• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Minh Hoàng nghe cậu nói vậy liền không khỏi mỉm cười hài lòng, cái đứa nhỏ này vậy mà cảm thấy anh là người tốt, vậy cũng được. Chỉ cần cậu càng nghĩ như vậy thì sau này sẽ càng không thể rời xa được anh. Không cho dù cậu không cảm thấy anh là người tốt thì anh cũng sẽ không để cậu rời xa mình.

"Sau này chỉ cần em ngoan ngoãn bên cạnh tôi là được."

"Ừm." Phan Miêu Vũ gật đầu, cũng không để lời anh nói trong lòng.

Cho dù cậu có ngoan ngoãn thế nào thì sau này anh cũng sẽ yêu nữ chính, mà cậu thì không muốn chết, một khi phát hiện anh cùng nữ chính ở bên nhau cậu sẽ là người đầu tiên đề nghị ly hôn. Cậu hoàn toàn không muốn có kết cục giống như nguyên chủ, chỉ bởi vì làm người chen ở giữa nam nữ chính liền bị phản diện bắt cóc sau đó để cứu nam chính mà chết thảm ở nơi không một bóng người.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, hai người cùng nhau xuống xe sau đó đi vào nhà. Đế tận khi bước chân vào nhà Phan Miêu Vũ mới cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm, có vẻ cậu đã quá để ý cốt truyện nên tâm trạng mới trở nên thấp thỏm như vậy.

"Ngủ sớm đi, hôm nay cậu cũng mệt rồi." Nguyễn Minh Hoàng xoa đầu cậu rồi dẫn đầu đi lên lầu. Hôm nay anh vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong, lúc đầu muốn đến trễ một chút để hoàn thành nốt công việc, nào ngờ lại bị làm phiền nền đành đi sớm, hiện tại anh phải xử cho xong để ngày mai còn đi công tác.



Việc hợp tác trong một hạng mục của công ty lớn ở thành phố C là một hạng mục lớn cần đích thân anh đi xử lý, nên không thể để cho trợ lý đi đàm phán được.

Phan Miêu Vũ nhìn anh đi về phòng cũng nhanh chóng đi theo, hôm nay cậu thực sự khá mệt, cũng không thể tiếp tục vẽ truyện được vậy thì cứ đi ngủ trước vậy. Chuyện gì xảy ra thì cứ để nó xảy ra, đến cuối cùng cậu có thể sống hay không thì tùy theo số trời vậy, biết trước được kịch bản không có nghĩa cậu sẽ là nhân vật chính, càng không thể cầu sự sống nếu ông trời thật sự muốn cậu chết.

Nếu đã vậy không bằng ngủ thêm vài giờ ăn thêm vài bữa, có chết cũng trở thành ma no không phải một con mà đói ốm tông ốm teo.

Trưa hôm sau, sau khi nghe tiếng gọi của dì Loan cậu mới chậm rãi tỉnh dậy, trong lúc mơ màng ngồi dậy khỏi giường cậu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hé mắt nhìn màn hình điện thoại đang sáng đèn, bên trên hiển thị tên người gọi là Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc mà bắt máy:

"Alo."

"Dậy rồi à." Bên kia đầu dây là tiếng cười khẽ đầy trêu chọc cảu Nguyễn Minh Hoàng. Hiện tại cũng là giờ cơm nên anh có chút thời gian rảnh rỗi gọi cho cậu.

"Ừ, dì Loan gọi tôi dậy ăn cơm."

"Vậy thì ăn nhiều một chút nhé. Tôi chắc không bao lâu nữa cậu có thể lăn rồi."

Phan Miêu Vũ hoàn toàn không để ý lời trêu chọc của anh, cậu cũng khá quen với việc bị người khác nói chẳng khác gì heo của mình, nhưng xin lỗi phải khiến anh thất vọng, thể chất cảu cậu cực kỳ đặc biệt cho dù ăn nhiều bao nhiêu, ngủ nhiều bao nhiêu cũng không lên được miếng thịt nào.

Nguyễn Minh Hoàng không nghe thấy cậu đáp lại liền nghĩ cậu tức giận vì vậy đổi đề tài: "Đúng rồi, ngày hôm qua tôi quên không nói với cậu, hai hôm nay tôi phải đi công tác ở thành phố C, buổi tối không cần chạy đến phòng khách chờ tôi nữa, biết chưa."



"Tôi biết rồi, anh cũng phải ngủ sớm nhé đừng thức khuya nữa." Phan Miêu Vũ đáp lại, đã ở ăn uống ở nhờ nhà anh thì cậu cũng phải quan tâm chủ nhà một chút.

"Tôi nhớ rồi. Cậu mau đi ăn đi, tôi cũng phải ăn đây." Nguyễn Minh Hoàng vui vẻ đáp lại, nhìn thấy người đi vào liền vội vàng nói sau đó cúp máy.

Phan Miêu Vũ nghe tiếng điện thoại vang lên vài tiếng tút rồi mới bỏ điện thoại lên đầu giường rồi đi vào nhà tắm. Vậy là hôm nay cậu phải canh nhà một mình rồi... Không cả ngày mai nữa cậu đều phải ở nhà một mình, nhưng hình như cũng chẳng có gì thay đổi, cậu cùng anh còn chẳng ngủ cùng phòng dù có anh hay không thì mọi việc cũng không có gì khác với trước đây.

Đi xuống nhà ăn, cậu nhìn thấy dì Loan đang bận rộn dọn thức ăn lên bàn liền đi lại giúp một tay, sau khi làm xong dì Loan liền dặn dò:

"Hôm nay dì phải về nhà sớm, cậu ăn xong cứ để ở bếp chiều dì đến dì sẽ dọn cho."

Phan Miêu Vũ nghe vậy liền hỏi thăm: "Có chuyện gì sao ạ."

"Không có, không có gì chỉ là hôm nay cháu trai dì đến nên dì muốn về sớm chơi cùng thằng bé."

"Vậy ạ. Đúng rồi chiều dì không cần đến đâu cứ ở nhà chơi với gia đình đi ạ." Phan Miêu Vũ cười nói.


Dì Loan kinh hoàng vội vàng xua tay: "Không... Không chiều dì sẽ đến nấu cơm cho cháu."


"Không, ý cháu không phải vậy. Hiếm lắm con cháu dì mới về nhà một ngày, nên cháu muốn dì ở nhà chơi với gia đình mình." Phan Miêu Vũ vội vàng giải thích: "Cháu chỉ để dì nghỉ hôm nay thôi, ngya2 mai lại phiền dì đến nấu cơm giúp cháu. Đừng lo cháu vẫn sẽ tính lương cho dì ạ."


Dì Loan nghe vậy liền cảm động, thật ra bà nhận công việc này cũng là do tiền lương khá cao, công việc cũng thoải mái. Không ngờ rằng người mà bà ấy cần chăm sóc lại tốt tính như vậy. Bà ta ngại ngùng nói: "Dì xin nhận ý tốt của cháu, vậy chiều nay dì sẽ không đến cháu nhớ dùng bữa đúng giờ. Cũng không cần tính lương cho dì đâu."


"Vâng ạ, cháu sẽ dặn báo thức mà." Phan Miêu Vũ ngại ngùng cười rồi bắt đầu dùng bữa.


Dì Loan sau khi thu dọn chén bát dơ trong bếp liền khoát áo vào rồi chào tạm biệt cậu: "Vậy dì về trước, cháu cứ để chén bát vào máy rửa chén nhé, ngày mai dì sẽ đến rửa sau."


"Vâng, dì về cẩn thận."


Nhìn dì Loan rời khỏi nhà cậu liền tiếp tục dùng bữa, vậy là chiều nay cậu lại phải ăn thức ăn nhanh bên ngoài rồi. Tuy hơi buồn bã một chút nhưng như vậy cũng tốt, cậu sợ mình chiều hư miệng quá sau này không thể ăn được thức ăn bên ngoài nữa cho xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK