũng từng làm thế. Có điều nhân phẩm lão ta không được tốt, ác danh lại bay xa. Mỗi vị đại đội trưởng vừa nghe thấy bá tước Gilson mở miệng thuê người, không nói hai lời đã phái cho lão một đám lính không chính thức "bỏ thì thương, vương thì tội", hoặc nói là quân nhân không đủ tiêu chuẩn của q·uân đ·ội. Để những người này trong biên chế, một là ảnh hưởng đến tác phong người lính và năng lực chiến đấu tổng thể, hai là sợ "một con chuột làm hỏng nồi nước". Nhưng nếu bọn họ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì không thể tùy tiện cho về phủ. Tốt thôi, bá tước muốn thuê người thì cứ đẩy họ đi cho xong.
Tiếp đó, trong một lần đi săn thú vào mấy năm trước, lão Gilson và đám kiêu binh không hợp cách m·ất t·ích cùng một chỗ.
(Lão Gilson và nhóm kiêu binh bị Gunsmith g·iết để trả thù cho ông nội, chi tiết này thuộc quyển 4 chương 13)
Gilson II tiếp thu lời dạy của cha nhưng vẫn lo lắng đến câu "ác giả ác báo". Chính bản thân hắn làm nhiều điều thương thiên hại lý, nói không sợ rõ ràng là gạt người. Lỡ một ngày sát thủ mang trong người thủ đoạn cao minh tìm tới trước cửa mà không có người nào đối phó thì thật không ổn.
Vì vậy, Gilson II thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ để tìm một tổ chức gọi là “Silver Shadow”. Không rõ số lượng thành viên của tổ chức này nhưng ít nhất họ không dưới ngàn người. Cũng chẳng ai biết thủ lĩnh là ai. Người ngoài chỉ biết duy nhất một điều: Chỉ cần bạn chịu chồng đủ tiền thì họ có thể cung cấp sát thủ đáng tin cậy g·iết người giúp bạn, hoặc không để người khác g·iết bạn.
Hộ vệ của Gilson II là thành viên của Silver Shadow, tổng cộng có ba người. Bọn họ được trả tiền lương trên trời, ở trong phòng dành cho khách của bá tước. Họ phụ trách công tác bảo vệ suốt hai mươi tư giờ mà không hề ngừng nghỉ.
Tuy là một quý tộc nhưng Gilson II chẳng biết gì về thế giới của người có siêu năng lực. Nếu hắn có thể biết thêm một chút thì sẽ cảm thấy may mắn khi trả tiền rất đúng chỗ. Ba người này đều là cao thủ cấp Bính, cho dù ba tiểu đội người cải tạo t·ấn c·ông phủ bá tước thì họ vẫn có thể thoải mái tiêu diệt địch thủ.
Có thể nói Silver Shadow là một tổ chức không có nguyên tắc. Họ không có bất cứ lập trường nào. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ chỉ cần đủ tiền thì sát thủ sẽ đủ can đảm g·iết bất cứ người nào.
Mà trên cái thế giới này vẫn tồn tại một tổ chức với nguyên tắc rất độc đáo. Bọn họ cũng không có lập trường. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ thì chỉ cần mục tiêu bạn đưa ra đáng c·hết chứ không quan tâm bạn sẽ chi bao nhiêu tiền. Dù chỉ một xu thì sát thủ vẫn đi g·iết bất cứ ai.
Gambling Snake chính là một thành viên trong tổ chức này. Hắn là thích khách dưới trướng "Thiên Minh", có được thân phận rất cao ở quận Song Ưng và là người âm thầm điều khiển tất cả sòng bạc của "Thiên Minh".
Nhiệm vụ tối nay không bình thường. Kẻ Gambling Snake muốn á·m s·át là Gilson II, một thanh niên quý tộc quyền thế đứng đầu quận Song Ưng. Hắn xưng huynh gọi đệ với Tổng Đốc, hắn phú khả địch quốc, hắn chính là vị vua thật sự của vương quốc nhỏ nơi đây. Nhưng Gambling Snake thấy quan hệ giữa Gilson II với quận Song Ưng cũng giống như dòi bọ đục khoét xương cốt, đều cần phải diệt trừ nhanh chóng.
"Nguyệt hắc s·át n·hân dạ, phong cao phóng hỏa thiên". Gambling Snake xâm nhập qua đường phía trên sau khi nhảy dù chính xác xuống nóc của khu nhà cao cấp thuộc phủ bá tước. Do chiếc dù màu đen nên khi nhảy xuống có thể dễ dàng che dấu tung tích của hắn. Lại nói những kẻ tuần tra trong sân cũng không có thói quen ngẩng đầu nhìn trời. Một khi trời không trăng thì chẳng thể nào thấy được mảnh dù màu đen tuyền.
Gambling Snake trượt xuống dốc nóc nhà, hai chân bám vào mép tường, thân người đổi chiều để hạ xuống, nhẹ nhàng cạy chốt cửa sổ bằng thanh kiếm giấu trong tay áo và lách người vào trong nhà. Toàn bộ động tác bình tĩnh và nhanh chóng, không hề tạo chút tiếng động nào.
Phủ bá tước có tổng cộng ba tầng, độ cao mỗi tầng không đồng nhất, bởi vì trong phủ học đòi trang trí những tác phẩm nghệ thuật. Ví dụ như bức tranh tường khổng lồ, tượng điêu khắc của danh gia và cả một ít đèn treo tường cỡ lớn. Chính vì vậy, mỗi tầng đều có độ cao rất khoa trương. Kiến trúc nhà ba tầng mà cao chẳng kém gì tòa nhà sáu tầng trong khu dân cư bình thường.
Đèn trong hành lang đã tắt hết. Việc này không phải do bá tước keo kiệt, tắt đèn ban đêm để tiết kiệm tiền điện. Mà đây là quy củ để bảo vệ an toàn cho thân nhân của Gilson II. Nói đơn giản thì những căn phòng và hành lang thuộc kiến trúc bên mặt ngoài đều tắt hết đèn điện, kéo rèm cửa che kín. Gilson hoàn toàn không muốn bị một viên đạn từ súng bắn tỉa tiễn lên Tây Thiên ngay lúc ở trong nhà.
Sở dĩ danh hiệu của Gambling Snake là xà, bởi vì phong cách á·m s·át của hắn thuộc loại ẩn dật trong bóng tối. Hắn lặng lẽ không một tiếng động, một kích có thể lấy mạng người.
Nhưng giờ phút này xảy ra một chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn. Lúc hắn vừa bước vào, quả thật cảm thấy độ khó không cao, nhưng thật ra cánh cửa sổ bị mở có máy phát tín hiệu cảm ứng. Hệ thống an toàn của phủ bá tước không những trang bị bên ngoài dinh thự mà còn bố trí khắp nơi trong phòng. Sau khi bị đột nhập, nó sẽ phát đi tín hiệu báo động ngầm.
Trong thư phòng, Gilson nhanh chóng nhận được thông tin từ một gã bảo vệ. Hắn nhấn phím trả lời điện thoại trên bàn làm việc để nói chuyện với bảo vệ qua bộ đàm: "Thưa ngài bá tước, vừa rồi thu được một tín hiệu báo động xuất phát từ phía Bắc lầu ba.”
Gilson II biết hệ thống an toàn rất n·hạy c·ảm. Có khi một con chim bé tí đậu trên cửa sổ cũng gây báo động, cho nên hắn trả lời với vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện này ngươi cứ xác nhận rồi báo lại, còn nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”
Giọng nói ở phía đối diện lập tức trả lời: "Thưa ngài Bá tước, ta đang đứng ở hành lang đó. Ta thấy cửa sổ...” Hắn nói đến đây, bỗng im bặt.
“Hả? Chuyện gì? Cửa số thế nào rồi?” Gilson II phát cáu, bèn hỏi dồn.
Lúc này, ở hành lang phía Bắc, một bóng đen đang đứng trong bóng tối dí khẩu súng vào sau gáy gã bảo vệ.
Như học được cách nói chuyện của một loài động vật máu lạnh nào đó, bóng đen mở miệng nói những lời trầm thấp và lạnh lẽo: “Nói cho hắn biết có người đến viếng thăm hắn.”
Gambling Snake nghe thấy sự tồn tại của thiết bị báo động trong lời nói của bảo vệ, liền nhận ra hành động của mình có thể đã bị phát hiện. Thế là hắn tương kế tựu kế, lợi dụng điều này để thay đổi sách lược hành động.
Bảo vệ nói lại câu vừa rồi vào bộ đàm: "Có một người, hắn nói muốn gặp ngài.”
Gilson II nhận ra điều gì đó lạ thường nên giọng nói cũng thay đổi. Hắn hỏi dò: “Đó là ai?”
Câu nói cuối cùng của gã bảo vệ được tín hiệu truyền tới: “Người lấy mạng ngươi.”
Theo đó, đầu dây bên kia vang vọng một tiếng động quái lạ. Một giây sau là tiếng máy bộ đàm rơi xuống đất. Tất cả năm người trong thư phòng đều biết có người đ·ã c·hết. Chuyện này tuyệt đối không thể giỡn chơi.
Gilson II nổi gân xanh đầy trán, gọi sang một đường dây khác: “Nghe đây, không cần quản đó là ai. Hãy mau đưa phu nhân và thiếu gia đến phòng an toàn. Còn nữa, mau gọi ba gã ăn không ngồi rồi đến đây cho ta.”
Hộ vệ tư nhân của vương tộc được lĩnh danh hiệu “kỵ sỹ” ở đế quốc, có thân phận khá cao và nhận lương bổng ngang với nhân viên công vụ mẫn cán. Nhưng hộ vệ của quý tộc lại chịu một nỗi buồn bực. Vấn đề chủ yếu nằm ở chỗ bọn họ không được nằm trong biên chế chính quy, nhiều nhất chỉ có thể được coi là lính đánh thuê mang trên vai trách nhiệm trợ Trụ vi ngược và hay bị chửi mắng là chó săn.
Đương nhiên không ai cam nguyện nhận công việc này, bởi vậy quý tộc thường sẽ dựa vào mối quan hệ với q·uân đ·ội HL trực thuộc địa phương để xin vài người làm hộ vệ. Chính lão Gilson cũng từng làm thế. Có điều nhân phẩm lão ta không được tốt, ác danh lại bay xa. Mỗi vị đại đội trưởng vừa nghe thấy bá tước Gilson mở miệng thuê người, không nói hai lời đã phái cho lão một đám lính không chính thức "bỏ thì thương, vương thì tội", hoặc nói là quân nhân không đủ tiêu chuẩn của q·uân đ·ội. Để những người này trong biên chế, một là ảnh hưởng đến tác phong người lính và năng lực chiến đấu tổng thể, hai là sợ "một con chuột làm hỏng nồi nước". Nhưng nếu bọn họ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì không thể tùy tiện cho về phủ. Tốt thôi, bá tước muốn thuê người thì cứ đẩy họ đi cho xong.
Tiếp đó, trong một lần đi săn thú vào mấy năm trước, lão Gilson và đám kiêu binh không hợp cách m·ất t·ích cùng một chỗ.
(Lão Gilson và nhóm kiêu binh bị Gunsmith g·iết để trả thù cho ông nội, chi tiết này thuộc quyển 4 chương 13)
Gilson II tiếp thu lời dạy của cha nhưng vẫn lo lắng đến câu "ác giả ác báo". Chính bản thân hắn làm nhiều điều thương thiên hại lý, nói không sợ rõ ràng là gạt người. Lỡ một ngày sát thủ mang trong người thủ đoạn cao minh tìm tới trước cửa mà không có người nào đối phó thì thật không ổn.
