"Mời điện hạ đi bên trái, đây là đình Tĩnh Tư." Viện trưởng cười ái ngại, "Ở sân bên có trồng ít trái cây rau quả, tới lúc nhập học có thể giúp học trò cải thiện bữa cơm, hơn nữa còn có thể tiết kiệm tiền."
Thần Vương nhìn sang khu vườn bên kia, gật đầu nói, "Củ cải là rau củ tốt, vừa dinh dưỡng, vừa có thể phơi làm củ cải khô khi ăn không hết."
"Điện hạ thật tinh mắt, đây đúng là củ cải ạ." Viện trưởng cất lời khen bằng giọng điệu khá là khoa trương, "Điện hạ hiểu cách sống của dân chúng rõ như lòng bàn tay, ngay cả những chuyện này cũng biết, điện hạ quả là người thương dân như con!"
Lý Ân nở nụ cười gượng gạo, viện trưởng là đồng môn của ông, tính tình cổ hủ, chỉ say mê học thuật, vì thế mà bao nhiêu năm qua vẫn không được trọng dụng. Nhưng cũng nhờ tính cách ấy, Bệ hạ mới có thể chọn ông ta trong một loạt ứng cử viên để làm viện trưởng đầu tiên của học viện Hoằng Văn.
Nhưng ông ta thực sự không hợp nịnh nọt, rất dễ phản tác dụng.
"Thưa điện hạ, ý của viện trưởng chính là, tuy điện hạ có cơm ngon áo đẹp nhưng vẫn không quên quan tâm đến chuyện ăn ở của muôn dân." Lý Ân mở miệng chữa cháy cho đồng môn, "Ông ấy thực không có ý gì khác."
Thần Vương khoác tay, "Bổn vương hiểu rồi. Đi, đi đến nơi khác xem thôi."
Sau khi quan sát toàn thể học đường, Thần Vương lên tiếng khích lệ, "Xây rất đẹp, nếu đã là học viện mà phụ hoàng ta tốn công tốn sức khởi công xây dựng, bổn vương cũng nên ủng hộ. Lát nữa ta sẽ sai người đem ba ngàn lượng bạc đến, học viện cần sắm thêm gì thì cứ sắm."
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia." Viện trưởng mừng khôn xiết, xem ra ông ta rất có thiên phú trong việc nịnh bợ, nếu không thì lấy đâu ra ba ngàn lượng bạc này.
Ông không còn nhớ bất cứ lời đồn nào về Thần Vương ngày xưa cả, bây giờ trong đầu chỉ có: Thần Vương hào phóng! Rộng rãi! Chịu chi!
Chờ Lý Ân và Thần Vương rời khỏi, ông ta vui mừng khấp khởi nhổ mấy củ cải to, gọi đám học trò vẫn chưa rời đi vào trong ăn cơm, "Bữa tối nay sẽ có thêm thịt!"
"Thần Vương điện hạ nhân hậu, không những góp tiền mua bút, giấy mực cho mọi người chép sách, mà còn quyên góp ba ngàn lượng bạc để xây dựng học viện." Viện trưởng cảm động đến rơi nước mắt, "Điện hạ đúng là người tốt mà."
Các học trò nghèo vừa ngửi thấy mùi thịt liền chảy nước miếng, nghe viện trưởng nói điện hạ đã bỏ tiền túi ra cho bọn họ mua giấy, mua bút, mua mực, tất cả đều đứng dậy chắp tay hành lễ về phía hoàng cung.
Bệ hạ là người tốt, Thần Vương điện hạ cũng là người tốt.
Có một học trò đỏ mặt nói, "Ngày xưa học trò ngu ngốc, tin vào lời người khác mà có cái nhìn không đúng về điện hạ, là học trò ngu dốt."
"Miệng đời đáng sợ, các ngươi đều là người có học, dù sau này có thi đậu vào học viện Hoằng Văn hay không, lão phu vẫn mong các ngươi nhớ kỹ một câu." Viện trưởng nhìn đám học trò nghèo trước mắt, "Lời người ta nói, phải nghe mà nghĩ, đừng nghe rồi tin."
"Đa tạ viện trưởng đã dạy bảo." Nhóm học trò chắp tay cảm tạ.
"Các ngươi còn trẻ, hy vọng trong tương lai không xa, các người có thể trở thành cánh tay đắc lực của Đại Thành. Trên trung với quân, dưới không thẹn với dân, bảo vệ thiên hạ thái bình." Viện trưởng cười giũ bùn trên củ cải, "Chúng ta là người có học, dù chết cũng phải nhớ kỹ một câu, không thẹn với lương tâm."
Chuyện Thần Vương quyên góp bạc cho học viện Hoằng Văn nhanh chóng lan rộng. Người có học mắng hắn ít đi, cũng có người khen hắn. Ngay cả ở trong trà lâu, câu chuyện ăn khách nhất trong chuỗi chuyện kể về Vương gia bá đạo cũng chính là chuyện Vương gia bá đạo thi Trạng nguyên.
Dân chúng nghĩ thầm trong lòng, nhất định là Vương gia bá đạo đã từng thi Trạng nguyên, biết khó khăn của người học trò khi ôn thi, vì thế mới chi nhiều tiền vào việc xây dựng học viện.
Chuyện kể tuy hoang đường nhưng lại được dân chúng yêu thích. Vì thế, dù là trong trà lâu hay là dưới chân cầu, chỉ cần người kể chuyện kể trích đoạn Vương gia bá đạo đi thi Trạng nguyên thì luôn đông khách nườm nượp.
"Thằng ngốc như Vân Độ Khanh mà cũng biết lấy lòng học trò cơ đấy." Hoài Vương nghe được mấy tin đồn bên ngoài, tức giận đi tới đi lui trong thư phòng, "Các ngươi còn dám nói Minh gia không giúp hắn?! Nếu không phải do Minh gia nghĩ kế, với cái đầu của hắn làm sao nghĩ ra được biện pháp lấy lòng đó?"
Mưu sĩ cũng bất ngờ, Thần Vương lại dám lấy học viện do chính Bệ hạ cho khởi công xây dựng để tạo danh tiếng cho mình, "Điện hạ, học viện Hoằng Văn do chính Bệ hạ chủ trì khởi công xây dựng, Thần Vương dám lấy học viện ra để mua danh cho mình, có khi lại tự bê đá đập chân mình."
"Đập chân mình?" Hoài Vương bật cười, "Ngươi tưởng phụ hoàng sẽ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nảy sinh hiềm khích với hắn ư?"
Nhóm mưu sĩ khó hiểu, chẳng lẽ chuyện như thế chưa đủ khiến Bệ hạ chú ý sao?
"Các ngươi nói thế là do chưa từng nhìn thấy phụ hoàng thiên vị Vân Độ Khanh đến mức nào." Hoài Vương hừ lạnh, "Các ngươi không hiểu ông ấy rồi."
Ngày phụ hoàng đăng cơ, nghi thức vẫn chưa bắt đầu, lúc ấy hắn đứng bên ngoài Thái Ương cung đã nhìn thấy phụ hoàng khom người, cõng Vân Độ Khanh đã sắp sửa lên tám, hoàn toàn không quan tâm Vân Độ Khanh sẽ làm nhăn long bào của ông.
Từ đó trở đi, hắn biết rằng ở trong lòng phụ hoàng, Vân Độ Khanh không giống bọn hắn.
Những năm gần đây, hắn chưa từng xung đột với Vân Độ Khanh cũng là do hiểu rõ hơn ai hết, phụ hoàng chắc chắn sẽ bênh vực Vân Độ Khanh.
"Nếu... nếu không chúng ta cũng học theo Thần Vương, quyên tiền cho học viện Hoằng Văn?" Mưu sĩ nói, "Như thế cũng có thể mua được chút danh tiếng."
Hoài Vương, "..."
Ba ngàn lượng bạc đấy, có phải chỉ là một tảng đá đâu.
Toàn bộ Vương phủ chỗ nào cũng cần chi tiền, sao hắn có thể bắt chước Thần Vương ném một lúc mấy ngàn lượng bạc ra ngoài cửa sổ?
"Được rồi." Hoài Vương cự tuyệt lời đề nghị này, "Đã có Vân Độ Khanh đi đầu, nếu bổn vương bắt chước hắn quyên tiền thì cũng không hiệu quả. Việc này cho qua đi."
Nhóm mưu sĩ thấy Vương gia không muốn chi tiền, cả đám nhìn nhau rồi gật đầu đáp theo.
Như dự đoán của các mưu sĩ ở phủ Hoài Vương, tin tức đã truyền đến tai Long Phong đế.
"Độ Khanh theo Minh Kính Châu học hỏi đã tiến bộ không ít, đã biết quan tâm đến học trò nghèo rồi." Long Phong đế vui mừng nở nụ cười, "Nếu biết nó có tiến bộ như thế, lúc trước trẫm đã để Minh Kính Châu làm thầy của nó rồi."
Lưu Trung Bảo cười nói theo, "Điện hạ là người sắp thành thân, dĩ nhiên phải khác xưa rồi ạ."
"Minh gia này." Long Phong đế thở dài một hơi, ông vô cùng áy náy với Minh gia.
Ba huynh đệ Minh gia năm ấy dù cưỡi ngựa dạo phố cũng vô cùng rạng rỡ, nhưng cuối cùng vì ông mà bọn họ bị giam trong ngục, cả nhà bị đày đến biên cương.
Sau khi ba huynh đệ Minh gia bị đày đến biên cương không lâu, tiên đế vì nghe lời sàm ngôn của gian thần mà hạ lệnh nhốt ông ở Vương phủ.
Chính ông cũng không ngờ hai năm bị nhốt đó đã bảo vệ tính mạng của ông.Vì mưu phản bức vua thoái vị mà các hoàng tử khác người chết kẻ tàn phế, kẻ chịu tội nhẹ nhất cũng là đi canh giữ Hoàng lăng.
Không biết phụ hoàng đã nghĩ gì khi truyền lại ngôi vị cho ông trước lúc chết?
"Nếu không phải tại trẫm, Minh Kính Châu sẽ không thất lạc con gái mười sáu năm." Long Phong đế hoàn hồn, đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, "Ngày mai là đại hôn của lão Tứ vào Tôn tiểu thư à?"
"Đúng vậy thưa Bệ hạ." Lưu Trung Bảo thấp giọng trả lời.
Ông ta cứ tưởng Bệ hạ sẽ ban thưởng cho Tôn gia hoặc là Tề Vương, nhưng ông ta chờ mãi mà vẫn không thấy Bệ hạ mở miệng.
"Muôn tâu bệ hạ, có Ninh phi nương nương cầu kiến."
"Đêm đã khuya rồi." Long Phong đế chẳng hề quay lại, "Bảo Ninh phi về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng." Tiểu thái giám khom người rời khỏi điện, bước tới trước mặt Ninh phi đang đứng bên ngoài, "Bẩm nương nương, hôm nay trời trở gió, ngài mau về sớm nghỉ ngơi đi ạ."
Ninh phi nhìn ánh nến sáng ngời trong Thái Ương cung, mỉm cười dịu dàng, "Ta biết rồi, cám ơn công công đã thông truyền."
Bà xoay người, bước đi trên con đường kéo dài, ánh đèn lồng rực rỡ đung đưa trong gió đêm.
"Nương nương." Hồng Mai đỡ tay bà ta, "Đêm lạnh, người hãy lên kiệu để cung nhân đưa về."
"Bổn cung muốn đi dạo." Ninh phi đẩy tay Hồng Mai ra, ngẩng đầu nhìn lồng đèn dưới mái hiên, bật cười tự giễu, "Ngày mai là đại hôn của con trai ta, nhưng Bệ hạ lại không muốn gặp ta, đúng là tuyệt tình."
Tô thị mê hoặc Bệ hạ đến mức này, cũng bởi vì ả ta mà cả hậu cung như thùng rỗng kêu to.
Bà ta hận Bệ hạ tuyệt tình, càng hận Tô thị mê hoặc thánh tâm. Từng phút từng giây bà ta luôn suy nghĩ, chừng nào Tô thị và thằng con vô dụng kia của ả mới chết đi.
"Nương nương." Bạch Thược nhìn Hồng Mai bị Ninh phi đẩy sang một bên, nàng ta tiến lên đỡ Ninh phi, "Trong tất cả Vương phi, chỉ có Tôn cô nương có thân phận tôn quý nhất. Nếu Bệ hạ ban thưởng thì sẽ khiến các hoàng tử khác ghen ghét điện hạ."
"Ngươi nói cũng đúng." Ninh phi bóp chặt tay Bạch Thược, "Ngô cô nương, Liễu cô nương, Minh cô nương, tất cả đều không sánh bằng Vương phi của con trai ta."
Nhìn bàn tay bị móng tay Ninh phi đâm thủng, Bạch Thược nhịn đau cười theo, "Nếu Bệ hạ không thích điện hạ thật thì sao lại sắp xếp cho ngài ấy đến Hộ bộ làm việc. Theo ngu kiến của nô tỳ, động thái lần này của Bệ hạ không chừng là đang bảo vệ điện hạ đấy ạ."
Máu từ lòng bàn tay Bạch chảy ra dọc theo móng tay của Ninh phi.
Ngay lúc Ninh phi buông tay, gió lạnh thổi qua vết thương khiến Bạch Thược đau đến độ phải nắm chặt bàn tay lại.
***
Đại hôn của Tề Vương, từ các hoàng tử công chúa đến chúng thần trong triều, tất cả đều đến phủ Tề Vương chúc mừng. Trong phủ giăng đèn kết hoa, ngay cả ngọn cây cũng được điểm xuyết bằng những lồng đèn đỏ rực. Bên ngoài Vương phủ, những cỗ xe ngựa đến từ các phủ chật ních cả con đường, vô cùng náo nhiệt.
Khi xe ngựa của Minh gia đến, các cỗ xe khác đã vây kín ở bên ngoài ngõ. Nhóm khách mời phía trước nhận ra thân phận của Minh gia, lật đật xuống xe tạ lỗi, toan để xe ngựa của mình nhường đường.
"Không cần, không cần đâu." Minh Kính Châu vội ngăn cản đối phương, mỉm cười chắp tay, "Ở đây cách phủ Tề Vương cũng không xa, tại hạ xin có ý này, chi bằng để các phu xe cho ngựa chạy về, còn chúng ta đi bộ đến đó."
"Minh đại nhân nói chí lý." Đối phương nhìn sang một cỗ xe ngựa khác của Minh gia, "Phía sau là phu nhân và lệnh ái đúng không?"
"Đúng vậy." Minh Kính Châu chắp tay chào đối phương, "Huynh đài cứ tự nhiên, tại hạ đi gọi chuyết kinh* và tiểu nữ xuống xe."
(*Chuyết kinh là từ khiêm xưng người chồng gọi vợ.)
"Minh đại nhân đi thong thả." Đối phương lại cúi chào lần nữa.
Tới khi Minh phu nhân và Minh cô nương xuống xe, ông ta không kìm được nhìn thêm mấy lần. Ông ta trông thấy một thiếu nữ mặc áo váy màu vàng nhạt nhảy xuống xe, sau đó xoay người mỉm cười, đưa tay về phía xe ngựa.
Tiểu cô nương đang đưa tay ra có gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lúc mỉm cười trông rất lanh lợi.
Đến lúc ông ta nhìn thấy Minh Thị lang phu nhân vịn tay tiểu cô nương bước xuống ngựa, sau đó thân mật chỉnh lại cây trâm vàng trên búi tóc của cô nương ấy, ông ta đã có thể chắc chắn một điều, vị này chính là Thần Vương phi tương lai.
Bảo sao quan viên lục bộ đều kháo nhau rằng Minh Kính Châu không muốn gả con gái đến phủ Thần Vương. Một cô con gái ngoan ngoãn lại đáng yêu như thế, có người cha nào nỡ gả con bé cho một Vương gia ngang ngược cơ chứ?
"Đông người quá." Cửu Châu nhìn xe ngựa chật như nêm trước giao lộ, "Nhiều xe ngựa như vậy, lát nữa kiệu hoa của tân nương đến thế nào?"
