Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361

Nói đến đây, Giang Lăng cho tay vào túi, chống thân thể đứng dậy: “Tôi lười tham dự với các người, cũng chỉ là chán ghét cô. An Mật, không cần tính toán gì sâu xa, cô không cần cố làm ra vẻ với tôi, tôi không có thời gian cùng cô đi lừa mình dối người.

“Tăng cho cô một câu, phong thủy xoay chuyển, chỉ cần tạo nghiệt, nhất định nhận báo ứng”

Giang Lăng cười lạnh một tiếng, không hề lưu luyến mà đi thẳng ra ngoài, cửa lớn nhà họ Bạc đóng lại trước mắt An Mật, người hầu đẩy chiếc xe gọi nhỏ: “Mợ chủ..”

Vẫn chưa vào cửa đã bắt đầu bảo người hầu gọi là mợ chủ rồi.

Sắc mặt An Mật biến hóa thay đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đẩy tôi trở về.”

Sai bảo người hầu nhà họ Bạc cũng rất quen miệng.

Trở về nhà họ Bạc, nhìn thấy bà Bạc nằm trên giường, An Mật lại đem bộ dạng đau khổ tới, nhỏ nhỏ một câu: “Bà cụ..” Bà Bạc cười lạnh một tiếng không nói chuyện.

An Mật lại lập tức lấy lòng bà: “Hay là mấy ngày này con đưa bà đi ra ngoài du lịch giải sầu nhé, con gọi cả anh Dạ đi nữa, bà thấy thế nào?” Gọi cả Bạc Dạ đi cùng, cái chủ ý này khiến bà Bạc cuối cùng cũng nhìn cô ta, nhưng khóe miệng vẫn cười lạnh giễu cợt, làm người khác khó lòng tiếp cận.

An Mật cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể khiến thái độ của bà Bạc thay đổi một chút, không biết những thông tin kia đến từ đâu, lại làm mọi cố gắng của cô ta trở về điểm xuất phát.

Cô ta nghiến chặt răng, tiến tới nắm lấy tay Bà Bạc, rõ ràng cô ta cũng là một người khuyết tật phải ngồi xe lăn, nhưng ngày ngày lại phải đi lấy lòng người khác

Bây giờ đang là kì nghỉ đông, Bạc Nhan đang luyện chữ trong phòng đi ra nhìn thấy một màn này, mẹ mình đang cẩn thận từng chút một dỗ dành bà cụ Bạc, vận dụng tất cả trí óc chỉ để có thể khiến bà vui vẻ, Bạc Nhan ở trong nhà họ Bạc căn bản chẳng có địa vị gì. Sầm Tuệ Thu lại không quan tâm hai mẹ con họ, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.

Ông trời ơi, thế giới này vẫn luôn lạnh lẽo vô tình như vậy sao?

“Nhà họ Bạc chúng ta đã phạm phải tội ác gì cơ chứ, trời ơi!” Bạc Nhan nghe thấy bà cụ Bạc ngồi đó buông tiếng thở dài, nhưng sau đó lại là một tràng mắng chửi: “Tôi biết ngay mà, người phụ nữ Đường Thi đó đúng là tâm không yên ổn! Cô ta đây là đang muốn đứa cháu trai ngoan của tôi thân bại danh liệt, người đàn bà này lòng dạ thật độc ác!”

Ở trong ý thức của bà cụ Bạc, Bạc Dạ không thể nào là ra loại chuyện tự lấy dao đâm mình như thế này, vì vậy có thể liên lụy đến lợi ích tương quan cũng chỉ có Đường Thi mà thôi.

Hẳn là Đường Thi không thể chịu được việc Bạc Dạ và An Mật kết hôn, liền nhân lúc những tin tức còn đang sôi trào mà đem vũng nước này khuấy đục khiến mọi người lòng đều không an ổn.

“Sao cô ta có thể lòng lang dạ sói như vậy! Lúc đầu khi gả vào nhà họ Bạc, cũng là do cô ta mặt dày đảo lộn, bây giờ cũng xới tung hết lên, tôi thật là…ai da…”

Bà cụ Bạc ôm lấy trái tim: “Mỗi lúc tức giận bệnh tim lại tái phát.”

An Mật vội vàng đi tới xoa lưng cho bà: “Bà đừng tức giận, chuyện này không phải còn có con sao, Anh Dạ sẽ xử lý tốt thôi…”

Cô ta vẫn chưa nói xong thì đã bị bà Bạc gạt sang một bên: “Cô bớt ở đây nói mấy lời mỹ miều đi! Chân tướng sự việc như thế nào cô tưởng tôi không biết sao! Năm đó sao cô không đứng ra, hại Bạc Dạ bị người khác lăng mạ mắng nhiếc! Cô cũng có trách nhiệm đấy!”

An Mật tái mét mặt khi bị bà nội Bạc Dạ la mắng: “Con…con.”

“Còn không mau cút đi! Nhìn thấy liền sốt ruột, hôn sự của các người lần sau hãy nói đi, xảy ra chuyện này, nếu không ép xuống thì chỉ sợ chung thân đại sự cả đời của Bạc Dạ không thành mất!”

Bà cụ Bạc nói xong cũng như thể đưa cho An Mật một bản án tử hình, nhưng cô ta còn chưa kịp nói câu nào biện hộ thì đã bị người hầu tiến tới đẩy ra ngoài, cô ta gấp gáp đến nỗi vỗ vào xe lăn: “Bà, bà đừng tức giận, hôn lễ của con và anh Dạ…”

Dạ..cô ta đành nuốt xuống những âm thanh trong cổ họng.

Mà ngay lúc này, đèn trong căn hộ của Diệp Kinh Đường sáng ngời, Khương Thích đứng ở bên cạnh, mặt không biểu cảm, không quan tâm Diệp Kinh Đường hỏi gì, cô ấy cũng không trả lời.

“Hàn Nhượng chuyển căn hộ kia cho em sao?”

“Các người rốt cuộc có quan hệ gì? Anh ta cướp khỏi tay tôi hai hợp đồng, Khương Thích, người ta là đang hướng em mà xông tới đó.”

“Đúng là kinh tởm, đồ sói mắt trắng.”

Diệp Kinh Đường khinh thường chế nhạo: “Tôi không quen nuôi chó, Khương Thích, gần đây trên mạng có cái ID gì mà “Một bản tin nóng của tài khoản phụ”, cái kia có phải của em không?”

Vẻ mặt lãnh đạm không có biểu tình của Khương Thích cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Diệp Kinh Đường vừa nhìn liền càng thấy vui vẻ! “Ồ, xem ra chuyện của bạn thân còn quan trọng hơn chuyện của bản thân mình, tôi nói gì em cũng không phản kích, nhưng lại đứng ngồi không yên khi nghe chuyện của Đường Thi, Khương Thích, tôi sao lại không nhìn ra em cũng có tình cảm sâu nặng thế?”

Khương Thích miếng đóng mở một hồi lại không phát ra tiếng nào.

Đối mặt với Diệp Kinh Đường, có nói nhiều cũng vô ích.

Diệp Kinh Đường bị Khương Thích dùng thái độ này chọc giận, tiến tới bắt lấy cô, đem cả người cô ấn lên ghế sofa, Khương Thích rõ ràng biết anh định làm gì, Khương Thích đột nhiên giãy giụa.

Giọng nói sắc nhọn của cô vang lên: “Buông tôi ra.”

“Bây giờ làm bộ làm tịch còn vui không?” Diệp Kinh Đường cười lạnh, cứng rắn véo mạnh vào cổ cô: “Khương Thích, tôi không thích bộ mặt này của em, nói bóng bẩy thì là hào nhoáng lộng lẫy, nói thẳng ra thì là đạo đức giả, buồn nôn!”

“Đã cảm thấy tôi buồn nôn như vậy thì đừng chạm vào tôi!”

Khương Thích run lên: “Diệp Kinh Đường, anh rốt cuộc muốn thế nào!”

Thế nhưng câu trả lời của Diệp Kinh Đường là xe quần áo của cô, khi làn da cô tiếp xúc với không khi lạnh cô liền cảm thấy tuyệt vọng.

“Chỉ có vào khoảnh khắc này tôi mới cảm thấy em chân thực nhất… Con ngươi của Diệp Kinh Đường lóe lên thứ cảm xúc là Khương Thích không hiểu được, anh cười, giống như ác ma đến từ vực thẳm: “Khương Thích, vào lúc em hận tôi nhất, tôi mới cảm giác được sự chân thực của em…”

Anh ta há miệng cắn vào cần cổ Khương Thích, Khương Thích bị đau đến chảy nước mắt: “Diệp Kinh Đường, anh không phải là người…”

“Lát nữa tôi sẽ cho em thấy tôi có phải người hay không ..”

Diệp Kinh Đường nhìn bộ dạng hoảng loạn của Khương Thích, cười vui vẻ: “Em chỉ có thể sợ tôi, phục tùng tôi. Khương Thích, rời khỏi tôi thì em chẳng là cái gì hết, đừng mơ tưởng để bất cứ tên đàn ông nào chạm vào em, hiểu không?”

Khương Thích nén những giọt nước mắt mà giễu cợt nhìn anh ta: “Anh đang kể chuyện cười sao?”

Diệp Kinh Đường dùng lực đè lên người Khương Thích: “Làm với Hàn Nhượng chưa?”

Mỗi lần Diệp Kinh Đường hỏi vấn đề này, Khương

Thích đều không trả lời để chọc tức anh ta.

Diệp Kinh Đường so với Bạc Hạ lạnh lùng hơn, lại càng làm càn tùy ý hơn, những người như vậy bình thường nếu không chạm tới giới hạn của họ, thì hiếm khi bị chuyện gì làm ảnh hưởng.

Nhưng mỗi một lần…đều bị những khiêu khích vụng về vô cớ của Khương Thích chọc cho toàn thân lửa giận.

Hàn Nhượng nếu dám chạm vào cô ấy, anh sẽ đem từng ngón tay của hắn chặt xuống!

Diệp Kinh Đường rống lên tức giận: “Nói tôi nghe, có hay không?”

Khương Thích không trả lời anh ta, chỉ cười nhẹ: “Cải bộ dạng này của anh thật khiến người ta buồn nôn”.

“Em đừng khiến tôi ra tay với Hàn Nhượng và Đường Thi.”

Uy hiếp, Diệp Kinh Đường giỏi nhất chính là uy hiếp.

Nhắc đến Đường Thi, Khương Thích rốt cuộc lộ ra vài phần hoảng loạn, Hàn Nhượng có người của nhà họ Hàn bảo vệ, Diệp Kinh Đường có muốn ra tay cũng sẽ phải tận lực và khéo léo hành động. Nhưng mà Đường Thi không được như vậy, cô ấy có gì chứ, cái gì cũng không có, thậm chí không có ai để làm chỗ dựa!

“Xem trọng Đường Thi như vậy, thậm chí còn vì cô ta mà mở một tài khoản phụ giúp cô ta tung tin?”

Diệp Kinh Đường cười lạnh, dùng ngón tay bóp chặt cổ Khương Thích: “Thật đáng tiếc, Khương Thích, em càng xem trọng ai, thì người đó càng dễ bị tôi nắm bắt trong tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK