“Cộp, cộp.” Đáp lại anh ta là những tiếng bước chân nặng nề.
Khi nhìn thấy rõ kẻ đang bước tới, làn da trắng nõn của Nok thoáng chốc trở thành màu tro tàn.
“Mày!”
Người đàn ông cao lớn bước gần đến, nương theo ánh sáng ít ỏi trong phòng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết của Tần Dập. Tia nguy hiểm loé lên trong đôi mắt tối đen như mực, khí thế bức người.
Dưới cái nhìn yeutruyen.net đầy kinh ngạc của Nok, Tần Dập ngẩng đầu, nâng cằm với độ cong hoàn hảo rồi thong thả ung dung cởi bỏ từng nút áo sơ mi.
Một, hai rồi ba nút.
Chiếc áo màu đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, cơ thể màu đồng của người đàn ông hiện ra, hai cánh tay rắn chắc, vai lưng và cơ bụng cuồn cuộn cơ bắp, khe rãnh sâu thẳm.
Bên ngực trái của anh có vết đỏ trông rất đáng sợ, nhưng miệng vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại thành màu nâu nhạt, khác màu với những vết thương khác.
“Mày không nên động vào cô ấy, đó là giới hạn cuối cùng của tao.”
Anh cử động các ngón tay, khớp xương kêu răng rắc.
“Ha há.” Khi Nok nhìn thấy miệng vết thương trên ngực trái của Tần Dập, những gì nên hiểu đều đã hiểu.
Người vốn đã chết lúc này lại khỏe mạnh xuất hiệm trước mắt, hơn nữa vẫn là người anh ta hận thấu xương.
“Cảm giác này đúng là không mấy thoải mái.”
Nok hờ hững dựa vào tường, cúi đầu cười nặng nề, mái tóc xoăn trên đầu cũng trở nên thẳng tắp: “Trình Sâm đúng là nên đi theo mày, rốt cuộc hai đứa mày cũng chỉ vì đàn bà.”
Tần Dập lắc đầu, thong thả chớp mắt, mí mắt cụp xuống rồi lại mở lên.
“Không, chỉ là cậu ta tin kẻ giết cả gia tộc Neil trong trang viên vào hai năm trước là do mày làm mà thôi.”
Nok không cho là đúng: “Từ trước đến giờ tao chưa từng nói không phải tao, người lừa cậu ta cũng không phải là tao.” Anh ta vừa nói xong thì ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “Định xử lý tao thế nào? Tao đã chạm vào người phụ nữ của mày rồi.”
Anh ta cười khiêu khích, nháy mắt với Tần Dập.
“Ha.” Người đàn ông phát cười nhạo, ánh mắt lạnh lùng đảo một vòng, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của Nok.
Ánh mắt Tần Dập vô yeutruyen.net cùng sắc bén, bỗng chốc bước tới đấm vào mặt Nok! Nok đưa tay trái lên đỡ, bắt lấy cánh tay của anh.
Sức lực của Tần Dập rất mạnh, sức bật hơn người. Anh lập tức vung tay ra, động tác tàn nhẫn và sắc bén làm cánh tay của Nok trở nên tê dại, da thịt đầy các vết xanh tím.
Cú đánh bất ngờ này làm Nok không kịp đề phòng, cơ thể lảo đảo lui hai bước, khuôn mặt bắt đầu trở nên bối rối.
Thắng lợi ngắn ngủi vốn làm anh ta cảm thấy tức giận, bây giờ là thẹn quá hoá giận, đưa tay phải ra sau lưng rút súng bắn về phía Tần Dập. Mà người đàn ông ở đối diện gần như bật nhảy lên bằng một chân, đá một cú tàn nhẫn vào cổ tay của Nok.
Viên đạn bắn ra trúng vào cây cột thép bên cạnh phát ra tiếng keng chói tai. Súng bay ra ngoài rồi rơi mạnh xuống đất, kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.
Nok giữ chặt cổ tay, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn. Cơ thể nương theo vách tường trượt xuống, một chân gập, một chân duỗi thẳng, mồ hôi chảy nhễ nhại.
“Có phải mày dùng tay này để sờ không?” Đôi chân dài từ từ bước đến trước mặt Nok, cúi thấp người dùng một tay xách anh ta lên, tay còn lại cầm lấy con dao tinh tế màu trắng bạc chói mắt.
Đây là thứ Hoắc Tri Hành đã bỏ vào túi khi va chạm với anh.
Tần Dập thưởng thức con dao sắc bén trong tay, đầu ngón tay xoay một vòng. Anh cong khóe môi, đầu lưỡi chống lên má, ánh sáng sắc lạnh lấp lóe trên gương mặt lạnh thấu xương.
…
Kiều Tri Niệm thất thần nghe anh trai nói xong thì không thể tin nổi.
Cô rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn đâm vào người Tần Dập, vô cùng sâu, sâu đến mức chỉ còn lại cán dao bên ngoài, làm sao anh còn sống được?
Cô không dám kéo cánh tay đang bị thương của Hoắc Tri Hành, chỉ có thể nắm chặt lấy góc áo, nắm đến mức các đầu ngón tay đỏ lên cũng không muốn buông lỏng.
“Là thật, từ trước đến nay anh chưa bao giờ lừa em.”
Kiều Tri Niệm biết anh trai sẽ không lừa mình, nhưng cô không thể nào tưởng tượng ra được chuyện này.
Đôi mắt sáng ngời rung động, giọng nói đứt quãng: “Vậy, vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Ánh mắt của Hoắc Tri Hành tối lại: “Đang xử lý chuyện mà cậu ta cần phải xử lý.”
——
Mạnh Húc chạy khắp nơi trong đám người, biết được sự thật làm anh ta run rẩy.
Chiếc thuyền nhỏ ở phía sau không có lấy một bóng người đã chứng thực suy nghĩ của anh ta, quả nhiên Tần Dập không chết, em trai ruột đã phản bội mình.
Người nhà họ Tần đông đảo, nhìn thấy đàn em của Nok sắp không còn chống trả nổi nữa, đáy lòng của Mạnh Húc trầm xuống, tim bắt đầu đập nhanh, quay người bỏ chạy.
Trình Sâm vẫn đứng ở chỗ cũ, nếu không ai nói chuyện phản bội thì người của Nok sẽ không làm cậu ta bị thương. Người nhà họ Tần cũng đã được dặn dò trước nên không ai đụng tới cậu ta.
Trình Sâm cứ thờ ơ đứng nhìn cảnh hỗn loạn đầy tiếng súng, xung quanh ồn ào, chỉ có nơi cậu ta là tản mát ra hơi thở an tĩnh.
“Mày là em trai tao mà lại đi giúp kẻ thù?”
Mắt của Mạnh Húc hằn đầy tơ máu, bước từng bước chân nặng nề đi đến.
Tấm thép dưới chân Trình Sâm rung động, cậu ta đưa mắt nhìn xuống, vẻ mặt vô cùng bình thản.
“Người giúp đỡ cho kẻ thù là anh, rõ ràng anh đã biết người hạ lệnh đốt biệt thự là Nok chứ không phải Tần Dập.”
Trình Sâm thở dài, yếu ớt ngẩng đầu nhìn bầu trời đã trở nên thoáng đãng hơn.
“Anh vì ham muốn ích kỷ của bản thân, muốn có một chân trong cái thế giới ngầm này.”
“Anh đã lợi dụng tôi.”