Giang Tâm Thanh sau khi nghe xong liền mở miệng nói: "Được, nếu như cậu có thể làm cho bọn họ im miệng, ta sẽ đồng ý với cậu".
Giang Tâm Thanh cũng không nghĩ đến chuyện thủ tiết, cô ta chỉ không muốn bị người khác chỉ trích nhục mạ, nếu như Tôn Đẩu có thể thay cô ta giải quyết hết những chuyện đó thì cô ta cũng có thể giải thoát, hơn nữa làm trưởng trấn phu nhân cũng rất có thể diện, cô ta không ngốc, tất nhiên cũng không muốn từ chối.
"Rất tốt, sau này cô chính là mẹ kế của ta, nếu như cô dám làm chuyện có lỗi với cha ta, thì kết quả của cô cũng sẽ giống như trưởng trấn cũ", Tôn Đẩu thâm sâu nói.
Giang Tâm Thanh biết mình nên làm như thế nào, liền gật đầu thật sâu một cái, đón nhận số mệnh an bài một cách bất ngờ.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Tôn Đẩu liền trở về nhà, chuẩn bị cho cha mình dọn vào nhà mới.
Trong hai ba ngày nay, Tôn Đại Danh được Dương Ân chăm sóc, vết thương trên người đã hồi phục tới mức gần như ông ấy không còn cảm thấy gì nữa, tinh thần của ông ấy cũng khá hơn rất nhiều, vẻ ngoài đã không còn là một ông già đau thương tàn tạ nữa, đồng thời, ông ấy cũng biết những chuyện mà con trai mình đã làm trong mấy ngày nay, không biết nên hình dung tâm tình của ông ấy ở giờ khắc này như thế nào mới đúng, có yên tâm, có đau lòng, có cảm khái...
Tôn Đẩu trở về nhà, nhìn thấy Tôn Đại Danh đã khá hơn rất nhiều, nên hắn ta liền hướng về phía Dương Ân cảm kích nói: “Đại ca, cảm ơn huynh”.
"Có thời gian rảnh rỗi cảm ơn ta, chi bằng huynh nói chuyện với cha mình nhiều hơn đi", Dương Ân cười đáp lại, sau đó để lại không gian cho hai cha con Tôn Đẩu và Tôn Đại Danh nói chuyện.
“Cha, con trai bất hiếu!”, Tôn Đẩu quỳ xuống trước mặt Tôn Đại Danh nói.
Tôn Đại Danh đỡ Tôn Đẩu dậy nói: "Tên nhóc ngốc này, con không có bất hiếu, là do cha vô dụng mới khiến cho con chịu khổ".
Hai mắt của ông ấy ngấn nước, muôn vàn cảm khái, không ngờ được con trai mình có thể mang cường thế trở về đúng như lời mà nó từng nói.
"Cha, sau này cha chính là trưởng trấn Tôn Thị, con cũng đã tìm được một người phụ nữ chăm sóc cho cha, nếu như cha thấy không đủ, con liền dẫn cha đến vương thành sinh sống cũng không thành vấn đề, đại ca của con là trung tướng trẻ tuổi nhất trong hoàng triều, hay còn gọi là Thiếu Ân bá tước, con đây cũng đã là vương giả, không còn kẻ nào dám tùy tiện ức hiếp chúng ta nữa", Tôn Đẩu tự hào nói với cha mình.
Bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ cuối cùng hắn ta cũng có thể vinh quy bái tổ, tất nhiên phải báo tin mừng này cho cha biết.
"Cha đều biết, đều biết, cha rất tự hào về con", Tôn Đại Danh ôm con trai mình rồi khóc nức nở giống như một đứa trẻ.
Thân làm cha nhưng ông ấy đã không thể mang lại cho con trai mình một cuộc sống thoải mái, đã vậy còn khiến cho nó phải lo lắng cho ông ấy, người làm cha như ông ấy thực sự vô dụng, ông ấy bây giờ chỉ có thể thề rằng mình sẽ làm một trưởng trấn thật tốt để không bôi nhọ danh tiếng của con trai.
Hai cha con nói chuyện rất lâu, đợi Tôn Đại Danh mệt rồi thì Tôn Đẩu mới cho ông ấy nghỉ ngơi.
Tôn Đẩu tìm thấy Dương Ân, Dương Ân liền ném một bầu rượu cho hắn ta rồi hỏi: "Mọi việc đã giải quyết êm đẹp chưa?"
“Ừm, mọi việc đã giải quyết xong”, Tôn Đẩu đáp, nhấp một ngụm rượu nói: “Đại ca, huynh nói xem, ta làm như vậy có đúng không?
“Sao lại hỏi vậy?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
"Ta đã thay cha ta dọn dẹp những thứ rác rưới kia, nhưng thật ra thì ta càng muốn để cho ông ấy đích thân báo thù hơn", Tôn Đẩu nói.
Dương Ân khẽ lắc đầu nói: "Chúng ta đều từng lăn lộn từ sơn ngục ra chiến trường, không có tình cảnh gì mà chúng ta chưa thấy qua, những chuyện đẫm máu này để cho chúng ta làm sẽ thích hợp hơn, nếu như để cho cha huynh làm, có thể sẽ thay đổi tính tình của ông ấy, đối với ông ấy cũng không phải là chuyện tốt, bây giờ huynh để cho ông ấy đảm nhiệm chức trưởng trấn, tuy có chút làm cho người khác khó chịu, nhưng cũng chưa chắc là ông ấy không thể đảm đương, huynh đã làm rất tốt rồi".
"Cha ta là một người tốt, nếu như ta không xử lý sạch sẽ đám người đó, e rằng ông ấy sẽ mềm lòng", Tôn Đẩu bình tĩnh nói: "Ông ấy đã khổ cực cả nửa đời, nửa đời sau ông ấy cũng nên được hưởng phúc rồi. Ta chỉ làm những chuyện mà một đứa con trai nên làm cho cha mình mà thôi".
Dương Ân cười nói: "Ừ, huynh nói không sai, cha huynh có được một người con trai như vậy hẳn là rất tự hào".
“Đại ca, thật ra ta là một đứa trẻ được nhặt về. Ta thậm chí còn không biết cha mẹ ruột của mình là ai”, Tôn Đẩu thú nhận với Dương Ân những bí mật riêng tư nhất trong lòng.
Dương Ân tỏ ra thông cảm nói: "Huynh có thể quay lại hỏi cha mình đã nhặt mình ở chỗ nào, biết đâu huynh lại có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình”.
Tôn Đẩu nói: "Không, ta đã nghĩ thông suốt, cho dù cha mẹ ruột của ta là ai thì ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn đi theo đại ca lăn lộn, chỉ có như vậy thì ta mới cảm thấy được ý nghĩa của đời người, nhất là khi suy nghĩ chúng ta có thể thành lập bang Võ Hầu, một ngày nào đó có thể nêu cao tên tuổi bình thiên hạ, vậy thì càng tốt hơn".
"Yên tâm đi, nhất định sẽ có ngày đó", Dương Ân vô cùng tự tin nói, dừng một chút hắn còn nói: "Ta chuẩn bị trở về vương thành trước một bước, huynh cứ ở lại chỗ này thêm ít ngày, nếu như không bỏ đi được thì cũng không sao, đại ca hoàn toàn có thể hiểu".
"Không, ta thề sẽ đi theo đại ca mà".