Bên ngoài gian phòng có tiếng máy móc cỡ lớn đang hoạt động, có vẻ như đây là một dây chuyền sản xuất nào đó, hoặc là một xưởng ô tô, xưởng chế biến thịt hoặc là đồ uống...
Đây là điều mà Devitt đang nghĩ trong đầu, mà thật ra chuyện này cũng đâu còn quan trọng.
Một giờ trước, hắn bị trùm kín đầu bằng một miếng vải màu đen rồi được đưa đến đây.
Căn phòng trước mắt chỉ rộng khoảng mười mét vuông, cửa sổ bị đóng kín, cả phòng chỉ có một chiếc đèn treo trên trần tỏa ra những tia sáng yếu ớt và không đủ soi rõ hết mọi góc khuất.
Devitt bị trói vào một cái ghế. Lúc khăn trùm đầu được lột ra, gã đàn em cơ bắp đi theo Sonny bắt đầu đánh hắn. Thằng này tên là Braga, vốn là một vận động viên quyền anh nghiệp dư. Sau khi quấn băng gạc kín hai nắm đấm, hắn tận tình chiêu đãi bụng, ngực và mặt Devitt suốt bốn mươi phút, ngoài ra còn tốn thêm khoảng hai mươi phút để tra hỏi, nhưng đáp án hắn nhận được lại là "Ngươi ra quyền như thằng say rượu ấy", hoặc là "Ta thấy ngươi sắp thở không ra hơi rồi, có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Tàn thuốc rơi đầy trên đất cho thấy thời gian và sự kiên nhẫn của Sonny đã bị mài mòn ghê gớm, còn Braga từ bỏ hẳn màn thẩm vấn.
Braga tới bên cạnh Sonny rồi nói nhỏ: "Có lẽ tiếp tục đánh nữa cũng sẽ không có kết quả gì cả. Trước đây, ta từng gặp có một gã y hệt thế này ở Trung Đông. Thằng đó bị chích điện suốt hai tiếng đồng hồ mà đến cả tên cũng không khai ra."
Sonny đẩy Braga, rút súng lục trong áo rồi dí sát trán Devitt: "Nghe này, thằng khốn! Đây là cơ hội cuối cùng, mau nói tên sếp của ngươi ra!"
"Ta đã nói rồi, nếu như ngươi chịu sử dụng cái bộ phận được dùng làm đồ trang trí trong hộp sọ của ngươi thì đã sớm có thể loại bỏ khả năng ta là cảnh sát rồi."
Báng súng nặng nề đập vào cằm Devitt, Sonny giận dữ quát: "Được rồi, nếu đã không cạy được miệng ngươi..." Hắn xoay người, từ một góc tối trong phòng, lôi ra một chiếc ghế khác. Mike cũng bị trói chặt trên ghế, dường như hắn vẫn chưa được tẩm quất.
"Xin lỗi nhé, ông bạn. Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp từ người người thôi." Sonny phất tay ý bảo Braga bước lại, xem ra là chuẩn bị động thủ với Mike rồi.
Mike vội kêu lên: "Này! Này! Làm cái gì vậy? Ta thì liên quan gì đến chuyện này?! Người là ngươi giới thiệu hắn cho ta, ta quen hắn còn không đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngay cả họ gì ta còn chưa biết! Huống hồ ta đã nói tất cả những gì mình biết cho ngươi rồi!"
"Đúng vậy, ngươi đã nói tất cả cho chúng ta biết rồi. Ngươi nói hắn một mình g·iết sạch người gia đình Janno Vessey rồi ném vào hồ Michigan, sau đó lấy tiền và lái xe đưa ngươi trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của gần một nửa lực lượng cảnh sát thành phố. Ngươi nghĩ đây là TV show hay là đóng phim? Trông ta có giống đứa nhóc ba tuổi không? Mike, ông bạn của ta, trước đây chúng ta từng hợp tác rất ăn ý nên nếu ngươi còn tiếp tục nói phét thì đừng trách ta không để ý đến giao tình."
"Ngươi không phải là thằng nhóc ba tuổi, chỉ là hơi ngu thôi." Devitt cười nói sau lưng Sonny.
"Thằng chó đẻ này!" Sonny đang tức nên chẳng ngại tặng cho Devitt hai cái quả đấm.
Braga tháo đống băng gạc đã dính đầy máu để quấn lại dải băng mới. Hắn đã cởi áo từ sớm, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn nổi đầy gân xanh. Khi đứng trước Mike, hình ảnh này liền tạo ra hiệu ứng tương phản với gã thư sinh gầy yếu kia.
"Nhóc con, cần ta giúp ngươi gỡ kính mắt không? Chẳng may khi mảnh kính vỡ cắm vào mắt là kiểu gì ngươi cũng sẽ rú lên. Mà ta thì không thích cái tiếng ấy tẹo nào." Tay phải Braga đấm nhẹ vào lòng bàn tay trái, chuẩn bị ra tay.
"Đợi chút... đợi chút... Các ngươi đừng ra tay, ta có thể giải thích!"
Sonny đi tới: "Ta nghe đây."
