[ Đại ngôn : quyền đại diện nhãn hàng hoặc thương hiệu, người nổi tiếng dùng danh tiếng hoặc địa vị xã hội của mình để quảng bá cho sản phẩm hoặc thương hiệu đó ]
"Đại ngôn nói cướp là cướp được sao? Bên HF yêu cầu đổi người, tôi chỉ sợ điều này ảnh hưởng đến danh tiếng công ty nên mới giúp anh giữ lại hợp đồng mà thôi. Vỗn dĩ tôi cũng không tin mấy cái tin đồn về quan hệ giữa anh và Mặc Vũ Nhu, nhưng mà bây giờ nhìn anh thà để tổn thất lợi nhuận chứ vẫn muốn giữ đại ngôn cho cô ta, có phải là giữa hai người..."
"Tất nhiên không phải, em nghĩ linh tinh cái gì thế? Hàn Vũ Phàm lập tức phủ nhận: "Chẳng qua là anh cảm thấy chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể yên tâm ở nhà chăm sóc cho gia đình nhỏ của chúng ta được sao?"
Vậy thì anh định đi giải thích với ngài Eugene của HF à?" Đường Ninh buông bàn tay đang che điện thoại xuống, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng: "Còn nữa, tại sao lại gọi là tôi cướp đại ngôn của Mặc Vũ Nhu? Chẳng lẽ những cái tôi nhường cho cô ta còn ít sao? Để đẩy cô ta lên vị trí như ngày hôm nay, những người có thể đắc tội thì tôi đều đã đắc tội rồi... Không ngờ cuối cùng người ta lại chẳng nhớ tới lòng tốt đó..."
"Đường Ninh, khi đó chính cô là người tuyên bố giải nghệ, thế nên mọi người mới quyết định thay đổi người mẫu, sao lại gọi là nhường?" Mặc Vũ Nhu không phục, cô ta hận nhất chuyện có người nói những thứ cô ta có là đồ Đường Ninh nhường cho. "Hơn nữa, dựa vào thực lực mà độ nổi tiếng của tôi bây giờ, nói cô nhường tôi? Ai tin chứ?"
"Được, nếu như cô có thể khiến cho ngài Eugene thay đổi quyết định thì tôi sẽ không nhận đại ngôn này."
Hàn Vũ Phàm bị kẹp giữa hai người phụ nữ, tiến thoái lưỡng nan. Đường Ninh vẫn chưa nguôi giận, bởi vì trước đây cô chưa bao giờ làm trái lệnh của anh ta. Hơn nữa bây giờ đúng là bên HF yêu cầu đổi đại ngôn thành Đường Ninh, thế nên cuối cùng Hàn Vũ Phàm lên tiếng: "Được rồi, cả hai đừng cãi nhau nữa. Bởi vì đó là yêu cầu của bên HF nên chúng ta cũng không làm gì được, đại ngôn này thuộc về Đường Ninh."
"Hàn tổng!" Mặc Vũ Nhu tức giận.
"Cứ quyết định vậy đi, cả hai về trước, Đường Ninh bảo chị Long vào đây." Hàn Vũ Phàm lạnh lùng ra lệnh, mặc dù không cách nào thay đổi chuyện đại ngôn này thuộc về Đường Ninh nhưng anh ta ghét cái cảm giác cô cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Người thông minh như Đường Ninh tất nhiên ngay từ đầu đã hiểu được ý định của Hàn Vũ Phàm, nhưng mà anh ta nghĩ rằng cô vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của anh ta như trước đây sao?
Nằm mơ!
Mặc Vũ Nhu đi sau Đường Ninh, sự tức giận trong lòng hiện hết lên mặt, suýt nữa không khống chế được. May là Đường Ninh mới trở lại nên độ nổi tiếng không thể bằng cô ta được, cô ta có thể dễ dàng đè bẹp cô. Mặc Vũ Nhu quay sang nói nhỏ với trợ lý: "Lát nữa chụp một tấm ảnh tôi mới bình phục, sau đó đăng lên mạng nói là Đường Ninh cướp đại ngôn của tôi. Đồ mà tôi không có thì cô ta cũng đừng có mơ."
"Đừng lo, tôi biết phải làm thế nào." Trợ lý gật đầu.
...
Đường Ninh trở về phòng nghỉ, nhìn chị Long: "Đừng căng thẳng."
"Căng thẳng? Đùa gì thế? Chị là ai cơ chứ?" Chị Long trợn tròn mắt: "Chị cũng không phải ngày đầu tiên làm người đại diện, cái tên Hàn Vũ Phàm kia muốn làm khó chị? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, em cứ chờ mà xem..." Nói xong, chị Long khí thế hung hăng đi ra ngoài. Trước đây là vì Đường Ninh không có chí cầu tiến, nhưng bây giờ tình hình đã đảo ngược hoàn toàn, mọi chuyện không giống trước nữa, cô tất nhiên cũng không cần phải sợ hãi.