• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bọn họ còn đang ngơ ngác, Cửu Châu xách váy đi tới bên cạnh Thẩm thị, "Mẫu thân, chúng ta đi thôi."

"Bình tĩnh, không được cuống." Thẩm thị mỉm cười, "Sau này nếu có gặp phải người mà mình không muốn nói chuyện, con chỉ cần mỉm cười, mắt nhìn xuống, bọn họ thấy thế sẽ biết điều rời đi."

Cửu Châu cười, "Như thế có phải ngạo mạn quá không?"

"Không, đấy không gọi là ngạo mạn, mà là sự kiêu ngạo của người bề trên." Thẩm thị liếc nhìn nhóm người mới xúm quanh Cửu Châu, "Người thông minh thật sự sẽ không dùng cách ngu ngốc này để lấy lòng con."

Cửu Châu thở dài, "Vạn sự tùy duyên vậy, người trong kinh sống mệt quá đi."

Thẩm thị cười, "Mẫu thân quên mất, Đạo gia luôn dạy vạn sự tùy duyên, tự tại tùy tâm, tính con không câu nệ giống người Đạo gia."

Bà vỗ lên tay con gái, cố gắng che đi nỗi lo trong lòng.

Nhưng sau khi vào làm dâu hoàng gia, Tô hậu và Thần Vương liệu có cho phép con gái luôn như thế hay không?

"Tính tình Minh huyện chủ như thế, sau này mà được gả vào hoàng gia..." Hoài Vương phi và Tôn Thái Dao sóng vai bước cùng, chứng kiến Minh Cửu Châu được người người nịnh nọt xun xoe rồi vội vã trốn đi, cất giọng rầu rĩ, "Một cô nương ngây thơ đến đâu đi nữa, một khi được gả vào hoàng gia thì cũng chỉ như tầm gửi."

Vừa dứt lời, nàng ta chợt nhận ra điều không ổn, Hoài Vương phi cười với Tôn Thái Dao, "Ta chỉ nói đùa thôi, Tứ đệ muội đừng xem là thật. Mẫu thân không được khỏe, ta sang đó dìu bà ấy hồi cung."

An Vương phi và Tĩnh Vương phi đều sang dìu mẹ chồng của mình, Tôn Thái Dao đứng bần thần tại chỗ nhìn đám đông dần vơi ngoài điện, không biết phải đi đường nào.

"Tối nay là đêm nguyên tiêu sao?" Nàng ta khẽ vuốt chiếc trâm phượng trên đầu, nở nụ cười đắng chát. Mẹ chồng vừa qua đời chưa đầy bốn mươi chín ngày, điện hạ với nàng thân là con trai và con dâu, không những không được đốt giấy để tang, mà còn phải mặc cẩm y, cài trâm vàng trong đại điển phong hậu, hành đại lễ ba vái chín dập đầu trước mặt Tô hậu.

Đêm nguyên tiêu mấy năm trước, nàng luôn theo cha mẹ và các anh chị em dạo ngắm phố phường, giải đố đèn lồng. Nhưng e là năm nay không có ai ở bên cạnh nàng.


"Hoàng tử phi..." Cung nữ lo lắng nhìn nàng ta, mấy hôm nay Hoàng tử phi chưa được nghỉ ngơi tốt, cả người hốc hác đi nhiều.

"Không sao." Tôn Thái Dao quay về Chương Lục cung, tháo trâm vòng và đồ trang sức xuống, thay sang một bộ cẩm y màu trắng. Nàng ta tựa bên cửa sổ, ngắm nhìn sắc trời dần một tối xuống.

Trời tối thế này rồi mà điện hạ còn đi đâu?

Minh Nguyệt cung treo đầy lồng đèn đỏ và cả tú cầu đỏ, đến cả cung nữ thái giám cũng đeo đai đỏ bên hông, giống như đang tổ chức hôn lễ.

Long Phong đế nhìn con trai hồn treo ngược cành cây nhìn chăm chăm lồng đèn đỏ, cười hỏi, "Tối nay Minh cô nương đi ngắm đèn với người nhà à?"

"Lần đầu tiên tiểu cô nương đón tết nguyên tiêu ở kinh thành, tất nhiên phải đi xem rồi." Thần Vương hoàn hồn, "Phụ hoàng hỏi chuyện này làm gì?"

"Muốn đi thì đi đi." Long Phong đế vẫy tay, "Ngày trước cô bé đã vất vả lắm rồi, con là vị hôn phu của nó, chớ nên bỏ lỡ tết nguyên tiêu đầu tiên ở kinh thành của nó."

Thần Vương nhúc nhích cái mông, nhưng rồi vẫn ngồi xuống, "Phụ hoàng, nhi thần không phải là đứa có vợ rồi quên cha mẹ, tối nay con sẽ ở lại cùng hai người."

"Thật không?" Long Phong đế nhíu mày.

"Thật." Thần Vương nhìn sắc trời tối sẫm, cắn răng gật đầu.

Long Phong đế nhìn con trai tuy người ở đây nhưng hồn đã bay xa, mỉm cười đá hắn một cái, "Mau cút đi cho ta, khoảnh khắc quan trọng của ta và mẫu hậu con, ai cần con ở cùng."

Thần Vương nghiêng người né cú đá này, rót trà cho Long Phong đế và Tô Hoàng hậu, "Không cần nhi thần ở cùng thật sao?"

"Trẫm nghe Lưu Trung Bảo nói lão Đại, lão Nhị và lão Tam đều đưa Vương phi xuất cung dạo phố rồi." Long Phong đế đứng dậy nắm tay Tô Hoàng hậu, "Lát nữa trẫm và mẫu hậu của con cũng sẽ cải trang xuất cung, nếu con muốn ở lại Minh Nguyệt cung chờ thì trẫm cũng không ép..."

"Nhi thần không quấy rầy phụ hoàng và mẫu hậu nữa, nhi thần xin cáo lui." Thần Vương đứng dậy chạy đi được vài bước rồi lại vòng về, xòe tay ra trước mặt Long Phong đế.

Long Phong đế lục trong trong áo, móc ra một chiếc túi tiền ném vào tay hắn, "Lớn tới nơi rồi mà đi chơi với vị hôn thê còn phải xin tiền cha."

"Phụ hoàng cho con thêm đi." Thần Vương lại tiếp tục xòe tay ra, "Hai người tiêu lận."

"Lưu Trung Bảo." Long Phong đế thở dài bất lực, "Đưa cho nó một tờ ngân phiếu."

Lưu Trung Bảo móc trong ngực ra mấy tờ ngân phiếu, cười híp mắt hỏi, "Bệ hạ định cho điện hạ bao nhiêu?"

Thần Vương nhảy cẫng lên, gom hết đống ngân phiếu vào tay mình, "Đa tạ phụ hoàng, đa tạ mẫu hậu, nhi thần xin phép cáo lui!"

Nhìn bóng lưng sướng rơn của Thần Vương điện hạ, Lưu Trung Bảo bật cười rồi quay lại thỉnh tội, "Lão nô hộ ngân bất lực, xin Bệ hạ trách phạt."

"Thôi, thôi, trẫm thấy ngươi cố tình hộ ngân bất lực thì có." Long Phong đế không giận mà còn cười, "Đi thôi, ra cung xem cảnh đèn hoa nhân gian."

Thần Vương cất bạc, dẫn Hộ Long vệ chạy đến Minh gia thì hay tin gia đình họ đã ra ngoài được nửa canh giờ, hạ nhân cũng không biết bọn họ đi đâu chơi.

Nhìn đám đông nườm nượp ngoài kia, nụ cười trên gương mặt Thần Vương dần phai nhạt. Chen chúc trên đường phố chật chội, hắn phát hiện ngoại trừ người đông và mấy đèn lồng cũ kỹ, hoa đăng tết Nguyên tiêu chẳng có gì vui.

Các tài tử giai nhân cùng nhau giải đố đèn, cánh đàn ông vạm vỡ tay xách nách mang cầm đồ cho phu nhân nhà mình, những sạp hàng bán bánh trôi kín cả khách, bốc hơi nóng hổi trong đêm lạnh lẽo.

"Điện hạ." Hộ Long vệ khẽ hỏi, "Chúng ta có cần hồi cung không?"

"Không cần, bổn vương đi dạo một lát." Hắn nhìn thấy có cửa hàng đèn lồng treo đèn cún con, hắn mua một chiếc rồi cầm trên tay.

Khúc ca vui mừng chẳng thấy êm tai, trò xiếc vụng về trên sân khấu cũng dễ bề nhìn thấu, ngay cả thằng hề chọc cười mọi người cũng không thú vị.

Ngọn nến trong lồng đèn sắp tàn, ánh lửa lập lòe, Thần Vương dừng bước, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, bật cười một tiếng rồi ngoái đầu lại nói với Hộ Long vệ, "Đi tìm một cây nến khác đến đây."