"Lát nữa Kim Ngô Vệ sẽ tới để đảm bảo trật tự." Thẩm thị không mấy hào hứng, bà nhìn mấy dải lụa đỏ treo khắp đầu đường cuối ngõ, vẻ mặt cô quạnh.
"Mẹ ơi, có phải mẹ thấy khó chịu hay không?" Cửu Châu lo lắng nhìn Thẩm thị.
"Không phải." Thẩm thị nhìn cô con gái ngây thơ của mình, liệu con bé có biết ý nghĩa thật sự của việc thành thân không?
"Mấy ngày trước Đại bá của con có gửi thư về, áng chừng sáu bảy ngày nữa ông ấy sẽ hồi kinh." Thẩm thị đổi chủ đề, "Tới lúc đó nếu Phủ Lục ca của con có rủ con đi chơi thì đừng đồng ý."
"Sao vậy ạ?"
Thẩm thị cười, "Bá phụ của con sẽ kiểm tra bài vở của nó, mẹ sợ nó lấy con làm cớ để tránh bị phạt."
"Ồ." Cửu Châu gật đầu, trong lòng lại âm thầm vạch ra kế hoạch, chờ đại bá phụ quay về, lúc ông ấy muốn đánh đòn Phủ Lục ca thì nàng sẽ đi giải cứu.
Nàng là con gái, lại là lần đầu gặp nhau, Đại bá phụ sẽ không làm Phủ Lục ca khó xử trước mặt nàng.
Thẩm thị vừa nhìn đã nhận ra ngay suy nghĩ trong lòng Cửu Châu, nhưng bà chỉ cười chứ không vạch trần.
"Lễ bộ Thị lang Minh đại nhân đưa vợ con đến chúc phúc điện hạ."
Vừa nghe thấy tiếng thông báo, đám đông lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính. Các quan viên quen biết với Minh Kính Châu rối rít tiến lên chào hỏi, sau khi Cửu Châu chào một lượt thúc thúc bá bá, nàng đi theo mẹ vào nơi tiếp đãi nữ quyến ở nội viện.
"Minh muội muội." Tiểu thư Trần gia nhìn thấy Cửu Châu, tiến lên nhún gối hành lễ với Thẩm thị, sau đó thân thiết kéo tay nàng, "Các tỷ muội đợi muội lâu lắm rồi đấy. Mau tới ngồi cùng bọn ta đi."
Thẩm thị nở nụ cười dịu dàng nhìn Cửu Châu được các tỷ muội kéo đi, xoay người ngồi cùng với nhóm phu nhân.
"Tô Quý phi ở Minh Nguyệt cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Từ phi ở Triệu Tường cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Lữ Chiêu nghi ở Vân Lai cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Trần tỷ tỷ." Cửu Châu nhỏ giọng thầm thì hỏi Trần tiểu thư, "Từ phi nương nương ở Triệu Tường cung là quý nhân nào thế?"
Dù là tiệc mừng thọ của Quý phi nương nương hay là lần chép kinh văn lần trước, nàng chưa từng nghe có người nhắc đến Từ phi.
"Từ phi là mẹ đẻ của Hoài Vương điện hạ, sau khi Bệ hạ đăng cơ, bà ấy luôn ở trong cung ăn chay niệm Phật, hiếm khi xuất hiện." Trần tiểu thư nói nhỏ, "Không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, có người đoán là hồi trước Từ phi đã làm chuyện gì đó có lỗi với Bệ hạ, nhưng ta thấy không giống lắm."
Cửu Châu giật mình nhìn Trần tiểu thư.
"Suỵt." Trần tiểu thư kéo Cửu Châu đến một góc vắng, nói nhỏ, "Ta biết muội không phải là người lắm mồm, nhưng sau này muội sẽ được gả vào Hoàng gia, có vài chuyện muội nghe thêm cũng không hại gì. Ta kể cho muội nghe, sau này phải biết để ý một chút."
"Mẹ đẻ của Bệ hạ vốn cũng không được tiên đế coi trọng, cuộc sống ở hậu cung rất kham khổ. Nghe nói về sau bà ấy bị bệnh nhưng không được điều trị nên chết. Nên sau khi Bệ hạ đăng cơ, vì cảm thông cho nữ quyến trong hậu cung, đặc biệt dặn dò điện Trung Tỉnh không được cắt xén chi phí ăn mặc của các thái phi và phi tần." Trần tiểu thư thở dài, "Đáng tiếc Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu ra đi sớm, không được hưởng phúc của bệ hạ."
"Thế..." Cửu Châu cẩn thận hỏi lại, "Mấy chuyện này có liên quan gì đến Từ phi?"
Trần tiểu thư chọc vào mặt Cửu Châu, "Vì Bệ hạ là Đế vương, dù thương nữ nhân hậu cung nhưng cũng sẽ không dễ tha thứ khi người bên gối phạm phải sai lầm. Vì thế ta mới nói, mấy tin đồn liên quan đến Từ phi không được đúng cho lắm."
"Có lẽ là do Bệ hạ nể tình Từ phi đã sinh Hoài Vương điện hạ, nên có nhiều chuyện không so đo với bà ấy chăng?"
"Muội đấy." Trần tiểu thư cười lắc đầu, "Muội chẳng hiểu đàn ông gì cả."
Cửu Châu ngơ ngác, chuyện đơn giản như thế sao lại kéo tới phụ nữ với đàn ông rồi?
Đại sư phụ từng nói, nếu có những chuyện nghĩ hoài mà không thông, có lẽ là do chân tướng vô cùng đơn giản. Nhưng mọi người luôn phức tạp hóa những chuyện đơn giản, cuối cùng lại bị chính suy nghĩ của mình lừa gạt.
Bóng đêm dần buông, tân nương xuống kiệu, Cửu Châu và các tiểu thư chen chúc nhau trên hành lang ngắm nhìn tân lang và tân nương.
Tôn tiểu thư đội mũ phượng, hai tay cầm quạt che mặt, nhẹ nhàng cầm tú cầu bước vào cửa. Tân lang Tề Vương nắm một đầu tú cầu còn lại, trang phục tân lang đỏ rực, làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt của hắn.
"Tân nương vào cửa!"
Sau lưng có tiếng hoan hô của bọn trẻ con, không biết là ai đẩy mạnh nàng một cái, đúng lúc Cửu Châu đang vịn lên lan can nên không bị ngã nhào.
Nàng chợt quay đầu nhìn lại, đối mặt với một thằng nhóc con.
"Ngươi... ta không cố ý đâu." Nhị thiếu gia Trịnh gia gạt đám đông, xoay người bỏ chạy.
Chỉ vừa chạy được vài bước, nó bỗng dưng cảm thấy vạt áo bị siết chặt, cả người bị nhấc lên cao.
"A..."
"Câm miệng." Thần Vương mất kiên nhẫn nhìn thằng nhóc, "Ngươi mà dám hó hé, bổn vương tước sạch tước vị nhà ngươi luôn!"
Thằng oắt con nhà họ Trình rơm rớm nhìn Thần Vương, không dám la lối: "Ngươi, ngươi không được bắt nạt trẻ con."
"Bắt nạt trẻ con thì sao?" Thần Vương đặt thằng oắt xuống đất, cười lạnh: "Oắt con như ngươi, mười năm trước bổn vương có thể đá bay một lúc hai mươi đứa."
Cửu Châu kính nể nhìn Thần Vương, điện hạ còn lợi hại hơn cả nàng nữa.
Thằng nhóc bị dọa đến run lẩy bẩy, cậu ta đã nghe người nhà nói tên Vương gia này rất xấu xa, con nít mà không chịu ngủ sẽ bị hắn ăn thịt.
"Điện hạ." Cửu Châu chật vật đi xuyên qua đám người, duỗi tay ra túm thằng nhóc lên, "Sao ngươi lại muốn đẩy ta?"
"Mau thả ta ra, người phụ nữ xấu xa này!" Thằng nhóc ngang ngược đá chân, "Ta sẽ đi mách biểu ca, nói ngươi bắt nạt ta."
"Ngươi mách ai?!" Thần Vương gõ lên trán thằng oắt, "Có bổn vương ở đây, ngươi dám mách ai hả?"
Thằng oắt không kìm nổi nữa, há mồm chuẩn bị khóc thét.
"Mi dám khóc thử xem?" Thần Vương khoanh tay trước ngực, "Người đâu, dẫn người lớn Trịnh gia đến đây, bổn vương thích nhất là nghe cả nhà từ lớn tới nhỏ khóc cùng nhau."
"Hức." Thằng nhỏ nấc một tiếng, cố nén tiếng khóc vào bụng.
"Không phải đã hiểu tiếng người rồi à?" Thần Vương cười mỉa, mấy thằng oắt con giả vờ ngây thơ làm chuyện xấu này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ với hắn? Nên nhớ rằng, hồi đó hắn chính là lão đại trong đám nhóc ranh này đấy.
"Được rồi, thả hắn xuống đi, bổn vương không tin hắn dám bỏ chạy." Giả vờ không phát hiện ra Cửu Châu dùng lực rất lớn, Thần Vương bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của thằng nhóc này, nói tiếp, "Nếu hắn dám chạy, bổn vương sẽ bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao."
Cửu Châu bỏ thằng nhóc xuống, nhón chân thì thầm bên tai Thần Vương hỏi, "Bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao thật hả?"
Thần Vương, "..."
Hù con nít mà nàng cũng tin ư?
"Cô muốn nhốt bọn họ vào đại lao?"
Nếu Minh Tiểu Trư muốn thế thật, hắn sẽ cố gắng một chút, không phải là không có khả năng.
"Thôi bỏ qua đi." Cửu Châu cúi đầu nhìn thằng nhóc ranh của Trịnh gia, "Vừa nãy ngươi cố ý đẩy ta, ta nhìn thấy hết."
"Ta không cố ý."
"Cố ý." Cửu Châu sóng vai đứng cạnh Thần Vương, "Ngươi đẩy mạnh như thế mà nói không cố ý hả?"
Thằng nhóc này biết không thể chống chế, đâm lao đành theo lao, "Ta cố ý đấy thì làm sao?"
"Ai bảo ngươi làm chó săn cho yêu phi, ai bảo người sắp được gả cho Vương gia ăn thịt con nít. Nếu không phải bởi vì ngươi, nhà chúng ta đã không bị giáng tước. Người như ngươi chính là... chính là..." Thằng nhóc nhớ đến cái từ mà mình nghe được mấy ngày trước, "Chính là sao chổi!"
Cửu Châu vừa nghe thế liền xắn tay áo lên.
"Cô làm gì thế?" Thần Vương thấy nàng nổi giận toan đánh người, vội vàng kéo tay áo nàng xuống.
"Đánh con nít!" Cửu Châu lại xắn tay áo Thần Vương vừa kéo xuống.
"Được rồi, được rồi." Thần Vương nắm chặt cổ tay nàng, "Con nít không hiểu chuyện, đều do người lớn không biết dạy. Lát nữa ta dẫn cô đi kiếm chuyện với người lớn nhà đó."
Cửu Châu giẫy ra hai lần, nhưng bất chợt dừng lại, tủi thân ngước lên nhìn Thần Vương, "Nhưng mà hắn mắng huynh, còn mắng Quý phi nương nương nữa."
Thần Vương chợt thấy nao nao, đưa tay chỉnh lại cây trâm hoa đang cài lệch trên búi tóc nàng, "Cô ngốc à, mình mà đánh nó ở đây, người khác sẽ bênh nói nó là con nít, bảo cô thả nó đi."
"Thế thì phải làm sao?"
"Tìm một chỗ vắng vẻ, đào hố chôn nó luôn." Thần Vương nhẹ nhàng thốt ra một câu, cười lạnh, "Con nít đáng ghét như thế thì không cứu nổi nữa rồi."
Thằng nhóc nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng bị dọa bật khóc.
Tề Vương vừa đưa tân nương vào động phòng, đang định ra ngoài tiếp khách thì thấy thái giám vội vàng chạy tới trước mặt, "Bẩm Vương gia, có chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Tề Vương nhíu mày.
"Tiểu công tử Trịnh gia có ý đồ xô ngã Minh tiểu thư, lúc chạy trốn thì bị Thần Vương phát hiện, hắn lại lên tiếng nhục mạ Quý phi, Thần Vương và Minh tiểu thư." Bờ vai thái giám càng lúc càng run lên, không biết là do bị hù dọa hay là do gió rét ở bên ngoài.
Tề Vương thở dài, "Để ta đi xem thử."
Trong hỉ phòng, Tôn Thái Dao nghe thấy Tề Vương và thái giám nói chuyện, càng lúc càng phản cảm với Trịnh gia. Người nhà này ngoại trừ gây phiền phức cho Vương gia còn biết làm gì nữa?
Trong thiên điện, Thần Vương nhìn người nhà họ Trịnh co rúm người không dám ngẩng đầu lên, "Ta cứ tưởng quý phủ dung túng để hạ nhân vọng ngôn về Hoàng thất đã là gan cùng mình, nhưng bổn vương vẫn xem thường các ngươi."
"Điện hạ, thần phụ dạy con không nghiêm, mong điện hạ thứ tội." Phu nhân Bình Viễn Bá quỳ trên mặt đất, khóc lóc van xin Thần Vương, "Mong điện hạ khai ân, Minh nhi chỉ là một đứa trẻ..."
"Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng rất thích nói theo người lớn." Cửu Châu ngắt ngang lời bà ta, "Vì thế những lời nó nói đều ảnh hưởng từ người lớn các ngươi."
"Thần phụ không có ý này." Phu nhân Bình Viễn Bá hoảng hốt, "Dù lá gan thần phụ có lớn bằng trời cũng không dám nói xấu Hoàng gia."
Dứt lời, bà ta kéo thằng con sang quất vào người nó hai cái, "Mau thỉnh tội với Vương gia và Minh tiểu thư đi."
"Đừng có giả vờ đánh con trước mặt bổn vương." Thần Vương đứng dậy, không mấy kiên nhẫn, "Các ngươi thân là họ hàng của Tứ ca, nhưng mọi chuyện các ngươi làm đều muốn gây khó dễ cho bổn vương. Ta không quan tâm là chủ ý của các ngươi hay là do ai sai khiến, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Ngũ đệ!" Tề Vương đẩy cửa ra, nhìn đám người họ Trịnh đang quỳ trên mặt đất, "Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, mong Ngũ đệ nể chút tình, đừng khiến người ngoài chê cười."
"Lúc người Trịnh gia ám hại Vương phi tương lai của ta, sao bọn hắn không nghĩ giữ lại mặt mũi cho huynh?" Thần Vương cười khẩy, "Tứ ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hiểu lầm huynh sai sử người Trịnh gia làm chuyện này đâu."
Người Trịnh gia biến sắc.
Tề Vương quay đầu nhìn Cửu Châu nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh, chắp tay thi lễ với nàng. "Minh cô nương, tính tình Ngũ đệ xưa giờ thẳng thắn, mong cô nương khuyên ngăn đệ ấy vài câu để Ngũ đệ bỏ qua, không nên làm ầm lên, cuối cùng chỉ khiến đôi bên khó xử."
Hắn ta nhận ra Vân Độ Khanh có chút đặc biệt với Minh cô nương, có lẽ nàng có thể khuyên được hắn.
"Vương gia." Cửu Châu đứng dậy khom người trả lễ Tề Vương, "Chuyện hôm nay là do biểu đệ của ngài ám hại một cô gái yêu đuối như ta, đúng không?"
Tề Vương nhìn Trịnh gia, khẽ gật đầu.
"Điện hạ giúp thần nữ lấy lại công bằng, nhưng lại bị biểu đệ của ngài vô lễ nhục mạ." Cửu Châu nhíu mày, giống như không hiểu nổi hành động của Tề Vương, "Điện hạ đang trút giận cho thần nữ, nhưng ngài lại muốn thần nữ giúp ngài khuyên ngăn điện ư?"
Tác giả:
Thần Vương: Nếu đám nít ranh mà có thể phân biệt đẳng cấp, thì bọn con nít đều là tiểu đệ ở trước mặt ta.
Cửu Châu: Tề Vương điện hạ biết cách nằm mơ ghê.
Thần Vương nhìn sang khu vườn bên kia, gật đầu nói, "Củ cải là rau củ tốt, vừa dinh dưỡng, vừa có thể phơi làm củ cải khô khi ăn không hết."
"Điện hạ thật tinh mắt, đây đúng là củ cải ạ." Viện trưởng cất lời khen bằng giọng điệu khá là khoa trương, "Điện hạ hiểu cách sống của dân chúng rõ như lòng bàn tay, ngay cả những chuyện này cũng biết, điện hạ quả là người thương dân như con!"
Lý Ân nở nụ cười gượng gạo, viện trưởng là đồng môn của ông, tính tình cổ hủ, chỉ say mê học thuật, vì thế mà bao nhiêu năm qua vẫn không được trọng dụng. Nhưng cũng nhờ tính cách ấy, Bệ hạ mới có thể chọn ông ta trong một loạt ứng cử viên để làm viện trưởng đầu tiên của học viện Hoằng Văn.
Nhưng ông ta thực sự không hợp nịnh nọt, rất dễ phản tác dụng.
"Thưa điện hạ, ý của viện trưởng chính là, tuy điện hạ có cơm ngon áo đẹp nhưng vẫn không quên quan tâm đến chuyện ăn ở của muôn dân." Lý Ân mở miệng chữa cháy cho đồng môn, "Ông ấy thực không có ý gì khác."
Thần Vương khoác tay, "Bổn vương hiểu rồi. Đi, đi đến nơi khác xem thôi."
Sau khi quan sát toàn thể học đường, Thần Vương lên tiếng khích lệ, "Xây rất đẹp, nếu đã là học viện mà phụ hoàng ta tốn công tốn sức khởi công xây dựng, bổn vương cũng nên ủng hộ. Lát nữa ta sẽ sai người đem ba ngàn lượng bạc đến, học viện cần sắm thêm gì thì cứ sắm."
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia." Viện trưởng mừng khôn xiết, xem ra ông ta rất có thiên phú trong việc nịnh bợ, nếu không thì lấy đâu ra ba ngàn lượng bạc này.
Ông không còn nhớ bất cứ lời đồn nào về Thần Vương ngày xưa cả, bây giờ trong đầu chỉ có: Thần Vương hào phóng! Rộng rãi! Chịu chi!
Chờ Lý Ân và Thần Vương rời khỏi, ông ta vui mừng khấp khởi nhổ mấy củ cải to, gọi đám học trò vẫn chưa rời đi vào trong ăn cơm, "Bữa tối nay sẽ có thêm thịt!"
"Thần Vương điện hạ nhân hậu, không những góp tiền mua bút, giấy mực cho mọi người chép sách, mà còn quyên góp ba ngàn lượng bạc để xây dựng học viện." Viện trưởng cảm động đến rơi nước mắt, "Điện hạ đúng là người tốt mà."
Các học trò nghèo vừa ngửi thấy mùi thịt liền chảy nước miếng, nghe viện trưởng nói điện hạ đã bỏ tiền túi ra cho bọn họ mua giấy, mua bút, mua mực, tất cả đều đứng dậy chắp tay hành lễ về phía hoàng cung.
Bệ hạ là người tốt, Thần Vương điện hạ cũng là người tốt.
Có một học trò đỏ mặt nói, "Ngày xưa học trò ngu ngốc, tin vào lời người khác mà có cái nhìn không đúng về điện hạ, là học trò ngu dốt."
"Miệng đời đáng sợ, các ngươi đều là người có học, dù sau này có thi đậu vào học viện Hoằng Văn hay không, lão phu vẫn mong các ngươi nhớ kỹ một câu." Viện trưởng nhìn đám học trò nghèo trước mắt, "Lời người ta nói, phải nghe mà nghĩ, đừng nghe rồi tin."
"Đa tạ viện trưởng đã dạy bảo." Nhóm học trò chắp tay cảm tạ.
"Các ngươi còn trẻ, hy vọng trong tương lai không xa, các người có thể trở thành cánh tay đắc lực của Đại Thành. Trên trung với quân, dưới không thẹn với dân, bảo vệ thiên hạ thái bình." Viện trưởng cười giũ bùn trên củ cải, "Chúng ta là người có học, dù chết cũng phải nhớ kỹ một câu, không thẹn với lương tâm."
Chuyện Thần Vương quyên góp bạc cho học viện Hoằng Văn nhanh chóng lan rộng. Người có học mắng hắn ít đi, cũng có người khen hắn. Ngay cả ở trong trà lâu, câu chuyện ăn khách nhất trong chuỗi chuyện kể về Vương gia bá đạo cũng chính là chuyện Vương gia bá đạo thi Trạng nguyên.
Dân chúng nghĩ thầm trong lòng, nhất định là Vương gia bá đạo đã từng thi Trạng nguyên, biết khó khăn của người học trò khi ôn thi, vì thế mới chi nhiều tiền vào việc xây dựng học viện.
Chuyện kể tuy hoang đường nhưng lại được dân chúng yêu thích. Vì thế, dù là trong trà lâu hay là dưới chân cầu, chỉ cần người kể chuyện kể trích đoạn Vương gia bá đạo đi thi Trạng nguyên thì luôn đông khách nườm nượp.
"Thằng ngốc như Vân Độ Khanh mà cũng biết lấy lòng học trò cơ đấy." Hoài Vương nghe được mấy tin đồn bên ngoài, tức giận đi tới đi lui trong thư phòng, "Các ngươi còn dám nói Minh gia không giúp hắn?! Nếu không phải do Minh gia nghĩ kế, với cái đầu của hắn làm sao nghĩ ra được biện pháp lấy lòng đó?"
Mưu sĩ cũng bất ngờ, Thần Vương lại dám lấy học viện do chính Bệ hạ cho khởi công xây dựng để tạo danh tiếng cho mình, "Điện hạ, học viện Hoằng Văn do chính Bệ hạ chủ trì khởi công xây dựng, Thần Vương dám lấy học viện ra để mua danh cho mình, có khi lại tự bê đá đập chân mình."
"Đập chân mình?" Hoài Vương bật cười, "Ngươi tưởng phụ hoàng sẽ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nảy sinh hiềm khích với hắn ư?"
Nhóm mưu sĩ khó hiểu, chẳng lẽ chuyện như thế chưa đủ khiến Bệ hạ chú ý sao?
"Các ngươi nói thế là do chưa từng nhìn thấy phụ hoàng thiên vị Vân Độ Khanh đến mức nào." Hoài Vương hừ lạnh, "Các ngươi không hiểu ông ấy rồi."
Ngày phụ hoàng đăng cơ, nghi thức vẫn chưa bắt đầu, lúc ấy hắn đứng bên ngoài Thái Ương cung đã nhìn thấy phụ hoàng khom người, cõng Vân Độ Khanh đã sắp sửa lên tám, hoàn toàn không quan tâm Vân Độ Khanh sẽ làm nhăn long bào của ông.
Từ đó trở đi, hắn biết rằng ở trong lòng phụ hoàng, Vân Độ Khanh không giống bọn hắn.
Những năm gần đây, hắn chưa từng xung đột với Vân Độ Khanh cũng là do hiểu rõ hơn ai hết, phụ hoàng chắc chắn sẽ bênh vực Vân Độ Khanh.
"Nếu... nếu không chúng ta cũng học theo Thần Vương, quyên tiền cho học viện Hoằng Văn?" Mưu sĩ nói, "Như thế cũng có thể mua được chút danh tiếng."
Hoài Vương, "..."
Ba ngàn lượng bạc đấy, có phải chỉ là một tảng đá đâu.
Toàn bộ Vương phủ chỗ nào cũng cần chi tiền, sao hắn có thể bắt chước Thần Vương ném một lúc mấy ngàn lượng bạc ra ngoài cửa sổ?
"Được rồi." Hoài Vương cự tuyệt lời đề nghị này, "Đã có Vân Độ Khanh đi đầu, nếu bổn vương bắt chước hắn quyên tiền thì cũng không hiệu quả. Việc này cho qua đi."
Nhóm mưu sĩ thấy Vương gia không muốn chi tiền, cả đám nhìn nhau rồi gật đầu đáp theo.
Như dự đoán của các mưu sĩ ở phủ Hoài Vương, tin tức đã truyền đến tai Long Phong đế.
"Độ Khanh theo Minh Kính Châu học hỏi đã tiến bộ không ít, đã biết quan tâm đến học trò nghèo rồi." Long Phong đế vui mừng nở nụ cười, "Nếu biết nó có tiến bộ như thế, lúc trước trẫm đã để Minh Kính Châu làm thầy của nó rồi."
Lưu Trung Bảo cười nói theo, "Điện hạ là người sắp thành thân, dĩ nhiên phải khác xưa rồi ạ."
"Minh gia này." Long Phong đế thở dài một hơi, ông vô cùng áy náy với Minh gia.
Ba huynh đệ Minh gia năm ấy dù cưỡi ngựa dạo phố cũng vô cùng rạng rỡ, nhưng cuối cùng vì ông mà bọn họ bị giam trong ngục, cả nhà bị đày đến biên cương.
Sau khi ba huynh đệ Minh gia bị đày đến biên cương không lâu, tiên đế vì nghe lời sàm ngôn của gian thần mà hạ lệnh nhốt ông ở Vương phủ.
Chính ông cũng không ngờ hai năm bị nhốt đó đã bảo vệ tính mạng của ông.Vì mưu phản bức vua thoái vị mà các hoàng tử khác người chết kẻ tàn phế, kẻ chịu tội nhẹ nhất cũng là đi canh giữ Hoàng lăng.
Không biết phụ hoàng đã nghĩ gì khi truyền lại ngôi vị cho ông trước lúc chết?
"Nếu không phải tại trẫm, Minh Kính Châu sẽ không thất lạc con gái mười sáu năm." Long Phong đế hoàn hồn, đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, "Ngày mai là đại hôn của lão Tứ vào Tôn tiểu thư à?"
"Đúng vậy thưa Bệ hạ." Lưu Trung Bảo thấp giọng trả lời.
Ông ta cứ tưởng Bệ hạ sẽ ban thưởng cho Tôn gia hoặc là Tề Vương, nhưng ông ta chờ mãi mà vẫn không thấy Bệ hạ mở miệng.
"Muôn tâu bệ hạ, có Ninh phi nương nương cầu kiến."
"Đêm đã khuya rồi." Long Phong đế chẳng hề quay lại, "Bảo Ninh phi về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng." Tiểu thái giám khom người rời khỏi điện, bước tới trước mặt Ninh phi đang đứng bên ngoài, "Bẩm nương nương, hôm nay trời trở gió, ngài mau về sớm nghỉ ngơi đi ạ."
Ninh phi nhìn ánh nến sáng ngời trong Thái Ương cung, mỉm cười dịu dàng, "Ta biết rồi, cám ơn công công đã thông truyền."
Bà xoay người, bước đi trên con đường kéo dài, ánh đèn lồng rực rỡ đung đưa trong gió đêm.
"Nương nương." Hồng Mai đỡ tay bà ta, "Đêm lạnh, người hãy lên kiệu để cung nhân đưa về."
"Bổn cung muốn đi dạo." Ninh phi đẩy tay Hồng Mai ra, ngẩng đầu nhìn lồng đèn dưới mái hiên, bật cười tự giễu, "Ngày mai là đại hôn của con trai ta, nhưng Bệ hạ lại không muốn gặp ta, đúng là tuyệt tình."
Tô thị mê hoặc Bệ hạ đến mức này, cũng bởi vì ả ta mà cả hậu cung như thùng rỗng kêu to.
Bà ta hận Bệ hạ tuyệt tình, càng hận Tô thị mê hoặc thánh tâm. Từng phút từng giây bà ta luôn suy nghĩ, chừng nào Tô thị và thằng con vô dụng kia của ả mới chết đi.
"Nương nương." Bạch Thược nhìn Hồng Mai bị Ninh phi đẩy sang một bên, nàng ta tiến lên đỡ Ninh phi, "Trong tất cả Vương phi, chỉ có Tôn cô nương có thân phận tôn quý nhất. Nếu Bệ hạ ban thưởng thì sẽ khiến các hoàng tử khác ghen ghét điện hạ."
"Ngươi nói cũng đúng." Ninh phi bóp chặt tay Bạch Thược, "Ngô cô nương, Liễu cô nương, Minh cô nương, tất cả đều không sánh bằng Vương phi của con trai ta."
Nhìn bàn tay bị móng tay Ninh phi đâm thủng, Bạch Thược nhịn đau cười theo, "Nếu Bệ hạ không thích điện hạ thật thì sao lại sắp xếp cho ngài ấy đến Hộ bộ làm việc. Theo ngu kiến của nô tỳ, động thái lần này của Bệ hạ không chừng là đang bảo vệ điện hạ đấy ạ."
Máu từ lòng bàn tay Bạch chảy ra dọc theo móng tay của Ninh phi.
Ngay lúc Ninh phi buông tay, gió lạnh thổi qua vết thương khiến Bạch Thược đau đến độ phải nắm chặt bàn tay lại.
***
Đại hôn của Tề Vương, từ các hoàng tử công chúa đến chúng thần trong triều, tất cả đều đến phủ Tề Vương chúc mừng. Trong phủ giăng đèn kết hoa, ngay cả ngọn cây cũng được điểm xuyết bằng những lồng đèn đỏ rực. Bên ngoài Vương phủ, những cỗ xe ngựa đến từ các phủ chật ních cả con đường, vô cùng náo nhiệt.
Khi xe ngựa của Minh gia đến, các cỗ xe khác đã vây kín ở bên ngoài ngõ. Nhóm khách mời phía trước nhận ra thân phận của Minh gia, lật đật xuống xe tạ lỗi, toan để xe ngựa của mình nhường đường.
"Không cần, không cần đâu." Minh Kính Châu vội ngăn cản đối phương, mỉm cười chắp tay, "Ở đây cách phủ Tề Vương cũng không xa, tại hạ xin có ý này, chi bằng để các phu xe cho ngựa chạy về, còn chúng ta đi bộ đến đó."
"Minh đại nhân nói chí lý." Đối phương nhìn sang một cỗ xe ngựa khác của Minh gia, "Phía sau là phu nhân và lệnh ái đúng không?"
"Đúng vậy." Minh Kính Châu chắp tay chào đối phương, "Huynh đài cứ tự nhiên, tại hạ đi gọi chuyết kinh* và tiểu nữ xuống xe."
(*Chuyết kinh là từ khiêm xưng người chồng gọi vợ.)
"Minh đại nhân đi thong thả." Đối phương lại cúi chào lần nữa.
Tới khi Minh phu nhân và Minh cô nương xuống xe, ông ta không kìm được nhìn thêm mấy lần. Ông ta trông thấy một thiếu nữ mặc áo váy màu vàng nhạt nhảy xuống xe, sau đó xoay người mỉm cười, đưa tay về phía xe ngựa.
Tiểu cô nương đang đưa tay ra có gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lúc mỉm cười trông rất lanh lợi.
Đến lúc ông ta nhìn thấy Minh Thị lang phu nhân vịn tay tiểu cô nương bước xuống ngựa, sau đó thân mật chỉnh lại cây trâm vàng trên búi tóc của cô nương ấy, ông ta đã có thể chắc chắn một điều, vị này chính là Thần Vương phi tương lai.
Bảo sao quan viên lục bộ đều kháo nhau rằng Minh Kính Châu không muốn gả con gái đến phủ Thần Vương. Một cô con gái ngoan ngoãn lại đáng yêu như thế, có người cha nào nỡ gả con bé cho một Vương gia ngang ngược cơ chứ?
"Đông người quá." Cửu Châu nhìn xe ngựa chật như nêm trước giao lộ, "Nhiều xe ngựa như vậy, lát nữa kiệu hoa của tân nương đến thế nào?"
"Lát nữa Kim Ngô Vệ sẽ tới để đảm bảo trật tự." Thẩm thị không mấy hào hứng, bà nhìn mấy dải lụa đỏ treo khắp đầu đường cuối ngõ, vẻ mặt cô quạnh.
"Mẹ ơi, có phải mẹ thấy khó chịu hay không?" Cửu Châu lo lắng nhìn Thẩm thị.
"Không phải." Thẩm thị nhìn cô con gái ngây thơ của mình, liệu con bé có biết ý nghĩa thật sự của việc thành thân không?
"Mấy ngày trước Đại bá của con có gửi thư về, áng chừng sáu bảy ngày nữa ông ấy sẽ hồi kinh." Thẩm thị đổi chủ đề, "Tới lúc đó nếu Phủ Lục ca của con có rủ con đi chơi thì đừng đồng ý."
"Sao vậy ạ?"
Thẩm thị cười, "Bá phụ của con sẽ kiểm tra bài vở của nó, mẹ sợ nó lấy con làm cớ để tránh bị phạt."
"Ồ." Cửu Châu gật đầu, trong lòng lại âm thầm vạch ra kế hoạch, chờ đại bá phụ quay về, lúc ông ấy muốn đánh đòn Phủ Lục ca thì nàng sẽ đi giải cứu.
Nàng là con gái, lại là lần đầu gặp nhau, Đại bá phụ sẽ không làm Phủ Lục ca khó xử trước mặt nàng.
Thẩm thị vừa nhìn đã nhận ra ngay suy nghĩ trong lòng Cửu Châu, nhưng bà chỉ cười chứ không vạch trần.
"Lễ bộ Thị lang Minh đại nhân đưa vợ con đến chúc phúc điện hạ."
Vừa nghe thấy tiếng thông báo, đám đông lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính. Các quan viên quen biết với Minh Kính Châu rối rít tiến lên chào hỏi, sau khi Cửu Châu chào một lượt thúc thúc bá bá, nàng đi theo mẹ vào nơi tiếp đãi nữ quyến ở nội viện.
"Minh muội muội." Tiểu thư Trần gia nhìn thấy Cửu Châu, tiến lên nhún gối hành lễ với Thẩm thị, sau đó thân thiết kéo tay nàng, "Các tỷ muội đợi muội lâu lắm rồi đấy. Mau tới ngồi cùng bọn ta đi."
Thẩm thị nở nụ cười dịu dàng nhìn Cửu Châu được các tỷ muội kéo đi, xoay người ngồi cùng với nhóm phu nhân.
"Tô Quý phi ở Minh Nguyệt cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Từ phi ở Triệu Tường cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Lữ Chiêu nghi ở Vân Lai cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."
"Trần tỷ tỷ." Cửu Châu nhỏ giọng thầm thì hỏi Trần tiểu thư, "Từ phi nương nương ở Triệu Tường cung là quý nhân nào thế?"
Dù là tiệc mừng thọ của Quý phi nương nương hay là lần chép kinh văn lần trước, nàng chưa từng nghe có người nhắc đến Từ phi.
"Từ phi là mẹ đẻ của Hoài Vương điện hạ, sau khi Bệ hạ đăng cơ, bà ấy luôn ở trong cung ăn chay niệm Phật, hiếm khi xuất hiện." Trần tiểu thư nói nhỏ, "Không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, có người đoán là hồi trước Từ phi đã làm chuyện gì đó có lỗi với Bệ hạ, nhưng ta thấy không giống lắm."
Cửu Châu giật mình nhìn Trần tiểu thư.
"Suỵt." Trần tiểu thư kéo Cửu Châu đến một góc vắng, nói nhỏ, "Ta biết muội không phải là người lắm mồm, nhưng sau này muội sẽ được gả vào Hoàng gia, có vài chuyện muội nghe thêm cũng không hại gì. Ta kể cho muội nghe, sau này phải biết để ý một chút."
"Mẹ đẻ của Bệ hạ vốn cũng không được tiên đế coi trọng, cuộc sống ở hậu cung rất kham khổ. Nghe nói về sau bà ấy bị bệnh nhưng không được điều trị nên chết. Nên sau khi Bệ hạ đăng cơ, vì cảm thông cho nữ quyến trong hậu cung, đặc biệt dặn dò điện Trung Tỉnh không được cắt xén chi phí ăn mặc của các thái phi và phi tần." Trần tiểu thư thở dài, "Đáng tiếc Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu ra đi sớm, không được hưởng phúc của bệ hạ."
"Thế..." Cửu Châu cẩn thận hỏi lại, "Mấy chuyện này có liên quan gì đến Từ phi?"
Trần tiểu thư chọc vào mặt Cửu Châu, "Vì Bệ hạ là Đế vương, dù thương nữ nhân hậu cung nhưng cũng sẽ không dễ tha thứ khi người bên gối phạm phải sai lầm. Vì thế ta mới nói, mấy tin đồn liên quan đến Từ phi không được đúng cho lắm."
"Có lẽ là do Bệ hạ nể tình Từ phi đã sinh Hoài Vương điện hạ, nên có nhiều chuyện không so đo với bà ấy chăng?"
"Muội đấy." Trần tiểu thư cười lắc đầu, "Muội chẳng hiểu đàn ông gì cả."
Cửu Châu ngơ ngác, chuyện đơn giản như thế sao lại kéo tới phụ nữ với đàn ông rồi?
Đại sư phụ từng nói, nếu có những chuyện nghĩ hoài mà không thông, có lẽ là do chân tướng vô cùng đơn giản. Nhưng mọi người luôn phức tạp hóa những chuyện đơn giản, cuối cùng lại bị chính suy nghĩ của mình lừa gạt.
Bóng đêm dần buông, tân nương xuống kiệu, Cửu Châu và các tiểu thư chen chúc nhau trên hành lang ngắm nhìn tân lang và tân nương.
Tôn tiểu thư đội mũ phượng, hai tay cầm quạt che mặt, nhẹ nhàng cầm tú cầu bước vào cửa. Tân lang Tề Vương nắm một đầu tú cầu còn lại, trang phục tân lang đỏ rực, làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt của hắn.
"Tân nương vào cửa!"
Sau lưng có tiếng hoan hô của bọn trẻ con, không biết là ai đẩy mạnh nàng một cái, đúng lúc Cửu Châu đang vịn lên lan can nên không bị ngã nhào.
Nàng chợt quay đầu nhìn lại, đối mặt với một thằng nhóc con.
"Ngươi... ta không cố ý đâu." Nhị thiếu gia Trịnh gia gạt đám đông, xoay người bỏ chạy.
Chỉ vừa chạy được vài bước, nó bỗng dưng cảm thấy vạt áo bị siết chặt, cả người bị nhấc lên cao.
"A..."
"Câm miệng." Thần Vương mất kiên nhẫn nhìn thằng nhóc, "Ngươi mà dám hó hé, bổn vương tước sạch tước vị nhà ngươi luôn!"
Thằng oắt con nhà họ Trình rơm rớm nhìn Thần Vương, không dám la lối: "Ngươi, ngươi không được bắt nạt trẻ con."
"Bắt nạt trẻ con thì sao?" Thần Vương đặt thằng oắt xuống đất, cười lạnh: "Oắt con như ngươi, mười năm trước bổn vương có thể đá bay một lúc hai mươi đứa."
Cửu Châu kính nể nhìn Thần Vương, điện hạ còn lợi hại hơn cả nàng nữa.
Thằng nhóc bị dọa đến run lẩy bẩy, cậu ta đã nghe người nhà nói tên Vương gia này rất xấu xa, con nít mà không chịu ngủ sẽ bị hắn ăn thịt.
"Điện hạ." Cửu Châu chật vật đi xuyên qua đám người, duỗi tay ra túm thằng nhóc lên, "Sao ngươi lại muốn đẩy ta?"
"Mau thả ta ra, người phụ nữ xấu xa này!" Thằng nhóc ngang ngược đá chân, "Ta sẽ đi mách biểu ca, nói ngươi bắt nạt ta."
"Ngươi mách ai?!" Thần Vương gõ lên trán thằng oắt, "Có bổn vương ở đây, ngươi dám mách ai hả?"
Thằng oắt không kìm nổi nữa, há mồm chuẩn bị khóc thét.
"Mi dám khóc thử xem?" Thần Vương khoanh tay trước ngực, "Người đâu, dẫn người lớn Trịnh gia đến đây, bổn vương thích nhất là nghe cả nhà từ lớn tới nhỏ khóc cùng nhau."
"Hức." Thằng nhỏ nấc một tiếng, cố nén tiếng khóc vào bụng.
"Không phải đã hiểu tiếng người rồi à?" Thần Vương cười mỉa, mấy thằng oắt con giả vờ ngây thơ làm chuyện xấu này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ với hắn? Nên nhớ rằng, hồi đó hắn chính là lão đại trong đám nhóc ranh này đấy.
"Được rồi, thả hắn xuống đi, bổn vương không tin hắn dám bỏ chạy." Giả vờ không phát hiện ra Cửu Châu dùng lực rất lớn, Thần Vương bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của thằng nhóc này, nói tiếp, "Nếu hắn dám chạy, bổn vương sẽ bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao."
Cửu Châu bỏ thằng nhóc xuống, nhón chân thì thầm bên tai Thần Vương hỏi, "Bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao thật hả?"
Thần Vương, "..."
Hù con nít mà nàng cũng tin ư?
"Cô muốn nhốt bọn họ vào đại lao?"
Nếu Minh Tiểu Trư muốn thế thật, hắn sẽ cố gắng một chút, không phải là không có khả năng.
"Thôi bỏ qua đi." Cửu Châu cúi đầu nhìn thằng nhóc ranh của Trịnh gia, "Vừa nãy ngươi cố ý đẩy ta, ta nhìn thấy hết."
"Ta không cố ý."
"Cố ý." Cửu Châu sóng vai đứng cạnh Thần Vương, "Ngươi đẩy mạnh như thế mà nói không cố ý hả?"
Thằng nhóc này biết không thể chống chế, đâm lao đành theo lao, "Ta cố ý đấy thì làm sao?"
"Ai bảo ngươi làm chó săn cho yêu phi, ai bảo người sắp được gả cho Vương gia ăn thịt con nít. Nếu không phải bởi vì ngươi, nhà chúng ta đã không bị giáng tước. Người như ngươi chính là... chính là..." Thằng nhóc nhớ đến cái từ mà mình nghe được mấy ngày trước, "Chính là sao chổi!"
Cửu Châu vừa nghe thế liền xắn tay áo lên.
"Cô làm gì thế?" Thần Vương thấy nàng nổi giận toan đánh người, vội vàng kéo tay áo nàng xuống.
"Đánh con nít!" Cửu Châu lại xắn tay áo Thần Vương vừa kéo xuống.
"Được rồi, được rồi." Thần Vương nắm chặt cổ tay nàng, "Con nít không hiểu chuyện, đều do người lớn không biết dạy. Lát nữa ta dẫn cô đi kiếm chuyện với người lớn nhà đó."
Cửu Châu giẫy ra hai lần, nhưng bất chợt dừng lại, tủi thân ngước lên nhìn Thần Vương, "Nhưng mà hắn mắng huynh, còn mắng Quý phi nương nương nữa."
Thần Vương chợt thấy nao nao, đưa tay chỉnh lại cây trâm hoa đang cài lệch trên búi tóc nàng, "Cô ngốc à, mình mà đánh nó ở đây, người khác sẽ bênh nói nó là con nít, bảo cô thả nó đi."
"Thế thì phải làm sao?"
"Tìm một chỗ vắng vẻ, đào hố chôn nó luôn." Thần Vương nhẹ nhàng thốt ra một câu, cười lạnh, "Con nít đáng ghét như thế thì không cứu nổi nữa rồi."
Thằng nhóc nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng bị dọa bật khóc.
Tề Vương vừa đưa tân nương vào động phòng, đang định ra ngoài tiếp khách thì thấy thái giám vội vàng chạy tới trước mặt, "Bẩm Vương gia, có chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Tề Vương nhíu mày.
"Tiểu công tử Trịnh gia có ý đồ xô ngã Minh tiểu thư, lúc chạy trốn thì bị Thần Vương phát hiện, hắn lại lên tiếng nhục mạ Quý phi, Thần Vương và Minh tiểu thư." Bờ vai thái giám càng lúc càng run lên, không biết là do bị hù dọa hay là do gió rét ở bên ngoài.
Tề Vương thở dài, "Để ta đi xem thử."
Trong hỉ phòng, Tôn Thái Dao nghe thấy Tề Vương và thái giám nói chuyện, càng lúc càng phản cảm với Trịnh gia. Người nhà này ngoại trừ gây phiền phức cho Vương gia còn biết làm gì nữa?
Trong thiên điện, Thần Vương nhìn người nhà họ Trịnh co rúm người không dám ngẩng đầu lên, "Ta cứ tưởng quý phủ dung túng để hạ nhân vọng ngôn về Hoàng thất đã là gan cùng mình, nhưng bổn vương vẫn xem thường các ngươi."
"Điện hạ, thần phụ dạy con không nghiêm, mong điện hạ thứ tội." Phu nhân Bình Viễn Bá quỳ trên mặt đất, khóc lóc van xin Thần Vương, "Mong điện hạ khai ân, Minh nhi chỉ là một đứa trẻ..."
"Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng rất thích nói theo người lớn." Cửu Châu ngắt ngang lời bà ta, "Vì thế những lời nó nói đều ảnh hưởng từ người lớn các ngươi."
"Thần phụ không có ý này." Phu nhân Bình Viễn Bá hoảng hốt, "Dù lá gan thần phụ có lớn bằng trời cũng không dám nói xấu Hoàng gia."
Dứt lời, bà ta kéo thằng con sang quất vào người nó hai cái, "Mau thỉnh tội với Vương gia và Minh tiểu thư đi."
"Đừng có giả vờ đánh con trước mặt bổn vương." Thần Vương đứng dậy, không mấy kiên nhẫn, "Các ngươi thân là họ hàng của Tứ ca, nhưng mọi chuyện các ngươi làm đều muốn gây khó dễ cho bổn vương. Ta không quan tâm là chủ ý của các ngươi hay là do ai sai khiến, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Ngũ đệ!" Tề Vương đẩy cửa ra, nhìn đám người họ Trịnh đang quỳ trên mặt đất, "Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, mong Ngũ đệ nể chút tình, đừng khiến người ngoài chê cười."
"Lúc người Trịnh gia ám hại Vương phi tương lai của ta, sao bọn hắn không nghĩ giữ lại mặt mũi cho huynh?" Thần Vương cười khẩy, "Tứ ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hiểu lầm huynh sai sử người Trịnh gia làm chuyện này đâu."
Người Trịnh gia biến sắc.
Tề Vương quay đầu nhìn Cửu Châu nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh, chắp tay thi lễ với nàng. "Minh cô nương, tính tình Ngũ đệ xưa giờ thẳng thắn, mong cô nương khuyên ngăn đệ ấy vài câu để Ngũ đệ bỏ qua, không nên làm ầm lên, cuối cùng chỉ khiến đôi bên khó xử."
Hắn ta nhận ra Vân Độ Khanh có chút đặc biệt với Minh cô nương, có lẽ nàng có thể khuyên được hắn.
"Vương gia." Cửu Châu đứng dậy khom người trả lễ Tề Vương, "Chuyện hôm nay là do biểu đệ của ngài ám hại một cô gái yêu đuối như ta, đúng không?"
Tề Vương nhìn Trịnh gia, khẽ gật đầu.
"Điện hạ giúp thần nữ lấy lại công bằng, nhưng lại bị biểu đệ của ngài vô lễ nhục mạ." Cửu Châu nhíu mày, giống như không hiểu nổi hành động của Tề Vương, "Điện hạ đang trút giận cho thần nữ, nhưng ngài lại muốn thần nữ giúp ngài khuyên ngăn điện ư?"
"Tề Vương điện hạ, ngài đang đùa với thần nữ à?"
***
Tác giả:
Thần Vương: Nếu đám nít ranh mà có thể phân biệt đẳng cấp, thì bọn con nít đều là tiểu đệ ở trước mặt ta.
Cửu Châu: Tề Vương điện hạ biết cách nằm mơ ghê.