Mike nói: "Các ngươi như đã không tin lời ta nói lúc trước, vậy ta có thể giúp các ngươi phân tích tình huống mà các ngươi lo sợ nhất. Đơn giản chính là... Devitt là cảnh sát, đặc công hoặc HL gì đó. Mà ta đã đạt thành giao dịch nào đó với hắn nên giấu nhẹm những việc xảy ra ngày hôm qua. Các ngươi hãy thử suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện này là tuyệt đối không thể xảy ra."
Sonny đạo: "Vì sao? Chỉ bởi vì hôm qua ngươi mới gặp cái gã này nên ta nên tin rằng ngươi không có khả năng bị hắn mua chuộc sao? Loại người như ngươi ta đã thấy rất nhiều, vừa tiếp thu giáo dục cao đẳng, vừa lén lút tham gia hoạt động phi pháp. Chỉ cần cảnh sát tìm tới cửa, dùng ngồi tù cùng tiền đồ để uy h·iếp là ngươi sẽ như cave đổi t·ú b·à, mong sao có thể nhanh chóng được tống vào tù để đổi lấy một cái kế hoạch bảo vệ nhân chứng gì đó, không phải vậy sao?"
Mike nuốt nước bọt, trả lời: "Ngài Lucchesi, ta phải nhắc lại. Là ngươi bảo hắn tới gặp ta."
Sonny đáp: "Đúng vậy, bởi vì ta cảm thấy hắn là một tên l·ừa đ·ảo, còn dám tự xưng là Cố vấn..." Hắn quay đầu lại nắm tóc Devitt rồi đến gần mặt mình: "Ngươi nghĩ ta chưa nghe nói về Cố Vấn sao? Nếu như một gã khoảng bốn mươi tuổi nói vậy thì có lẽ ta còn tin khoảng một phần trăm. Mẹ kiếp, thằng nhãi con nhà ngươi không cảm thấy mình còn quá non để g·iả m·ạo một nhân vật truyền kỳ à?"
Devitt lười đáp lại, chỉ nhếch mép.
Sonny lại trở về trước mắt Mike: "Thế nên ta cho hắn biết thời gian và địa điểm giao hàng của Tony, rồi nói với hắn: 'Nếu như ngươi thực sự là Cố Vấn, ngươi sẽ biết nên làm thế nào để chứng minh mình."
Mike trả lời: "Tiếp theo ngươi giới thiệu ta cho hắn, bởi vì ta có thể nắm bắt được tin tức của tất cả những cuộc giao dịch trong thành phố, nếu như Devitt thật sự báo cảnh sát đến p·há h·oại giao dịch thì ngươi cũng có thể chùi sạch mông mình."
Sonny cười đáp: "Đoán không sai."
Mike tiếp tục nói: "Đến lúc đó, kết quả là Tony sẽ b·ị b·ắt hoặc là b·ị b·ắn c·hết vì chống cự. Cho dù hắn không c·hết, hoặc cảnh sát không buộc tội được mà phải thả hắn thì chắc chắn đường dây buôn bán này sẽ đứt, vị trí của Tony trong gia đình Janno Vessey sẽ rớt thê thảm. Từ đó, mục đích trả thù của ngươi cũng hoàn thành.
Nhưng cho dù kết quả có thế nào, Janno Vessey cũng sẽ nghi ngờ chuyện này là do ngươi giở trò quỷ sau lưng, bởi vì ngươi từng có mâu thuẫn với Tony. Đến lúc đó, ngươi có thể làm bộ không biết gì cả. Cho dù Devitt có chỉ ra và xác nhận ngươi, ngươi cũng có thể nói hắn là một tên l·ừa đ·ảo muốn dựa vào thế lực của gia đình Lucchesi để bảo vệ bản thân, đồng thời khi đúng thời cơ sẽ đẩy ta ra làm chứng cứ chứng minh tin tức giao dịch không phải do ngươi để lộ."
Devitt lại ở phía sau lên tiếng: "Sonny, thằng nhóc này còn thông minh hơn ngươi nhiều."
"Thằng khốn này, nếu ngươi không ngậm miệng thì ta sẽ cắt đứt cái lưỡi của ngươi đấy." Sonny quay đầu lại đe dọa.
Mike quay lại câu chuyện: "Thế nhưng ngươi không ngờ Devitt không báo cảnh sát, mà lại lựa chọn đen đấu đen và đào thoát thành công. Bởi vì ngươi vốn không tin hắn có thể làm được chuyện này, cho nên nảy sinh nghi ngờ hắn là cảnh sát chìm. Thế là không quản tối hôm qua hắn làm cái gì, tất cả đều là nhờ có cảnh sát âm thầm phối hợp nên mới có thể hoàn thành."
"Đúng, đây chẳng phải là đề tài chính của câu chuyện hay sao? Thằng nhóc, thằng cớm này đã cho ngươi chỗ tốt gì? Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mike thở dài: "Nếu như Chicago vẫn đang hoạt động như bình thường, chắc sáng nay ngươi đã được đọc tin tức về tất cả những gì xảy ra hôm qua."
Sonny nghe đến đây, sắc mặt khẽ thay đổi.
Mike nói tiếp: "Tin tức mà truyền thông đưa ra hẳn phải là, phát hiện hai chiếc xe bị thiêu hủy, một chiếc là xe tải, một chiếc chính là chiếc xe gây ra vụ hỗn loạn trưa hôm qua. Tuy hiện trường phát hiện một số vết chân nhưng không tìm thấy kẻ nào." Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút: "Ngươi không cảm thấy điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì ta nói lúc trước hay sao?"
Sonny hừ lạnh một tiếng; "Đúng thì có gì lạ? Ta lại cảm thấy cảnh sát bắt gọn đám Tony, cố ý để các ngươi chạy thoát, sau đó phong tỏa tin tức thì hợp lý hơn rất nhiều? Đã vậy mười một giờ sáng các ngươi mới đến gặp ta, thời gian đó ta đọc mấy tờ báo cũng là rất bình thường."
"Nếu như hoàn toàn dựa theo tính toán của ngươi và giả thiết Devitt chính là nằm vùng do cảnh sát phái tới, sự việc hẳn phải là:
Đầu tiên, Devitt thâm nhập vào gia đình Lucchesi với một cái cách kinh người —— g·iả m·ạo Cố Vấn. Ta cảm thấy bất cứ gã nằm vùng đầu óc bình thường nào cũng sẽ thấy thà chọn phương án vào bar rồi giả say đập chai rượu vào đầu ngươi còn tốt hơn nhiều.
Mà ngươi ngay từ đầu đã không tin tưởng hắn, cho thấy bước đầu tiên đã thất bại; sau đó hắn lại nhắm mắt nhảy vào cái bẫy do ngươi sắp đặt, đồng thời còn dùng thủ đoạn mua chuộc ta, một kẻ hắn mới gặp chưa được nửa ngày. Tiếp theo, hắn lại mang theo kẻ không chắc chắn về độ trung thành, chưa hề được huấn luyện tí gì đến gặp ngươi nhằm tự chui đầu vào lưới và chẳng hề lo lắng việc ta sẽ không chịu được bức cung mà bán đứng mình."
Biểu cảm trên mặt Sonny hơi dao động, thế nhưng Mike còn chưa nói xong: "Ông bạn Lucchesi của ta ơi, ngươi suy nghĩ cho kỹ. Sự hoài nghi này là không hề có căn cứ hay hợp với logic. Mặt khác, cho dù ngươi cứ khư khư cố chấp cho rằng hắn là cảnh sát thì ta cũng muốn đề nghị ngươi đừng có khảo vấn người không hề liên quan như ta nữa. Cứ nã một phát giải quyết hắn là xong, hắn và ta không hề có quan hệ gì hết. Lý do ta đi với hắn tới đây là bởi vì thằng khốn nạn này từ chối trả tiền công."
Khi nói đến đây, trong phòng lại vang lên giọng nói trầm thấp của người thứ năm: "Được rồi, Sonny. Ngươi và Braga đi ra ngoài trước đi, đừng quên đóng cửa lại."
Sonny vâng dạ, liếc nhìn hai người đang bị trói trên ghế, rồi cùng với Braga đi ra ngoài.
Thì ra ngay từ đầu trong góc tối của phòng còn có một người, chỉ là cả Devitt lẫn Mike đều không chú ý tới hắn, còn Sonny và Braga cũng làm bộ trong phòng chỉ có bốn người.
Người bước ra từ góc tối là một lão già tóc bạc, mặc một bộ áo vest mà người bình thường tốn một năm tiền lương mới có thể mua được.
Lão già kéo một chiếc ghế ra, rồi ngồi xuống trước mặt hai người: "Ta rất thích hai vị, nhớ lại hồi ta bằng tuổi này vẫn chỉ là một gã công tử bột suốt ngày gây gổ khắp nơi khiến cha mẹ vô cùng lo lắng." Ánh mắt lão nhìn thẳng vào mặt Devitt: "Hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự đa nghi của ta, ta hoàn toàn tin tưởng Cố Vấn là một thanh niên trẻ tuổi có tài năng trác việt, chỉ là ta rất căm thù hai chữ ‘nằm vùng’.
Bọn ta là một gia đình cỡ lớn, không thể tránh khỏi có kẻ lòng dạ khó lường trà trộn vào. Ta tiếp nhận bọn họ, coi bọn họ là người nhà, thế nhưng chúng lại chỉ muốn p·há h·oại lợi ích của gia tộc nhằm đem huynh trưởng đưa vào ngục giam, làm tổn thương tình cảm và lòng tự tôn của chúng ta."
Devitt nhổ búng máu trong miệng: "Như vậy tiết mục vừa rồi là màn kiểm tra cuối cùng, hay là về sau sẽ còn có thêm nhiều kiểu thăm dò hơn?"
Lão giả trả lời: "Ta đã nhìn đủ rồi, con trai ạ. Nếu như ngươi là một gã sinh viên ưu tú nào đó của trường cảnh sát được cấp trên bí mật tuyển chọn thì ánh mắt của ngươi sẽ khác khi bị súng chĩa thẳng vào đầu."
"À, kiểu nào?" Devitt cười nói.
"Ta đã thấy bộ dạng của rất nhiều gã nằm vùng khi đối mặt với uy h·iếp đến tính mạng, lúc đó hắn sẽ nhớ tới người thân, nhiệm vụ hoặc là cấp trên, hoặc chăng sẽ nhớ lại những thứ có ý nghĩa. Mặc dù biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, sẵn sàng đối diện c·ái c·hết nhưng tình cảm là thứ không thể che giấu.
Còn nếu như là ác đồ bị oan uổng thì lúc đó cảm xúc biểu hiện ra sẽ là phẫn nộ, không cam lòng. Thậm chí có một số kẻ điên cuồng, ví dụ như ngươi, sẽ suy nghĩ chút chuyện nhàm chán. Chẳng hạn như là đêm nay bữa tối sẽ có món gì."
"Ầy...Thưa ngài, xin hỏi ngài là?" Mike ngắt lời.
"Joseph Lucchesi. Chắc hẳn ngươi đã nghe qua cái tên này, anh bạn trẻ."
Mike cúi đầu cười: "Hà hà... Rất vinh hạnh được gặp ngài, xem ra nếu ta có thể sống mà đi ra khỏi nơi này thì sẽ không thể làm một công dân tuân thủ luật pháp nữa rồi."
"Ngươi đã sớm không phải công dân tuân thủ luật pháp từ lâu rồi, Mike ạ."
Devitt có vẻ hưng phấn: "Không biết điều gì đã khiến bố già nhà Lucchesi đích thân đến gặp ta? Lúc ông mới đến gian phòng này hẳn còn chưa nghe tự thuật của Mike mà mới chỉ đọc báo mà thôi, lẽ nào..."
Joseph nói tiếp: "Sau khi đọc báo, người đầu tiên mà ta nghi ngờ chính là Sonny. Tiếc rằng hắn lại không có cái gan nói dối trước mặt ta."
"Hừ... Rõ rồi, dù cho chỉ có một phần vạn, ông cũng muốn đánh cuộc một ván rằng ta chính là Cố Vấn đích thực, bởi vì bây giờ ông đang rất cần Cố Vấn."
Joseph đáp: "Anh bạn trẻ, ta đã tra xét một số chuyện của ngươi. Devitt Lyle, cái tên này chỉ là một ký hiệu như biệt danh Cố Vấn và chúng chẳng thể đại diện cho bất cứ điều gì. Hiện nay, ta có thể chắc chắn 90% ngươi không phải là cảnh sát, nhưng đối với việc ngươi có phải là Cố Vấn hay không thì niềm tin ta đặt vào ván này cũng không đến 30%.
Có lẽ tối hôm qua ngươi đã làm một vụ khó tin. Nhưng theo ta được biết, thế giới này có những người đặc biệt, có người gọi bọn họ là người mang siêu năng lực, người khác lại gọi thẳng là quái thai. Nếu ngươi là một kẻ như vậy thì hẳn là có khả năng đối phó Tony và Joe. Ngay cả việc thoát khỏi sự truy đuổi của đám cảnh sát bình thường cũng có thể hiểu được."
Devitt đáp: "Ông không cần người có siêu năng lực, bởi vì như vậy sẽ đưa tới những cơ quan cỡ HL tham gia, đây là điều cấm kỵ của m·afia và cũng là một đường ranh giới nguy hiểm. Trí tuệ của Cố Vấn và sách lược để phạm tội, đây mới là thứ ông muốn."
"Rất chính xác, hôm qua ngươi chủ động tìm tới Sonny. Điều đó cho thấy trong thời gian này ngươi chỉ muốn hợp tác với gia đình Lucchesi, mà vấn đề lập trường của ngươi cũng đã vừa được kiểm tra. Giờ ta không cần biết ngươi có phải là người có siêu năng lực hay không, nếu ngươi là cố vấn thì ta sẽ thuê ngươi làm việc. Tất nhiên, ta chỉ cần ngươi cung cấp kế hoạch."
"Vậy nếu ta không phải thì sao?"
Joseph đứng lên, vừa tự mình cởi trói cho Devitt và Mike, vừa nói: "Ngươi tốt nhất nên chứng minh mình là thật, bởi vì sự mong đợi của ta đã được nâng lên một mức rất cao."
Lão lại quay sang nói với Mike: "Còn ngươi, về sau chỉ nên phục vụ cho gia đình Lucchesi. Với khả năng của mình, ta nghĩ người sẽ nhanh chóng ngồi cao hơn Sonny."
Mike đáp: "Thưa ngài, họ của Sonny là Lucchesi và là người mang dòng máu trực hệ của ngài..."
Joseph nhún vai: "Thì đấy, nếu không phải vậy thì ta đã cho thằng ngu đó đi ngủ với cá từ lâu rồi."
"Hà... Hà hà..." Mike cười méo xẹo.
Devitt làm vài động tác cho giãn gân cốt: "Quả thật ta có một vụ làm ăn lớn muốn thảo luận với ông, có điều ông vẫn cứ không thôi nghi ngờ thân phận của ta. Vậy nhân dịp xác Tony và Joe còn chưa lạnh, ta sẽ hoàn thành một việc cho ông... Tất nhiên là miễn phí."
Đây là điều mà Devitt đang nghĩ trong đầu, mà thật ra chuyện này cũng đâu còn quan trọng.
Một giờ trước, hắn bị trùm kín đầu bằng một miếng vải màu đen rồi được đưa đến đây.
Căn phòng trước mắt chỉ rộng khoảng mười mét vuông, cửa sổ bị đóng kín, cả phòng chỉ có một chiếc đèn treo trên trần tỏa ra những tia sáng yếu ớt và không đủ soi rõ hết mọi góc khuất.
Devitt bị trói vào một cái ghế. Lúc khăn trùm đầu được lột ra, gã đàn em cơ bắp đi theo Sonny bắt đầu đánh hắn. Thằng này tên là Braga, vốn là một vận động viên quyền anh nghiệp dư. Sau khi quấn băng gạc kín hai nắm đấm, hắn tận tình chiêu đãi bụng, ngực và mặt Devitt suốt bốn mươi phút, ngoài ra còn tốn thêm khoảng hai mươi phút để tra hỏi, nhưng đáp án hắn nhận được lại là "Ngươi ra quyền như thằng say rượu ấy", hoặc là "Ta thấy ngươi sắp thở không ra hơi rồi, có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Tàn thuốc rơi đầy trên đất cho thấy thời gian và sự kiên nhẫn của Sonny đã bị mài mòn ghê gớm, còn Braga từ bỏ hẳn màn thẩm vấn.
Braga tới bên cạnh Sonny rồi nói nhỏ: "Có lẽ tiếp tục đánh nữa cũng sẽ không có kết quả gì cả. Trước đây, ta từng gặp có một gã y hệt thế này ở Trung Đông. Thằng đó bị chích điện suốt hai tiếng đồng hồ mà đến cả tên cũng không khai ra."
Sonny đẩy Braga, rút súng lục trong áo rồi dí sát trán Devitt: "Nghe này, thằng khốn! Đây là cơ hội cuối cùng, mau nói tên sếp của ngươi ra!"
"Ta đã nói rồi, nếu như ngươi chịu sử dụng cái bộ phận được dùng làm đồ trang trí trong hộp sọ của ngươi thì đã sớm có thể loại bỏ khả năng ta là cảnh sát rồi."
Báng súng nặng nề đập vào cằm Devitt, Sonny giận dữ quát: "Được rồi, nếu đã không cạy được miệng ngươi..." Hắn xoay người, từ một góc tối trong phòng, lôi ra một chiếc ghế khác. Mike cũng bị trói chặt trên ghế, dường như hắn vẫn chưa được tẩm quất.
"Xin lỗi nhé, ông bạn. Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp từ người người thôi." Sonny phất tay ý bảo Braga bước lại, xem ra là chuẩn bị động thủ với Mike rồi.
Mike vội kêu lên: "Này! Này! Làm cái gì vậy? Ta thì liên quan gì đến chuyện này?! Người là ngươi giới thiệu hắn cho ta, ta quen hắn còn không đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngay cả họ gì ta còn chưa biết! Huống hồ ta đã nói tất cả những gì mình biết cho ngươi rồi!"
"Đúng vậy, ngươi đã nói tất cả cho chúng ta biết rồi. Ngươi nói hắn một mình g·iết sạch người gia đình Janno Vessey rồi ném vào hồ Michigan, sau đó lấy tiền và lái xe đưa ngươi trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của gần một nửa lực lượng cảnh sát thành phố. Ngươi nghĩ đây là TV show hay là đóng phim? Trông ta có giống đứa nhóc ba tuổi không? Mike, ông bạn của ta, trước đây chúng ta từng hợp tác rất ăn ý nên nếu ngươi còn tiếp tục nói phét thì đừng trách ta không để ý đến giao tình."
"Ngươi không phải là thằng nhóc ba tuổi, chỉ là hơi ngu thôi." Devitt cười nói sau lưng Sonny.
"Thằng chó đẻ này!" Sonny đang tức nên chẳng ngại tặng cho Devitt hai cái quả đấm.
Braga tháo đống băng gạc đã dính đầy máu để quấn lại dải băng mới. Hắn đã cởi áo từ sớm, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn nổi đầy gân xanh. Khi đứng trước Mike, hình ảnh này liền tạo ra hiệu ứng tương phản với gã thư sinh gầy yếu kia.
"Nhóc con, cần ta giúp ngươi gỡ kính mắt không? Chẳng may khi mảnh kính vỡ cắm vào mắt là kiểu gì ngươi cũng sẽ rú lên. Mà ta thì không thích cái tiếng ấy tẹo nào." Tay phải Braga đấm nhẹ vào lòng bàn tay trái, chuẩn bị ra tay.
"Đợi chút... đợi chút... Các ngươi đừng ra tay, ta có thể giải thích!"
Sonny đi tới: "Ta nghe đây."
Mike nói: "Các ngươi như đã không tin lời ta nói lúc trước, vậy ta có thể giúp các ngươi phân tích tình huống mà các ngươi lo sợ nhất. Đơn giản chính là... Devitt là cảnh sát, đặc công hoặc HL gì đó. Mà ta đã đạt thành giao dịch nào đó với hắn nên giấu nhẹm những việc xảy ra ngày hôm qua. Các ngươi hãy thử suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện này là tuyệt đối không thể xảy ra."
Sonny đạo: "Vì sao? Chỉ bởi vì hôm qua ngươi mới gặp cái gã này nên ta nên tin rằng ngươi không có khả năng bị hắn mua chuộc sao? Loại người như ngươi ta đã thấy rất nhiều, vừa tiếp thu giáo dục cao đẳng, vừa lén lút tham gia hoạt động phi pháp. Chỉ cần cảnh sát tìm tới cửa, dùng ngồi tù cùng tiền đồ để uy h·iếp là ngươi sẽ như cave đổi t·ú b·à, mong sao có thể nhanh chóng được tống vào tù để đổi lấy một cái kế hoạch bảo vệ nhân chứng gì đó, không phải vậy sao?"
Mike nuốt nước bọt, trả lời: "Ngài Lucchesi, ta phải nhắc lại. Là ngươi bảo hắn tới gặp ta."
Sonny đáp: "Đúng vậy, bởi vì ta cảm thấy hắn là một tên l·ừa đ·ảo, còn dám tự xưng là Cố vấn..." Hắn quay đầu lại nắm tóc Devitt rồi đến gần mặt mình: "Ngươi nghĩ ta chưa nghe nói về Cố Vấn sao? Nếu như một gã khoảng bốn mươi tuổi nói vậy thì có lẽ ta còn tin khoảng một phần trăm. Mẹ kiếp, thằng nhãi con nhà ngươi không cảm thấy mình còn quá non để g·iả m·ạo một nhân vật truyền kỳ à?"
Devitt lười đáp lại, chỉ nhếch mép.
Sonny lại trở về trước mắt Mike: "Thế nên ta cho hắn biết thời gian và địa điểm giao hàng của Tony, rồi nói với hắn: 'Nếu như ngươi thực sự là Cố Vấn, ngươi sẽ biết nên làm thế nào để chứng minh mình."
Mike trả lời: "Tiếp theo ngươi giới thiệu ta cho hắn, bởi vì ta có thể nắm bắt được tin tức của tất cả những cuộc giao dịch trong thành phố, nếu như Devitt thật sự báo cảnh sát đến p·há h·oại giao dịch thì ngươi cũng có thể chùi sạch mông mình."
Sonny cười đáp: "Đoán không sai."
Mike tiếp tục nói: "Đến lúc đó, kết quả là Tony sẽ b·ị b·ắt hoặc là b·ị b·ắn c·hết vì chống cự. Cho dù hắn không c·hết, hoặc cảnh sát không buộc tội được mà phải thả hắn thì chắc chắn đường dây buôn bán này sẽ đứt, vị trí của Tony trong gia đình Janno Vessey sẽ rớt thê thảm. Từ đó, mục đích trả thù của ngươi cũng hoàn thành.
Nhưng cho dù kết quả có thế nào, Janno Vessey cũng sẽ nghi ngờ chuyện này là do ngươi giở trò quỷ sau lưng, bởi vì ngươi từng có mâu thuẫn với Tony. Đến lúc đó, ngươi có thể làm bộ không biết gì cả. Cho dù Devitt có chỉ ra và xác nhận ngươi, ngươi cũng có thể nói hắn là một tên l·ừa đ·ảo muốn dựa vào thế lực của gia đình Lucchesi để bảo vệ bản thân, đồng thời khi đúng thời cơ sẽ đẩy ta ra làm chứng cứ chứng minh tin tức giao dịch không phải do ngươi để lộ."
Devitt lại ở phía sau lên tiếng: "Sonny, thằng nhóc này còn thông minh hơn ngươi nhiều."
"Thằng khốn này, nếu ngươi không ngậm miệng thì ta sẽ cắt đứt cái lưỡi của ngươi đấy." Sonny quay đầu lại đe dọa.
Mike quay lại câu chuyện: "Thế nhưng ngươi không ngờ Devitt không báo cảnh sát, mà lại lựa chọn đen đấu đen và đào thoát thành công. Bởi vì ngươi vốn không tin hắn có thể làm được chuyện này, cho nên nảy sinh nghi ngờ hắn là cảnh sát chìm. Thế là không quản tối hôm qua hắn làm cái gì, tất cả đều là nhờ có cảnh sát âm thầm phối hợp nên mới có thể hoàn thành."
"Đúng, đây chẳng phải là đề tài chính của câu chuyện hay sao? Thằng nhóc, thằng cớm này đã cho ngươi chỗ tốt gì? Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mike thở dài: "Nếu như Chicago vẫn đang hoạt động như bình thường, chắc sáng nay ngươi đã được đọc tin tức về tất cả những gì xảy ra hôm qua."
Sonny nghe đến đây, sắc mặt khẽ thay đổi.
Mike nói tiếp: "Tin tức mà truyền thông đưa ra hẳn phải là, phát hiện hai chiếc xe bị thiêu hủy, một chiếc là xe tải, một chiếc chính là chiếc xe gây ra vụ hỗn loạn trưa hôm qua. Tuy hiện trường phát hiện một số vết chân nhưng không tìm thấy kẻ nào." Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút: "Ngươi không cảm thấy điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì ta nói lúc trước hay sao?"
Sonny hừ lạnh một tiếng; "Đúng thì có gì lạ? Ta lại cảm thấy cảnh sát bắt gọn đám Tony, cố ý để các ngươi chạy thoát, sau đó phong tỏa tin tức thì hợp lý hơn rất nhiều? Đã vậy mười một giờ sáng các ngươi mới đến gặp ta, thời gian đó ta đọc mấy tờ báo cũng là rất bình thường."
"Nếu như hoàn toàn dựa theo tính toán của ngươi và giả thiết Devitt chính là nằm vùng do cảnh sát phái tới, sự việc hẳn phải là:
Đầu tiên, Devitt thâm nhập vào gia đình Lucchesi với một cái cách kinh người —— g·iả m·ạo Cố Vấn. Ta cảm thấy bất cứ gã nằm vùng đầu óc bình thường nào cũng sẽ thấy thà chọn phương án vào bar rồi giả say đập chai rượu vào đầu ngươi còn tốt hơn nhiều.
Mà ngươi ngay từ đầu đã không tin tưởng hắn, cho thấy bước đầu tiên đã thất bại; sau đó hắn lại nhắm mắt nhảy vào cái bẫy do ngươi sắp đặt, đồng thời còn dùng thủ đoạn mua chuộc ta, một kẻ hắn mới gặp chưa được nửa ngày. Tiếp theo, hắn lại mang theo kẻ không chắc chắn về độ trung thành, chưa hề được huấn luyện tí gì đến gặp ngươi nhằm tự chui đầu vào lưới và chẳng hề lo lắng việc ta sẽ không chịu được bức cung mà bán đứng mình."
Biểu cảm trên mặt Sonny hơi dao động, thế nhưng Mike còn chưa nói xong: "Ông bạn Lucchesi của ta ơi, ngươi suy nghĩ cho kỹ. Sự hoài nghi này là không hề có căn cứ hay hợp với logic. Mặt khác, cho dù ngươi cứ khư khư cố chấp cho rằng hắn là cảnh sát thì ta cũng muốn đề nghị ngươi đừng có khảo vấn người không hề liên quan như ta nữa. Cứ nã một phát giải quyết hắn là xong, hắn và ta không hề có quan hệ gì hết. Lý do ta đi với hắn tới đây là bởi vì thằng khốn nạn này từ chối trả tiền công."
Khi nói đến đây, trong phòng lại vang lên giọng nói trầm thấp của người thứ năm: "Được rồi, Sonny. Ngươi và Braga đi ra ngoài trước đi, đừng quên đóng cửa lại."
Sonny vâng dạ, liếc nhìn hai người đang bị trói trên ghế, rồi cùng với Braga đi ra ngoài.
Thì ra ngay từ đầu trong góc tối của phòng còn có một người, chỉ là cả Devitt lẫn Mike đều không chú ý tới hắn, còn Sonny và Braga cũng làm bộ trong phòng chỉ có bốn người.
Người bước ra từ góc tối là một lão già tóc bạc, mặc một bộ áo vest mà người bình thường tốn một năm tiền lương mới có thể mua được.
Lão già kéo một chiếc ghế ra, rồi ngồi xuống trước mặt hai người: "Ta rất thích hai vị, nhớ lại hồi ta bằng tuổi này vẫn chỉ là một gã công tử bột suốt ngày gây gổ khắp nơi khiến cha mẹ vô cùng lo lắng." Ánh mắt lão nhìn thẳng vào mặt Devitt: "Hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự đa nghi của ta, ta hoàn toàn tin tưởng Cố Vấn là một thanh niên trẻ tuổi có tài năng trác việt, chỉ là ta rất căm thù hai chữ ‘nằm vùng’.
Bọn ta là một gia đình cỡ lớn, không thể tránh khỏi có kẻ lòng dạ khó lường trà trộn vào. Ta tiếp nhận bọn họ, coi bọn họ là người nhà, thế nhưng chúng lại chỉ muốn p·há h·oại lợi ích của gia tộc nhằm đem huynh trưởng đưa vào ngục giam, làm tổn thương tình cảm và lòng tự tôn của chúng ta."
Devitt nhổ búng máu trong miệng: "Như vậy tiết mục vừa rồi là màn kiểm tra cuối cùng, hay là về sau sẽ còn có thêm nhiều kiểu thăm dò hơn?"
Lão giả trả lời: "Ta đã nhìn đủ rồi, con trai ạ. Nếu như ngươi là một gã sinh viên ưu tú nào đó của trường cảnh sát được cấp trên bí mật tuyển chọn thì ánh mắt của ngươi sẽ khác khi bị súng chĩa thẳng vào đầu."
"À, kiểu nào?" Devitt cười nói.
"Ta đã thấy bộ dạng của rất nhiều gã nằm vùng khi đối mặt với uy h·iếp đến tính mạng, lúc đó hắn sẽ nhớ tới người thân, nhiệm vụ hoặc là cấp trên, hoặc chăng sẽ nhớ lại những thứ có ý nghĩa. Mặc dù biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, sẵn sàng đối diện c·ái c·hết nhưng tình cảm là thứ không thể che giấu.
Còn nếu như là ác đồ bị oan uổng thì lúc đó cảm xúc biểu hiện ra sẽ là phẫn nộ, không cam lòng. Thậm chí có một số kẻ điên cuồng, ví dụ như ngươi, sẽ suy nghĩ chút chuyện nhàm chán. Chẳng hạn như là đêm nay bữa tối sẽ có món gì."
"Ầy...Thưa ngài, xin hỏi ngài là?" Mike ngắt lời.
"Joseph Lucchesi. Chắc hẳn ngươi đã nghe qua cái tên này, anh bạn trẻ."
Mike cúi đầu cười: "Hà hà... Rất vinh hạnh được gặp ngài, xem ra nếu ta có thể sống mà đi ra khỏi nơi này thì sẽ không thể làm một công dân tuân thủ luật pháp nữa rồi."
"Ngươi đã sớm không phải công dân tuân thủ luật pháp từ lâu rồi, Mike ạ."
Devitt có vẻ hưng phấn: "Không biết điều gì đã khiến bố già nhà Lucchesi đích thân đến gặp ta? Lúc ông mới đến gian phòng này hẳn còn chưa nghe tự thuật của Mike mà mới chỉ đọc báo mà thôi, lẽ nào..."
Joseph nói tiếp: "Sau khi đọc báo, người đầu tiên mà ta nghi ngờ chính là Sonny. Tiếc rằng hắn lại không có cái gan nói dối trước mặt ta."
"Hừ... Rõ rồi, dù cho chỉ có một phần vạn, ông cũng muốn đánh cuộc một ván rằng ta chính là Cố Vấn đích thực, bởi vì bây giờ ông đang rất cần Cố Vấn."
Joseph đáp: "Anh bạn trẻ, ta đã tra xét một số chuyện của ngươi. Devitt Lyle, cái tên này chỉ là một ký hiệu như biệt danh Cố Vấn và chúng chẳng thể đại diện cho bất cứ điều gì. Hiện nay, ta có thể chắc chắn 90% ngươi không phải là cảnh sát, nhưng đối với việc ngươi có phải là Cố Vấn hay không thì niềm tin ta đặt vào ván này cũng không đến 30%.
Có lẽ tối hôm qua ngươi đã làm một vụ khó tin. Nhưng theo ta được biết, thế giới này có những người đặc biệt, có người gọi bọn họ là người mang siêu năng lực, người khác lại gọi thẳng là quái thai. Nếu ngươi là một kẻ như vậy thì hẳn là có khả năng đối phó Tony và Joe. Ngay cả việc thoát khỏi sự truy đuổi của đám cảnh sát bình thường cũng có thể hiểu được."
Devitt đáp: "Ông không cần người có siêu năng lực, bởi vì như vậy sẽ đưa tới những cơ quan cỡ HL tham gia, đây là điều cấm kỵ của m·afia và cũng là một đường ranh giới nguy hiểm. Trí tuệ của Cố Vấn và sách lược để phạm tội, đây mới là thứ ông muốn."
"Rất chính xác, hôm qua ngươi chủ động tìm tới Sonny. Điều đó cho thấy trong thời gian này ngươi chỉ muốn hợp tác với gia đình Lucchesi, mà vấn đề lập trường của ngươi cũng đã vừa được kiểm tra. Giờ ta không cần biết ngươi có phải là người có siêu năng lực hay không, nếu ngươi là cố vấn thì ta sẽ thuê ngươi làm việc. Tất nhiên, ta chỉ cần ngươi cung cấp kế hoạch."
"Vậy nếu ta không phải thì sao?"
Joseph đứng lên, vừa tự mình cởi trói cho Devitt và Mike, vừa nói: "Ngươi tốt nhất nên chứng minh mình là thật, bởi vì sự mong đợi của ta đã được nâng lên một mức rất cao."
Lão lại quay sang nói với Mike: "Còn ngươi, về sau chỉ nên phục vụ cho gia đình Lucchesi. Với khả năng của mình, ta nghĩ người sẽ nhanh chóng ngồi cao hơn Sonny."
Mike đáp: "Thưa ngài, họ của Sonny là Lucchesi và là người mang dòng máu trực hệ của ngài..."
Joseph nhún vai: "Thì đấy, nếu không phải vậy thì ta đã cho thằng ngu đó đi ngủ với cá từ lâu rồi."
"Hà... Hà hà..." Mike cười méo xẹo.
Devitt làm vài động tác cho giãn gân cốt: "Quả thật ta có một vụ làm ăn lớn muốn thảo luận với ông, có điều ông vẫn cứ không thôi nghi ngờ thân phận của ta. Vậy nhân dịp xác Tony và Joe còn chưa lạnh, ta sẽ hoàn thành một việc cho ông... Tất nhiên là miễn phí."