***

"Ca ca, chiếc lồng đèn kia xinh quá." Cửu Châu chỉ vào một chiếc đèn đang treo đằng trước, "Muội muốn mua nó."

Minh Ký Viễn cúi đầu nhìn bốn, năm chiếc lồng đèn trong tay, nhưng vẫn yêu thương gật đầu, "Mua."

"Ông chủ, chiếc lồng đèn này bao nhiêu thế?" Cửu Châu đi tới cửa hàng lồng đèn, chỉ vào chiếc đèn treo trên cao.

"Cô nương à, đây là hàng trưng bày của tiệm, không bán." Chủ quán thấy cô nương xinh đẹp nên vui vẻ giải thích, "Cô có thể xem mấy chiếc đèn khác của tiệm nhà ta."

"Không bán hả?" Cửu Châu thất vọng ỉu xìu, "Thôi vậy."

Minh Ký Viễn thấy thế thì vội vàng an ủi em gái, "Hay là chúng ta đến nơi khác xem thử?"

"Vâng." Cửu Châu gật đầu, nhưng hai huynh muội đi hết hai, ba con phố mà vẫn không tìm được chiếc đèn như vừa nãy, Cửu Châu uể oải ngồi xuống băng ghế ven đường, "Xem ra tối nay muội không mua được chiếc đèn xinh đẹp đó rồi."

"Muội thích chiếc đèn đó lắm sao?" Minh Ký Viễn mua được hai chiếc mặt nạ, đưa cho Cửu Châu một cái, "Vậy để ca ca nghĩ cách cho muội."

"Không cần đâu ca ca." Cửu Châu lắc đầu, "Tối nay điện hạ phải ở trong cung không được đi chơi, muội chỉ muốn mua mấy chiếc lồng đèn xinh đẹp để mang vào cung cho huynh ấy, không mua được cũng không sao."

"Những chiếc đèn này đều mua cho Thần Vương điện hạ à?"

"Đâu có." Cửu Châu cười híp mắt chỉ vào một chiếc trong số đó, "Chiếc này là dành cho ca ca, vừa nãy muội phát hiện huynh lén nhìn nó mấy lần, còn lại là cho phụ thân, mẫu thân và cả Xuân Phân tỷ tỷ nữa."

"Còn của muội đâu?" Minh Ký Viễn cười hỏi.

Cửu Châu ngớ ra, "Muội quên mất..."

"Muội đấy." Minh Ký Viễn bật cười, đeo mặt nạ lên, "Đi thôi, chúng ta đi chọn chiếc lồng đèn muội thích nhất nào."

Cửu Châu bắt chước ca ca đeo mặt nạ lên, tung tăng đi sau hắn, "Ca ca, muooij mới thấy có rất nhiều tài tử đang giải đố đèn, huynh tài hoa như thế sao không đến thử?"

"Giải đố đèn là cơ hội cho các sĩ tử lộ mặt, huynh đã vào triều làm quan rồi, cần gì khiến bọn họ khó xử." Minh Ký Viễn sợ muội muội lạc đường nên dặn, "Trên đường người đông, muội nắm áo huynh đi, kẻo lạc."

"Vậy chúng ta đi xem kịch hoa đăng đi." Cửu Châu níu vạt áo Minh Ký Viễn, "Bên kia đông người quá."

"Được." Minh Ký Viễn một tay xách hết đống lồng đèn, một tay bảo vệ muội muội chen vào đám đông, chiếm một chỗ đứng dễ thấy nhất.

Cách tấm mặt nạ, hắn không nhìn rõ vẻ mặt của muội muội, nhưng hắn biết nhất định lúc này muội muội đang cười rất vui.

Nàng reo hò theo đám đông, cùng mọi người vỗ tay, vô ưu vô lo, hồn nhiên ngây thơ.

Dưới muôn ngàn ánh đèn rực rỡ, nàng tháo mặt nạ ra, trong đôi mắt dạt dào ánh sao lấp lánh sung sướng.

Nếu có thể được lựa chọn, hắn thật sự không muốn gả muội muội vào hoàng gia.

Nhưng chỉ vì muốn mua cho Thần Vương một chiếc đèn mà muội ấy đã đi dạo vài con phố, không buồn ngắm nghía phong cảnh bên đường, cũng không kịp thưởng thức hương vị bánh trôi.

"Ca ca?" Cửu Châu thấy ca ca nhìn mình thì nghi ngờ sờ lên mặt, "Sao thế?"

"Đeo mặt nạ vào đi." Minh Ký Viễn đeo mặt nạ lên giúp nàng, "Kịch hoa đăng kết thúc, ta dẫn muội đi ăn bánh trôi nhé?"

"Vâng." Nàng gật đầu đồng ý, lúc đi ngang qua tiệm lồng đèn vừa nãy, nàng vô thức tìm kiếm chiếc lồng đèn yêu thích kia.

Bỗng nhiên, Cửu Châu nhìn thấy từ xa có một người xách chiếc lồng đèn chú cún bên tay trái, còn tay phải lại đang xách chiếc lồng đèn nàng rất thích mà không mua được kia, thế là nhanh chân chạy lên trước, "Công tử, xin dừng bước."

Chàng trai cầm lồng đèn chợt dừng bước, quay đầu nhìn Cửu Châu đang đeo mặt nạ, "Minh Tiểu Trư?"

"Điện hạ?!" Cửu Châu tháo mặt nạ xuống, "Sao huynh biết là ta?"

"Đừng nói là muội đeo mặt nạ, dù muội có che kín đầu thì ta vẫn đoán ra muội." Hắn cúi đầu nhìn hai chiếc lồng đèn trên tay, sau đó đưa hết cho nàng, "Này, tặng muội đó."

Ánh nến trong chiếc đèn lồng chập chờn, Cửu Châu nhận lấy, "Tất cả chỗ này đều là mua cho ta sao?"

"Ngoại trừ muội thì ta còn có thể mua cho ai bữa?" Thần Vương cẩn thận gỡ mặt nạ trên mặt nàng ra, "Cái này mua ở đâu vậy, ta cũng đi mua một cái."

Cửu Châu quay đầu nhìn Minh Ký Viễn, "Ca ca, mặt nạ này mua ở đâu thế?"

"Đi tới đằng trước chừng một trăm bước là có một quầy bán mặt nạ." Minh Ký Viễn nhìn chiếc lồng đèn cún con trong tay Cửu Châu, hắn nhớ muội muội nhà mình tuổi tuất.

"Hóa ra Minh Tam công tử cũng ở đây." Thần Vương khách sáo gật đầu chào hắn, "Không biết Minh Thị lang và Minh phu nhân có đi cùng hai người?"

"Bẩm điện hạ, gia phụ và gia mẫu còn có việc bận." Minh Ký Viễn nhìn chiếc lồng đèn trên tay Minh Kính Châu, lịch sự lên tiếng, "Vì muốn mua chiếc đèn này mang vào cung tặng cho điện hạ mà lúc nãy tiểu muội đã phải đi tìm khắp ba con phố, nhưng vẫn không mua được, không ngờ điện hạ đã tự mua. Có lẽ, đây chính là duyên phận."

"Điện hạ, xá muội còn nhỏ không hiểu chuyện, xin điện hạ đưa nàng về phủ trước giờ Tý." Minh Ký Viễn mỉm cười, "Hạ quan xin phép cáo lui trước."

Thần Vương vui vẻ nhìn anh vợ tương lai, hèn gì trước đây luôn có người khen Minh Ký Viễn ôn tồn lễ độ, đúng là một người thân thiện.

"Ca ca." Cửu Châu gọi Minh Ký Viễn lại, ánh mắt bịn rịn, "Sao huynh lại đi trước thế?"

"Ta nhớ ra còn ít việc phải làm." Minh Ký Viễn nhìn sang Thần Vương, "Điện hạ sẽ đi cùng muội."

Một người đi khắp đầu đường cuối phố chỉ để tìm mua cho hắn chiếc lồng đèn đẹp nhất.

Còn một người thì đã mua chiếc lồng đèn cún con cho nàng, rồi chẳng hay đã cầm trong tay đi bao lâu trên con phố tấp nập người qua lại.

Sao hắn đương tâm nỡ làm Vương Mẫu nương nương, rút cây trâm vạch nên sông Ngân Hà chia cắt đôi tình nhân*.

(*Vương Mẫu nương nương là người đã dùng cây trâm trên đầu vạch một đường thành sông Ngân Hà để ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ trong truyền thuyết nổi tiếng.)

***


Tác giả:
Thần Vương: Hội đèn nguyên tiêu có gì hay để xem, vô vị.
Một canh giờ sau: Vả mặt bốp bốp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK