“Nếu bây giờ không phải đang ở trên máy bay… anh nhất định phải hôn em đến nỗi em thở không ra hơi mới được.” Mặc Đình cố gắng kiềm nén kích động muốn hôm cô, chỉ ôm chặt lấy Đường Ninh, hít lấy hương thơm độc đáo trên người cô.
Trong khoảng thời gian này, trợ lý của Mặc Vũ Nhu đang cố gắng muốn biết tình hình của Đường Ninh ở khoang hạng nhất, nhưng anh ta bị tiếp viên của khoang hạng nhất trực tiếp chặn lại bên ngoài, căn bản không có cơ hội để đi vào.
Sau hành trình kéo dài mười hai giờ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh lúc 9 giờ sáng theo giờ Mỹ, chị ruột của Hàn Vũ Phàm, Hàn Nhược Tuyết đón người ở sân bay. Nhìn thấy mấy người xuất hiện, cô ta đã dành cho mọi người một cái ôm nồng nhiệt, kể cả Đường Ninh cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cô ta mang gương mặt của cô gái phương Đông nhưng lại có dáng người cao gầy không khác gì người phương Tây, tất cả trang phục của cô ta đều yêu cầu đó là trang phục số lượng có hạn trên toàn cầu, chỉ mặc những chiếc có một không hai.
Tuy nhiên, cô có một khuyết điểm lớn nhất là khuôn mặt bình thường, nếu không cũng có thể xông pha vào giới diễn viên, nhưng ánh mắt của cô ta lại rất sắc bén, tuy nghệ sĩ trong tay không nổi nhưng cô ta cũng có địa vị vô cùng quan trọng ở khu vực Âu Mỹ.
Những năm mà Đường Ninh và Hàn Vũ Phàm ở bên nhau, cô đã gặp Hàn Nhược Tuyết hai lần, cô không thích dạng phụ nữ kiểm soát người khác, mà Hàn Nhược Tuyết lại có ham muốn khống chế vô cùng mạnh.
"Đường Ninh, thật ra thì tôi cũng đã nghe chuyện của cô và Vũ Phàm rồi, tôi cũng đã mắng nó một trận, nhưng ... Tình cảm là tình cảm, còn công việc là công việc, cô cũng không thể không công tư phân minh mà làm khó Vũ Phàm trong công việc được, như vậy thật vô đạo đức.” Hàn Nhược Tuyết chỉ trích Đường Ninh trước mặt mọi người, rõ ràng là ra oai phủ đầu với cô.
“Lần này chụp tạp chí, cô hãy giữ mặt mũi cho chị Tuyết, phối hợp thật tốt với yêu cầu của tạp chí, đừng gây chuyện với Vũ Phàm, được không?”
Chị Long nghe được lời nói của Hàn Nhược Tuyết, trong lòng liền tức giận, sao Hàn Nhược Tuyết không dạy dỗ Mặc Vũ Nhu mà chỉ nhằm vào một mình Đường Ninh? Chẳng lẽ cô ta cho rằng sau khi lừa được người ta, nếu đã đến địa bàn của mình rồi thì cô cũng có thể tùy ý khiến Đường Ninh chịu oan ức à?
Vẻ mặt của Đường Ninh có chút hờ hững, cô chỉ cười nhẹ với Hàn Nhược Tuyết, cho dù không tức giận cũng không gật đầu trả lời, điều này khiến Hàn Nhược Tuyết không thể đoán ra được rốt cuộc trong lòng Đường Ninh đang có tính toán gì.
Vài người đi ra khỏi sân bây, vào lúc này, Mặc Đình cũng đang cùng một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty con ở Mỹ đi ra khỏi đại sảnh.
Hàn Nhược Tuyết nhìn thấy Mặc Đình như nhìn thấy được siêu sao, liền giẫm giày cao gót đuổi theo hướng rời đi của Mặc Đình, bởi vì anh thực sự quá nổi tiếng, giống như một vị hoàng đế trời sinh, chói mắt hơn bất kỳ siêu sao nào ...
"Mặc tổng… Mặc tổng… ”
Nghe thấy tiếng hét của Hàn Nhược Tuyết, Mặc Đình quay lại thì nhìn thấy đám người Hàn Vũ Phàm. Ánh mắt anh rơi trên người Đường Ninh, hai người liếc mắt đưa tình. Đường Ninh hiểu ý của Mặc Đình, bảo cô tìm cơ hội chuyển ra ngoài, anh rất muốn cô ở bên cạnh mình.
Đường Ninh mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, bày tỏ rằng mình sẽ cố gắng hết sức.
Đương nhiên Lâm Vi và chị Long biết tại sao Mặc Đình lại quay đầu lại, Hàn Nhược Tuyết chạy qua như thế, chắc chắn sẽ bị chặn lại cách Mặc Đình hai mét.
Quả nhiên, sau khi Mặc Đình quay lại nhìn Đường Ninh, thì làm như không nhìn thấy Hàn Nhược Tuyết vậy, đi thẳng đến chiếc Lincoln phiên bản dài ...
Mà Hàn Nhược Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Đình rời đi.