Vì vậy, Gilson II thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ để tìm một tổ chức gọi là “Silver Shadow”. Không rõ số lượng thành viên của tổ chức này nhưng ít nhất họ không dưới ngàn người. Cũng chẳng ai biết thủ lĩnh là ai. Người ngoài chỉ biết duy nhất một điều: Chỉ cần bạn chịu chồng đủ tiền thì họ có thể cung cấp sát thủ đáng tin cậy g·iết người giúp bạn, hoặc không để người khác g·iết bạn.
Hộ vệ của Gilson II là thành viên của Silver Shadow, tổng cộng có ba người. Bọn họ được trả tiền lương trên trời, ở trong phòng dành cho khách của bá tước. Họ phụ trách công tác bảo vệ suốt hai mươi tư giờ mà không hề ngừng nghỉ.
Tuy là một quý tộc nhưng Gilson II chẳng biết gì về thế giới của người có siêu năng lực. Nếu hắn có thể biết thêm một chút thì sẽ cảm thấy may mắn khi trả tiền rất đúng chỗ. Ba người này đều là cao thủ cấp Bính, cho dù ba tiểu đội người cải tạo t·ấn c·ông phủ bá tước thì họ vẫn có thể thoải mái tiêu diệt địch thủ.
Có thể nói Silver Shadow là một tổ chức không có nguyên tắc. Họ không có bất cứ lập trường nào. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ chỉ cần đủ tiền thì sát thủ sẽ đủ can đảm g·iết bất cứ người nào.
Mà trên cái thế giới này vẫn tồn tại một tổ chức với nguyên tắc rất độc đáo. Bọn họ cũng không có lập trường. Mặc kệ là ai thuê mướn, họ thì chỉ cần mục tiêu bạn đưa ra đáng c·hết chứ không quan tâm bạn sẽ chi bao nhiêu tiền. Dù chỉ một xu thì sát thủ vẫn đi g·iết bất cứ ai.
Gambling Snake chính là một thành viên trong tổ chức này. Hắn là thích khách dưới trướng "Thiên Minh", có được thân phận rất cao ở quận Song Ưng và là người âm thầm điều khiển tất cả sòng bạc của "Thiên Minh".
Nhiệm vụ tối nay không bình thường. Kẻ Gambling Snake muốn á·m s·át là Gilson II, một thanh niên quý tộc quyền thế đứng đầu quận Song Ưng. Hắn xưng huynh gọi đệ với Tổng Đốc, hắn phú khả địch quốc, hắn chính là vị vua thật sự của vương quốc nhỏ nơi đây. Nhưng Gambling Snake thấy quan hệ giữa Gilson II với quận Song Ưng cũng giống như dòi bọ đục khoét xương cốt, đều cần phải diệt trừ nhanh chóng.
"Nguyệt hắc s·át n·hân dạ, phong cao phóng hỏa thiên". Gambling Snake xâm nhập qua đường phía trên sau khi nhảy dù chính xác xuống nóc của khu nhà cao cấp thuộc phủ bá tước. Do chiếc dù màu đen nên khi nhảy xuống có thể dễ dàng che dấu tung tích của hắn. Lại nói những kẻ tuần tra trong sân cũng không có thói quen ngẩng đầu nhìn trời. Một khi trời không trăng thì chẳng thể nào thấy được mảnh dù màu đen tuyền.
Gambling Snake trượt xuống dốc nóc nhà, hai chân bám vào mép tường, thân người đổi chiều để hạ xuống, nhẹ nhàng cạy chốt cửa sổ bằng thanh kiếm giấu trong tay áo và lách người vào trong nhà. Toàn bộ động tác bình tĩnh và nhanh chóng, không hề tạo chút tiếng động nào.
Phủ bá tước có tổng cộng ba tầng, độ cao mỗi tầng không đồng nhất, bởi vì trong phủ học đòi trang trí những tác phẩm nghệ thuật. Ví dụ như bức tranh tường khổng lồ, tượng điêu khắc của danh gia và cả một ít đèn treo tường cỡ lớn. Chính vì vậy, mỗi tầng đều có độ cao rất khoa trương. Kiến trúc nhà ba tầng mà cao chẳng kém gì tòa nhà sáu tầng trong khu dân cư bình thường.
Đèn trong hành lang đã tắt hết. Việc này không phải do bá tước keo kiệt, tắt đèn ban đêm để tiết kiệm tiền điện. Mà đây là quy củ để bảo vệ an toàn cho thân nhân của Gilson II. Nói đơn giản thì những căn phòng và hành lang thuộc kiến trúc bên mặt ngoài đều tắt hết đèn điện, kéo rèm cửa che kín. Gilson hoàn toàn không muốn bị một viên đạn từ súng bắn tỉa tiễn lên Tây Thiên ngay lúc ở trong nhà.
Sở dĩ danh hiệu của Gambling Snake là xà, bởi vì phong cách á·m s·át của hắn thuộc loại ẩn dật trong bóng tối. Hắn lặng lẽ không một tiếng động, một kích có thể lấy mạng người.
Nhưng giờ phút này xảy ra một chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn. Lúc hắn vừa bước vào, quả thật cảm thấy độ khó không cao, nhưng thật ra cánh cửa sổ bị mở có máy phát tín hiệu cảm ứng. Hệ thống an toàn của phủ bá tước không những trang bị bên ngoài dinh thự mà còn bố trí khắp nơi trong phòng. Sau khi bị đột nhập, nó sẽ phát đi tín hiệu báo động ngầm.
Trong thư phòng, Gilson nhanh chóng nhận được thông tin từ một gã bảo vệ. Hắn nhấn phím trả lời điện thoại trên bàn làm việc để nói chuyện với bảo vệ qua bộ đàm: "Thưa ngài bá tước, vừa rồi thu được một tín hiệu báo động xuất phát từ phía Bắc lầu ba.”
Gilson II biết hệ thống an toàn rất n·hạy c·ảm. Có khi một con chim bé tí đậu trên cửa sổ cũng gây báo động, cho nên hắn trả lời với vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện này ngươi cứ xác nhận rồi báo lại, còn nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”
Giọng nói ở phía đối diện lập tức trả lời: "Thưa ngài Bá tước, ta đang đứng ở hành lang đó. Ta thấy cửa sổ...” Hắn nói đến đây, bỗng im bặt.
“Hả? Chuyện gì? Cửa số thế nào rồi?” Gilson II phát cáu, bèn hỏi dồn.
Lúc này, ở hành lang phía Bắc, một bóng đen đang đứng trong bóng tối dí khẩu súng vào sau gáy gã bảo vệ.
Như học được cách nói chuyện của một loài động vật máu lạnh nào đó, bóng đen mở miệng nói những lời trầm thấp và lạnh lẽo: “Nói cho hắn biết có người đến viếng thăm hắn.”
Gambling Snake nghe thấy sự tồn tại của thiết bị báo động trong lời nói của bảo vệ, liền nhận ra hành động của mình có thể đã bị phát hiện. Thế là hắn tương kế tựu kế, lợi dụng điều này để thay đổi sách lược hành động.
Bảo vệ nói lại câu vừa rồi vào bộ đàm: "Có một người, hắn nói muốn gặp ngài.”
Gilson II nhận ra điều gì đó lạ thường nên giọng nói cũng thay đổi. Hắn hỏi dò: “Đó là ai?”
Câu nói cuối cùng của gã bảo vệ được tín hiệu truyền tới: “Người lấy mạng ngươi.”
Theo đó, đầu dây bên kia vang vọng một tiếng động quái lạ. Một giây sau là tiếng máy bộ đàm rơi xuống đất. Tất cả năm người trong thư phòng đều biết có người đ·ã c·hết. Chuyện này tuyệt đối không thể giỡn chơi.
Gilson II nổi gân xanh đầy trán, gọi sang một đường dây khác: “Nghe đây, không cần quản đó là ai. Hãy mau đưa phu nhân và thiếu gia đến phòng an toàn. Còn nữa, mau gọi ba gã ăn không ngồi rồi đến đây cho ta.”