Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 679

Bạc Dạ sửng sốt, lai lịch của An Mật không nhỏ sao? Cô ta trốn ở đây để làm gì? Phải chăng chỉ đế diệt trừ Đường Thi

Không có lẽ Đường Thi chỉ là một trong những quân cờ, An Mật cần loại bỏ Đường Thi để có thể hoàn thành việc khác một cách dễ dàng có lẽ đây là sự thật

Lúc này trong đầu Bạc Dạ cái suy nghĩ gì cũng đều có, nhưng anh không muốn kết thân với Phúc Trăn nữa, xưa nay anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những người bạn xung quanh đều sẽ có liên lạc với An Mật

Tõ Kỳ cũng vậy, Phúc Trăn cũng vậy, anh luôn cảm thấy đây giống như một vòng tròn lớn, mọi người đều biết một số sự thật rời rạc, chỉ có bản thân minh.. chỉ có bán thân đang bị che giấu. “Tại sao cậu lại muốn thủ nhận tất cả những điều này với tôi?”

Bây giờ anh đã quyết định yên bề gia thất, tại sao bây giờ Phúc Trăn lại giả vờ giả vịt muốn thẳng thắn với Bạc Dạ? Điều này khiến Bạc Dạ càng thêm khó hiểu, Phúc Trăn muốn thú nhận hay nói rằng đây cũng là một loại thăm dò ở một mức độ nào đó?

Những gì Phúc Trăn nói khiến Bạc Dạ thực sự ngạc nhiên. “Không, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thẳng thắn với cậu, nhưng tôi thấy rằng trong một số việc, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau.” Phúc Trăn nheo mắt lại: “Không phải cậu cũng muốn tìm xem ba mẹ của Đường Thi đang ở đâu sao? Tôi biết, vì vậy tôi trao đổi thông tin với cậu, sao hả?”

Hóa ra là có ý đồ này.

Tiếc thật, đến lúc này thì cho dù Phúc Trăn có nói cái gì thì Bạc Dạ thậm chí còn không muốn tin vào một dấu chấm câu.

Sau khi nghe những lời cuối cùng của Phúc Trăn, Bạc Dạ quay ngoắt lại, đôi mắt lạnh lùng và không chút dao động, ngay cả khi nghe thấy cái gọi là thế lực đằng sau Phúc Trăn và lời thú nhận của anh ta, Bạc Dạ dường như đã nghe một câu chuyện xưa và không biểu lộ quá nhiều hứng thú… anh không thèm hứng thú với loại chuyện này.

Phúc Trăn sững sờ, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến Bạc Dạ sẽ trực tiếp rời đi, trong lòng không dám tin hô lên một tiếng: “Cậu muốn thế nào? Tôi đã nói hết chuyện này rồi, tại sao cậu không hợp tác với tôi?” “Cái gì từ miệng cậu nói ra..” Bạc Dạ mỉm cười, khoảnh khắc anh quay đầu nhìn lại như một kẻ bất cần đời ngông cuồng tự đại: “Ông đây một chữ cũng không muốn tin.”

Phúc Trăn không ngờ Bạc Dạ lại nói như vậy, anh ta trực tiếp chấn động tại chỗ, ngây người nhìn Bạc Dạ xoay người rời đi, suýt nữa tức giận đến không thở nổi.

Anh… anh cứ như vậy mà đi rồi? Anh cứ buông bỏ cơ hội dễ như trở bànt tay để mà có được tin tức của ba mẹ Đường Thi?

Bạc Dạ liều lĩnh, anh lúc nào thì đến mức độ cần trao đổi thông tin với người như Phúc Trăn để lấy tin tức về ba mẹ Đường Thi? Anh không thèm trao đổi với Phúc Trăn chút nào, kể cả khi Phúc Trăn nắm trong tay một bí mật lớn, anh cũng không muốn bị anh ta đe dọa và dụ dỗ.

Khi Bạc Dạ rời đi, anh không đóng sầm cửa lại quá lớn, nhưng loại thái độ hời hợt này khiến người ta cảm thấy sự từ chối của anh vô cùng lạnh lùng.

Phúc Trăn cắn rằng nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạc Dạ, cho đến khi bóng lưng anh biến mất thì Phúc Trăn hít sâu một hơi, vươn tay nhéo nhéo lông mày, sắc mặt phức tạp.

Cuộc trao đổi này đã thất bại. 7525

Anh ta gọi một cú điện thoại, bên đầu dây bên kia lập tức có người trả lời. “A lộ?” “Cậu ta đi rồi.” “Lập tức rời đi, không có ở thêm sao?”

Người bên kia cười vài tiếng: “Thật hợp với tính cách của Bạc Dạ.”

