Hai giờ chiều một đoàn người xuất hiện trước cửa công ty. Lương trợ lý sau khi tiếp đoán nhóm người liền nói với bọn họ ông chủ nhà mình muốn bàn bạc riêng với Trần Chương một chút.
Những người đi cùng Trần Chương đến đây đều là những cổ đông lớn trong công ty của anh ta. Tuy nhiên bởi vì bất hòa ý kiến nên hôm nay mới cùng nhau đến.
Bọn họ biết quan hệ trước đây của Nguyễn Minh Hoàng cùng Trần Chương khá tốt nên cũng không phản đối mà đi theo một nhân viên của công ty đến phòng chờ.
Còn Trần Chương cùng thư ký của anh ta thì theo Lương trợ lý lên văn phòng. Lúc đầu ý của Lương trợ lý là một mình Trần Chương đi nhưng nếu như anh ta đã khăng khăng dẫn người theo thì cũng chả sao cả.
Cho dù chuyện gì lớn đi chăng nữa thì cũng không có ai để ý một con mèo.
Nguyễn Minh Hoàng lúc này đang vừa ôm mèo vừa nhìn báo cáo của công ty. Mặc dù chỉ số thấp hơn rất nhiều nhưng nhìn chung không máy ảnh hưởng đến công ty.
Hiện tại Phan gia đang không ngừng rầm rộ việc kiếm thêm cổ đông cho công ty vừa thành lập không lâu của Phan Ân Ly. Để nổi danh với danh hiệu tài nữ trẻ tuổi Phan gia không tiếc hết thảy nâng ả ta lên tận trời.
Cũng vì vậy mà Phan Ân Ly đang không ngừng đi khắp nơi, miệng nói là tìm viện trợ nhưng thực chất đang vui vẻ mà câu dẫn người khác khiến rất nhiều gia đình tan vỡ.
Ả ta lấy chuyện này làm một trò tiêu khiển mà không ngừng nhảy loạn khắp nơi. Chỉ cần là con cháu thế gia hoặc những người giàu có đẹp đẽ đều là mục tiêu.
Nguyễn Minh Hoàng không biết tại sao những người trên 55 tuổi sẽ không bị biến thành con rối của Phan Ân Ly. Nhưng anh chắc chắn thứ gì đã dùng quá nhiều thậm chí là lạm dụng thì phải biết cái giá để dùng nó đắt như thế nào, mà độ tuổi dường như là cơ chế để khiến thứ sức mạnh tà môn kia không thể phát huy tốt được.
Cả thế giới này không phải đều là con rối được ả ta điều khiển.
Cánh cửa mở ra cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Minh Hoàng. Lương trợ lý từ bên ngoài cửa mời hai người phía sau đi vào.
Văn phòng của Nguyễn Minh Hoàng rất lớn. Vì vậy khi anh buông mèo nhỏ trong tay ra cũng không khiến hai người đang đi vào để ý.
Hai bên ngồi vào ghế sô pha ở giữa văn phòng. Lương trợ lý sai người bên ngoài bưng nước vào rồi đứng phía sau Nguyễn Minh Hoàng.
Trần Chương khuôn mặt hiện tại đã không còn sảng khoái như trước đây, hai mắt anh ta thâm trầm, khuôn mặt đầy lạnh lùng mà đối diện với Nguyễn Minh Hoàng.
“Không biết chủ tịch Nguyễn muốn cùng tôi nói gì.”
Trần Chương hừ lạnh một tiếng sau đó ngạo mạn hỏi. Thư ký bên cạnh anh ta cũng dùng một loại ánh mắt thù địch mà nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Hoàng.
Nguyễn Minh Hoàng bình tĩnh nhìn thái độ của hai người đối diện. Anh lạnh lùng mà đáp lại:
“Chẳng phải anh định trợ giúp Phan gia sao. Tôi đây muốn cùng anh nói vài chuyện về vấn đề này.”
Nghe đến Nguyễn Minh Hoàng nhắc đến Phan gia sắc mặt Trần Chương liền tràn đầy sự tức giận:
“Nguyễn Minh Hoàng cậu không có tư cách nói đến Phan gia. Tôi cũng không muốn dây dưa nhiều chắc chắn tôi sẽ rút vốn khỏi công ty cậu.”
Nguyễn Minh Hoàng khẽ bật cười rồi nhàn nhạt châm chọc:
“Ồ, anh đây là đạp trúng đuôi à. Tôi còn chưa nói gì cả mà đã không thể nghe rồi.”
Sau đó anh hừ lạnh một tiếng:
“Phan Ân Ly đúng là miệng tiện. Ả ta luôn ở trước mặt máy người bị ả khống chế tỏ vẻ đáng thương…”
Nguyễn Minh Hoàng còn chưa nói hết câu thì Trần Chương tức giận mà đập mạnh xuống bàn.
Tuy nhiên anh chẳng thèm để tâm mà tiếp tục nói:
“Chắc các người còn chưa rõ ả ta đã làm gì đâu nhỉ. Những gã xoay quanh ả ta là một lũ rối ngu xuẩn.”
Lần này không chỉ Trần Chương đỏ bừng mặt vì giận dữ, thư ký bên cạnh anh ta cũng đứng bật dậy mà trợn trừng mắt hét lớn:
“Câm miệng. Nguyễn Minh Hoàng mày không có quyền nói về em ấy như vậy, chính mày là người khiến em ấy tổn thương, chính mày đã khiến em ấy đau lòng biết chừng nào.”
Lương trợ lý vẫn luôn đứng im xem kịch liền thấy hai người đàn ông bởi vì một Phan Ân Ly mà phùng mang trợn mắt.
Anh ta không khỏi bật cười ra tiếng rồi nói:
“Đúng là kỳ lạ, hai người các người đây là định cùng chung vợ à. Mà không hình như không chỉ hai người các người.”
Hai người Trần Chương nghe những lời cười nhạo của Lương trợ lý lửa giận càng bùng nổ.
Trần Chương luồng tay xuống bàn muốn lật bàn nhưng anh ta chưa kịp dùng sức thì cảm thấy ống quần của mình bị thứ gì đó đụng vào. Anh ta không khỏi nghi hoặc mà nhìn xuống.
Phan Miêu Vũ nãy giờ vẫn nằm dưới bàn, sau khi cảm thấy không khí quá nghiêm trọng liền đứng dậy đi đến chân của Trần Chương.
Cho dù hiện tại là một con mèo nhỏ nhưng Phan Miêu Vũ không muốn hạ miệng xinh xắn của mình để cắn ống quần người khác. Cậu giơ chân mèo đè lên ống quần Trần Chương sau đó bật ra những móng vuốt nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra cào vào ống quần để nó bấu chặt rồi dùng sức kéo.
Nhìn thấy con mèo nho nhỏ dưới chân Trần Chương ngẩn ngơ cả người. Tâm trạng tồi tệ tức tối của anh ta bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Đôi mắt đục ngầu của anh ta cũng dần sáng lên, đầu óc vốn không thể điều khiển cũng dần bừng tỉnh. Lúc này đây Trần Chương nhớ lại những chuyện mình làm trước đây mà trái tim không khỏi quặn đâu.
Nhưng ngược lại với sự thanh tỉnh của Trần Chương. Trợ lý của anh ta hai mắt trở nên đỏ bừng cực kỳ đáng sợ.
Vừa mở miệng nói thì đã không có một chút lịch sự mà một trợ lý nên có:
“Miệng tụi bây quá dơ bẩn. Công ty còn chưa chắc giữ được đã tỏ thái độ không xem ai ra gì.”
Nói xong liền nhìn ông chủ bên cạnh mà nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ông chủ ở đây đã không có gì để nói nữa. Những tên đàn ông khốn kiếp chỉ biết bắt nạt một cô gái nhỏ.”
Nhưng trợ lý không đợi được câu trả lời thì bỗng nhiên chân hắn ta cảm thấy đau nhói.
Đối với Trần Chương Phan Miêu Vũ còn nhẹ nhàng nhưng đối với kẻ không lễ phép với bạn đời mình thì cậu một chút cũng không thèm để ý. Móng vuốt cho dù bé bé xinh xinh nhưng vẫn là móng vuốt nhọn chỉ cần dùng sức cào mạnh một cái thì máu tươi sẽ chảy ra, nơi bị cào cũng để lại một vết thương dài.
Cào xong Phan Miêu Vũ cũng không để tâm xem hắn ta đã tỉnh táo hơn chưa mà xoay người cao ngạo mà quay về bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng.
Những người đi cùng Trần Chương đến đây đều là những cổ đông lớn trong công ty của anh ta. Tuy nhiên bởi vì bất hòa ý kiến nên hôm nay mới cùng nhau đến.
Bọn họ biết quan hệ trước đây của Nguyễn Minh Hoàng cùng Trần Chương khá tốt nên cũng không phản đối mà đi theo một nhân viên của công ty đến phòng chờ.
Còn Trần Chương cùng thư ký của anh ta thì theo Lương trợ lý lên văn phòng. Lúc đầu ý của Lương trợ lý là một mình Trần Chương đi nhưng nếu như anh ta đã khăng khăng dẫn người theo thì cũng chả sao cả.
Cho dù chuyện gì lớn đi chăng nữa thì cũng không có ai để ý một con mèo.
Nguyễn Minh Hoàng lúc này đang vừa ôm mèo vừa nhìn báo cáo của công ty. Mặc dù chỉ số thấp hơn rất nhiều nhưng nhìn chung không máy ảnh hưởng đến công ty.
Hiện tại Phan gia đang không ngừng rầm rộ việc kiếm thêm cổ đông cho công ty vừa thành lập không lâu của Phan Ân Ly. Để nổi danh với danh hiệu tài nữ trẻ tuổi Phan gia không tiếc hết thảy nâng ả ta lên tận trời.
Cũng vì vậy mà Phan Ân Ly đang không ngừng đi khắp nơi, miệng nói là tìm viện trợ nhưng thực chất đang vui vẻ mà câu dẫn người khác khiến rất nhiều gia đình tan vỡ.
Ả ta lấy chuyện này làm một trò tiêu khiển mà không ngừng nhảy loạn khắp nơi. Chỉ cần là con cháu thế gia hoặc những người giàu có đẹp đẽ đều là mục tiêu.
Nguyễn Minh Hoàng không biết tại sao những người trên 55 tuổi sẽ không bị biến thành con rối của Phan Ân Ly. Nhưng anh chắc chắn thứ gì đã dùng quá nhiều thậm chí là lạm dụng thì phải biết cái giá để dùng nó đắt như thế nào, mà độ tuổi dường như là cơ chế để khiến thứ sức mạnh tà môn kia không thể phát huy tốt được.
Cả thế giới này không phải đều là con rối được ả ta điều khiển.
Cánh cửa mở ra cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Minh Hoàng. Lương trợ lý từ bên ngoài cửa mời hai người phía sau đi vào.
Văn phòng của Nguyễn Minh Hoàng rất lớn. Vì vậy khi anh buông mèo nhỏ trong tay ra cũng không khiến hai người đang đi vào để ý.
Hai bên ngồi vào ghế sô pha ở giữa văn phòng. Lương trợ lý sai người bên ngoài bưng nước vào rồi đứng phía sau Nguyễn Minh Hoàng.
Trần Chương khuôn mặt hiện tại đã không còn sảng khoái như trước đây, hai mắt anh ta thâm trầm, khuôn mặt đầy lạnh lùng mà đối diện với Nguyễn Minh Hoàng.
“Không biết chủ tịch Nguyễn muốn cùng tôi nói gì.”
Trần Chương hừ lạnh một tiếng sau đó ngạo mạn hỏi. Thư ký bên cạnh anh ta cũng dùng một loại ánh mắt thù địch mà nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Hoàng.
Nguyễn Minh Hoàng bình tĩnh nhìn thái độ của hai người đối diện. Anh lạnh lùng mà đáp lại:
“Chẳng phải anh định trợ giúp Phan gia sao. Tôi đây muốn cùng anh nói vài chuyện về vấn đề này.”
Nghe đến Nguyễn Minh Hoàng nhắc đến Phan gia sắc mặt Trần Chương liền tràn đầy sự tức giận:
“Nguyễn Minh Hoàng cậu không có tư cách nói đến Phan gia. Tôi cũng không muốn dây dưa nhiều chắc chắn tôi sẽ rút vốn khỏi công ty cậu.”
Nguyễn Minh Hoàng khẽ bật cười rồi nhàn nhạt châm chọc:
“Ồ, anh đây là đạp trúng đuôi à. Tôi còn chưa nói gì cả mà đã không thể nghe rồi.”
Sau đó anh hừ lạnh một tiếng:
“Phan Ân Ly đúng là miệng tiện. Ả ta luôn ở trước mặt máy người bị ả khống chế tỏ vẻ đáng thương…”
Nguyễn Minh Hoàng còn chưa nói hết câu thì Trần Chương tức giận mà đập mạnh xuống bàn.
Tuy nhiên anh chẳng thèm để tâm mà tiếp tục nói:
“Chắc các người còn chưa rõ ả ta đã làm gì đâu nhỉ. Những gã xoay quanh ả ta là một lũ rối ngu xuẩn.”
Lần này không chỉ Trần Chương đỏ bừng mặt vì giận dữ, thư ký bên cạnh anh ta cũng đứng bật dậy mà trợn trừng mắt hét lớn:
“Câm miệng. Nguyễn Minh Hoàng mày không có quyền nói về em ấy như vậy, chính mày là người khiến em ấy tổn thương, chính mày đã khiến em ấy đau lòng biết chừng nào.”
Lương trợ lý vẫn luôn đứng im xem kịch liền thấy hai người đàn ông bởi vì một Phan Ân Ly mà phùng mang trợn mắt.
Anh ta không khỏi bật cười ra tiếng rồi nói:
“Đúng là kỳ lạ, hai người các người đây là định cùng chung vợ à. Mà không hình như không chỉ hai người các người.”
Hai người Trần Chương nghe những lời cười nhạo của Lương trợ lý lửa giận càng bùng nổ.
Trần Chương luồng tay xuống bàn muốn lật bàn nhưng anh ta chưa kịp dùng sức thì cảm thấy ống quần của mình bị thứ gì đó đụng vào. Anh ta không khỏi nghi hoặc mà nhìn xuống.
Phan Miêu Vũ nãy giờ vẫn nằm dưới bàn, sau khi cảm thấy không khí quá nghiêm trọng liền đứng dậy đi đến chân của Trần Chương.
Cho dù hiện tại là một con mèo nhỏ nhưng Phan Miêu Vũ không muốn hạ miệng xinh xắn của mình để cắn ống quần người khác. Cậu giơ chân mèo đè lên ống quần Trần Chương sau đó bật ra những móng vuốt nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra cào vào ống quần để nó bấu chặt rồi dùng sức kéo.
Nhìn thấy con mèo nho nhỏ dưới chân Trần Chương ngẩn ngơ cả người. Tâm trạng tồi tệ tức tối của anh ta bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Đôi mắt đục ngầu của anh ta cũng dần sáng lên, đầu óc vốn không thể điều khiển cũng dần bừng tỉnh. Lúc này đây Trần Chương nhớ lại những chuyện mình làm trước đây mà trái tim không khỏi quặn đâu.
Nhưng ngược lại với sự thanh tỉnh của Trần Chương. Trợ lý của anh ta hai mắt trở nên đỏ bừng cực kỳ đáng sợ.
Vừa mở miệng nói thì đã không có một chút lịch sự mà một trợ lý nên có:
“Miệng tụi bây quá dơ bẩn. Công ty còn chưa chắc giữ được đã tỏ thái độ không xem ai ra gì.”
Nói xong liền nhìn ông chủ bên cạnh mà nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ông chủ ở đây đã không có gì để nói nữa. Những tên đàn ông khốn kiếp chỉ biết bắt nạt một cô gái nhỏ.”
Nhưng trợ lý không đợi được câu trả lời thì bỗng nhiên chân hắn ta cảm thấy đau nhói.
Đối với Trần Chương Phan Miêu Vũ còn nhẹ nhàng nhưng đối với kẻ không lễ phép với bạn đời mình thì cậu một chút cũng không thèm để ý. Móng vuốt cho dù bé bé xinh xinh nhưng vẫn là móng vuốt nhọn chỉ cần dùng sức cào mạnh một cái thì máu tươi sẽ chảy ra, nơi bị cào cũng để lại một vết thương dài.
Cào xong Phan Miêu Vũ cũng không để tâm xem hắn ta đã tỉnh táo hơn chưa mà xoay người cao ngạo mà quay về bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng.