Hắn bò dậy thì thấy mình vẫn đang ở trong phòng của Vạn Lam Hinh. Ngoài mùi rượu nồng ra thì phòng còn có mùi thơm của con gái. Hắn nhìn lại mình một chút, nhận ra quần áo tắm tối qua đã cởi ra sạch, trên người vẫn còn vết cào. Hắn chỉ nhớ tối qua đọ rượu với Vạn Lam Hinh, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên: “Không lẽ bị Lam Hinh tỷ cưỡng bức rồi?”
Hắn nhìn lại thân dưới, thấy quần vẫn còn được buộc, cảm giác không giống thất thân cho lắm. Hắn vỗ đầu mình, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, nhưng lại chẳng nhớ nổi.
“Thôi xong, dù là có xảy ra chuyện gì hay không thì mình đã làm tổn hại đến sự trong sạch của Lam Hinh tỷ rồi. Phải làm sao bây giờ”, Dương Ân khổ não lẩm bẩm, sau đó ngồi dậy, định ép rượu trong cơ thể ra ngoài.
Sau khi vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, rượu trong cơ thể hắn đã nhanh chóng bay đi, đan điền trung tâm điên cuồng thổ nạp, khí tiên cuốn quanh, huyệt dưới chân cũng bắt đầu tuần hoàn, sức mạnh ở 12 kinh mạch xao động, huyền khí thuần khiết lan truyền khắp tứ chi và ngũ tạng, khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Ân ngồi thiền nửa canh giờ rồi nhảy xuống giường, sau đó mặc quần áo cho gọn gàng, nhìn đôi chân đã không còn bị xích nữa, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn không ra khỏi phòng mà đứng tấn Long Quy Trấn Thủy.
Hiện giờ hắn đã biết rõ Long Quy Trấn Thủy và Thái Thượng Cửu Huyền quyết có thể kết hợp hoàn hảo với nhau, khiến sức mạnh lưu chuyển nhanh hơn và tăng cấp mạnh mẽ hơn.
Lần dị hưởng này còn kịch liệt hơn trước rất nhiều. Nó phát ra âm thanh giống như hàng ngàn mũi tên đang thi nhau bắn ra, sức mạnh mỗi lúc một tăng, chỉ một chút đã đạt đến 15 thạch lực, hoàn toàn trở thành võ binh đỉnh cấp.
Người khác muốn tăng 1 thạch lực thì phải mất rất nhiều thời gian tích lũy mới được, nhưng Dương Ân chỉ đứng tấn có một lúc mà đã tăng lên rồi. Người bình thường mà biết thì sẽ tức chết mất, đồng thời cũng chứng minh rằng tấn Long Quy Trấn Thủy và Thái Thượng Cửu Huyền quyết cực kỳ huyền diệu.
Vào lúc Dương Ân đang hưởng thụ cảm giác nâng cấp thì phòng đột ngột bị mở ra, khiến hắn giật mình, hơi thở liền trở nên rối loạn. Cũng may sức mạnh của hắn nhiều, đan điền trung tâm đang co lại, làm những lực lượng rối loạn đó bị nuốt lại, khiến hắn tránh khỏi việc bị cắn trả.
Luyện công tối kỵ nhất là bị người khác cắt ngang, Dương Ân cực kỳ tức giận, nhưng khi thấy Vạn Lam Hinh đi vào thì hỏa khí của hắn mới tiêu tan đi hết. Hắn gọi: “Lam Hinh tỷ”.
Vạn Lam Hinh đã đổi một bộ giáp chiến, cô ta nhìn Dương Ân, đau buồn nói: “Cha ta xảy ra chuyện rồi, đệ ở đây chờ ta quay về nhé. Ta đã sắp xếp hạ nhân chăm sóc đệ rồi”.
Vạn Lam Hinh nói xong thì xoay người rời đi, Dương Ân nhanh chóng đi lên chặn cô ta lại: “Lam Hinh tỷ, có chuyện gì vậy?”
Vạn Lam Hinh do dự rồi nói: “Khu 8 có một cái hang huyết sát lớn, cha ta dẫn người đến đó do thám bí mật nhưng không ngờ bên trong có bẫy, sống chết không rõ, ta phải đi cứu cha!”
“Vạn bá bá có thực lực mạnh mẽ, nếu bị rơi vào bẫy thì e rằng đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Chỉ dựa vào thực lực của tỷ liệu có cứu được ông ấy không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Ta đâu quan tâm nhiều vậy, ta phải đi cứu cha ra!”, Vạn Lam Hinh kiên quyết nói.
Sau đó, cô ta đẩy tay Dương Ân ra rồi sải bước ra ngoài.
Dương Ân nhanh chóng đuổi theo: “Lam Hinh tỷ, ta đi với tỷ”.
Vạn Lam Hinh quay đầu nói: “Đệ ở lại!”
Vạn Lam Hinh nhanh chóng gọi báo hoa ra rồi nhảy lên lưng nó, rời đi.
Dương Ân đi tuy nhanh, nhưng không thể so với tốc độ của Vạn Lam Hinh được, chỉ đành giương mắt nhìn cô ta rời đi.
“Lam Hinh tỷ!”, Dương Ân hét lớn.
Vạn Lam Hinh không quay lại. Một người một thú đã biến mất khỏi biệt viện. Dương Ân chau mày, lo lắng không thôi. Hắn nghĩ ngợi rồi cũng nhanh chóng đuổi theo báo hoa.
Chân Dương Ân đã không còn gông cùm nữa, tốc độ rất nhanh, nhưng sao có thể bằng được báo hoa chứ.
Dương Ân chưa bao giờ là người từ bỏ dễ dàng, hắn vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tụ lực ở hai chân, các huyệt chân vốn đã được đả thông, giờ có thêm lực thì tốc độ càng được tăng mạnh, nhanh kinh khủng khiếp.
Đây là tốc độ mà chỉ có chiến sĩ mới có được.