Phúc Trăn thở dài: “Phiền chết, anh nói xem phải làm sao? Bây giờ bên An Mật có thể thu được sao?” “Tôi không biết.” Vinh Nam vừa nhìn điện thoại vừa đáp: “Tôi không quan tâm đến vai hề này, anh rảnh rỗi giải quyết cô ta thì tốt rồi, trọng tâm là Đường Thị.” “Tôi sẽ tùy xem mà làm.” Phúc Trăn thấp giọng: “Tôi chỉ muốn anh mang Thất Tông Tội Lý về cho tôi là được.” “Thất Tông Tội Lý cũng chính là thứ mà tôi đang tìm kiếm.” Vinh Nam cong môi: “Chúng ta đều có mục đích giống nhau, tạm thời không thể có chuyện ai phản bội ai nên đừng lo lắng về điều này.” “Anh đừng nói bản thân mình như thánh nhân vậy” Phúc Trăn cười lạnh: “Vinh Nam, anh bất quá cũng chỉ là… một kẻ tư lợi mà thôi.”

Đôi mắt Vinh Nam thâm thúy, nhìn chấm chăm ảnh chụp trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy… có lẽ tôi chính là người ích kỷ nhất trên đời này rồi.”

Ai đó trên điện thoại cười đến mức mắt sáng ngời, ở tuổi 18, năm tháng xanh tươi đẹp nhất.

Mọi sự đền bù đều bắt nguồn từ một tội lỗi.

Anh ta bị ám ảnh bởi việc khắc phục sự thiếu thốn của trái tim mình, cũng giống như Bạc Dạ bây giờ bị ám ảnh bởi việc đền bù tất cả những gì anh đã nợ Đường Thi, nhưng Bạc Dạ vẫn còn chỗ để quay đầu nhưng Vinh Nam thì không có gì cả.

Anh ta có tất cả, nhưng chỉ mất đi một người. Anh vạch ra chiến lược và lên kế hoạch cho mọi thứ, coi mọi người như con tốt trong tay, chỉ vì… cảm giác tội lỗi trong lòng và thời gian năm đó không thể quay lại.

Anh ta cúp điện thoại, Phúc Trăn ánh mắt phức tạp nhìn về phía đối diện, Vinh Nam ở đây ánh mắt cũng thật sâu, giống như vô số cảm xúc dung hợp, liền hóa thành hư vô.

Anh ta đứng trên một nơi cao, rất lạnh.

Khi nhìn xuống từ những ô cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, toàn cảnh thành phố sẽ được bao quát. “Đường Thi… xin lỗi.” Anh ta hít sâu một hơi, sau đó từ từ nhằm lại đôi mắt lạnh lẽo và đau đớn, phun ra một chữ.

Anh ta vì một người có thể làm mọi thứ. Người đó dù đã quên anh ta bỏ anh ta vào trong góc kí ức không bao giờ nhớ đến anh ta, ngay cả khi nhìn nhau, ত trong mắt đều là những cảm xúc khác xa la. Vinh Nam cho rằng như vậy là đủ rồi, hóa ra còn đáng sợ hơn là quên mất chính là mất mát.

Sau đó, Vinh Nam đã dốc hết tất cả thành trì của mình nhưng cũng không thể đổi lại người đó.

Đêm đó, Đường Thi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, mơ thấy Bạc Dạ bị xe tông, người bê bết máu nhưng anh vẫn nhất quyết gọi cho Đường Thi lần cuối, anh nói rằng mọi tội lỗi đều bắt đầu từ tình yêu.

Vì vậy, từ tôi bắt đầu thì hãy kết thúc bằng tôi đi.

Đường Thi hét lên một tiếng, hô lớn tến Bạc Dạ sau đó tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cả người cô đầy mồ hôi lạnh, bản thân không ngừng run cầm cập ôm mình.

Cô đã từng mơ thấy Bạc Dạ làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, nhưng sau đó lại mơ thấy Bạc Dạ sẽ chết đi sống lại vì cô.

Cô nên làm gì bây giờ, tha thứ hay từ bỏ, cắt đứt hay bỏ chạy.

Đường Thi sắc mặt tái nhợt, Đường Duy nghe thấy động tĩnh thì đẩy cửa đi vào, đã hai giờ sáng Đường Duy sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng rõ ràng là đang lo lắng sắc mặt kém của mẹ mình. Vào cửa liền thấy Đường Thi ngồi ở trên giường ôm lấy chính mình, bất lực ngẩng đầu nhìn Đường Duy.

Mấy ngày nay, cậu bé đã quen nhìn thấy Đường

Thi sóng yên gió lặng, cũng đã quen nhìn Đường Thi mặt mày lãnh đạm, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô như vậy.

Khi Đường Thi nhìn thấy khuôn mặt giống y hệt Bạc Dạ của Đường Duy, nước mắt liền tuôn rơi. “Duy Duy, mẹ gặp ác mộng” Đường Thi Thiển lẩm bẩm nói: “Mẹ mơ thấy ba con chết đi.”

Cái người đàn ông mà dù trời sập xuống không thay đổi sắc mặt, yêu nghiệt ngả ngớn bất cần đời, nếu một ngày nào đó thật sự chết đi… Đường Thi không dám tưởng tượng nổi.

Đường Duy lập tức nói: “Giấc mơ đều là đảo ngược, mẹ hẳn là bởi vì mấy ngày nay ba con có cuộc sống rất tốt.”

Đường Thi được Đường Duy an ủi, loại giấc mơ này thật sự rất đáng sợ, gần đây cô thường mơ thấy Bạc Dạ gặp phải chuyện bất trắc, tại sao… tại sao cô lại mơ thấy chuyện như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK