So với Tô gia thì Đường gia cũng chẳng kém hơn bao nhiêu, Đường Tử Khanh còn là nhị thiếu gia nhà họ Đường, anh thiếu thứ gì còn cần phải mở miệng xin người khác chắc.
Đường Tử Khanh cười khẩy đầy trào phúng, đối với câu nói của nam nhân lại tựa như rất thích thú, cậu cố mở to đôi mắt xinh đẹp, vờ như kinh ngạc mà thốt lên.
"Thật sao ??"
Tô Dịch dừng lại việc mút mát ở nơi cần cổ mê người kia, thỏa mãn hừ hừ nhìn đấu vết mà mình để lại. Phải nói là Đường Tử Khanh rất ghét việc để lại dấu, mà vết đỏ trên cổ này lại xuất hiện ở chỗ cực kỳ bắt mắt.
Nam nhân hôn chụt lên môi cậu một cái, sau đó day cắn môi dưới hồng hào, khàn khàn mở miệng.
"Thật, em muốn thứ gì sao ??"
Bị hôn một cách bất ngờ, Đường Tử Khanh nhíu mày chà mạnh lên đôi môi vừa bị vấy bẩn của mình, muốn lau cho thật sạch.
"Tô đại thiếu gia đối với nhân tình của mình cũng thật hào phóng..."
Khuôn mặt Tô Dịch đen lại nhanh chóng, rõ ràng là một đôi môi đẹp nhưng lời nói ra lại đầy đay nghiến và mỉa mai.
"Thái độ chán ghét này của em khiến tôi lầm tưởng em đang ghen đấy..."
Đường Tử Khanh trừng mắt như bị xúc phạm, giữa môi răng lại tràn ra nhũng lời lẽ cay độc.
"Anh ảo tưởng quá rồi, sao tôi phải ghen với loại đàn ông như ngựa đực đến mùa động dục... Anh mà cũng xứng sao ??"
Cằm bị bóp đến đau điếng, những lời chưa kịp nói ra cứ thế nghẹn trong họng, gom lại thành một cục. Đường Tử Khanh không chút sợ hãi trừng mắt lại, bên miệng vẫn ú ớ.
"Mau... buông ra... anh dám động vào tôi..."
Nam nhân lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt nhìn mỹ nhân nằm dưới thân mình điên cuồng đáng sợ.
"Đừng nói là đụng vào em, ngay bây giờ tôi chơi chết em còn được"
Nói rồi Tô Dịch hung hăng hôn xuống, tiểu mỹ nhân rất không phối hợp, cậu mắc chứng sạch sẽ mà nam nhân bên trên quá bẩn, chỉ riêng đôi môi kia không biết đã hôn qua bao nhiêu người.
Thấy cậu trốn tránh, lửa giân trong người hắn tăng vọt, Tô Dịch bóp cằm cưỡng chế khoang miệng non nớt ấy mở ra, mặc cho người bên dưới kịch liệt giãy giụa.
"Em ghê tởm tôi lắm sao ? Đường Tử Khanh tôi nói cho em biết, dù có ghê tởm ra sao, quãng đời sau tôi sẽ dùng mọi cách trói em lại gần tôi !!"
Cả người Đường Tử Khanh khựng lại vài giây, lời nói bá đạo quá mức của người đàn ông vẫn còn văng vẳng bên tai, có thể miễn cưỡng xem đây là lời thổ lộ không ??
Nhân lúc cậu còn đang ngơ ngác, Tô Dịch liền cúi người xuống, môi mềm chạm nhau tạo nên xúc cảm như điện giật.
Cả hai thoáng sững người một chút, đơn giản bọn họ đều chưa từng hôn bất cứ ai khác...
Tô Dịch cảm thấy cái mồm xu nịnh của dám người trước đó thật bẩn, không muốn dây vào, tìm tình nhân cũng chỉ để phát tiết thú tính của bản thân. Còn Đường Tử Khanh thì khỏi nói, Tiểu Đường tổng mắc bệnh sạch sẽ, đụng chạm còn khó nói gì đến hôn môi...
Tô Dịch rõ ràng là một tay đầy kinh nghiệm trong khoản giường chiếu, ấy vậy mà biểu hiện lần này như bạn trẻ lần đầu nếm trái cấm.
Tô Dịch không phủ nhận, tuy là trái cấm nhưng không thể cưỡng lại mùi vị ngọt ngào hấp dẫn này.
Hắn đưa lưỡi vào trơn mớn, muốn xem rằng bên trong so với bên ngoài có ngọt hơn không ?? Ngay tức khắc, bàn tay của mỹ nhân không chút nhân từ đấm vài ngực hắn, giãy dụa muốn chạy.
Đường Tử Khanh liều mạng đấm vào hai bên ngực cường tráng ấy, mong muốn có thể giải thoát. Cậu thấy nam nhân lạnh lừng liếc cậu một cái, đầu lưỡi trong khoang miệng càng ra sức càn quét hơn.
Đường mỹ nhân biết, hắn là đang ngầm cảnh cáo cậu.
Hai mắt cậu không rõ tiêu cự, vô lực nằm trên sofa, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cậu chính là bị tên khốn kiếp ấy hôn đến mơ màng, chỉ có nằm đấy tiếp nhận nụ hôn điên cuồng này.
Đường Tử Khanh bị đoạt hết dưỡng khí, thở dốc như cá mắc cạn mà Tô Dịch vẫn lưu luyến không rời môi cậu.
Đường Tử Khanh không sợ chết, cậu chỉ sợ cách chết của mình quá mức xấu hổ, lên trang nhất với tiêu đề: Phát hiện Tiểu Đường tổng Đường thị bị ngạt khí chết, nguyên nhân dự đoán do hôn môi...
Trong thời khắc ranh giới giữa sự sống và cái chết liền kề, Đường Tử Khanh nhíu mày dùng sức cắn xuống...
Máu tươi trào ra, Tô Dịch bị đau liền biết ý mà rời khỏi, nhìn tiểu mỹ nhân thoi thóp nằm dưới, dùng hết sức hít lấy hít để, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách khó khăn.
Lưỡi của hắn bị cắn trúng, hơi rát, Tô Dịch nhếch môi, đưa một ngón tay vào trong miệng cậu, sờ sờ răng nanh sắc nhọn ấy...
"Chưa mài sao, cắn cũng ác thật !!"
Tô Dịch gợn đòn xuýt xoa, nhận lại được một cái trừng của người đẹp, Đường Tử Khanh gằn giọng.
"Bỏ móng heo dơ bẩn của anh ra, cẩn thận tôi cắn chết anh..."
Tô Dịch mỉm cười rút ngón tay ra, trên đó còn vương lớp nước bọt mỏng nhẹ, không nói không rằng liền đút vào địa phương phía dưới của cậu.
"Miệng vẫn cứng như ngày nào, có giỏi thì dùng bên dưới này cắn tôi đi..."
Đường Tử Khanh thẹn đỏ mặt, chỉ có thể khàn giọng trừng mắt: Đồ biến thái khốn kiếp !!
Đường Tử Khanh cười khẩy đầy trào phúng, đối với câu nói của nam nhân lại tựa như rất thích thú, cậu cố mở to đôi mắt xinh đẹp, vờ như kinh ngạc mà thốt lên.
"Thật sao ??"
Tô Dịch dừng lại việc mút mát ở nơi cần cổ mê người kia, thỏa mãn hừ hừ nhìn đấu vết mà mình để lại. Phải nói là Đường Tử Khanh rất ghét việc để lại dấu, mà vết đỏ trên cổ này lại xuất hiện ở chỗ cực kỳ bắt mắt.
Nam nhân hôn chụt lên môi cậu một cái, sau đó day cắn môi dưới hồng hào, khàn khàn mở miệng.
"Thật, em muốn thứ gì sao ??"
Bị hôn một cách bất ngờ, Đường Tử Khanh nhíu mày chà mạnh lên đôi môi vừa bị vấy bẩn của mình, muốn lau cho thật sạch.
"Tô đại thiếu gia đối với nhân tình của mình cũng thật hào phóng..."
Khuôn mặt Tô Dịch đen lại nhanh chóng, rõ ràng là một đôi môi đẹp nhưng lời nói ra lại đầy đay nghiến và mỉa mai.
"Thái độ chán ghét này của em khiến tôi lầm tưởng em đang ghen đấy..."
Đường Tử Khanh trừng mắt như bị xúc phạm, giữa môi răng lại tràn ra nhũng lời lẽ cay độc.
"Anh ảo tưởng quá rồi, sao tôi phải ghen với loại đàn ông như ngựa đực đến mùa động dục... Anh mà cũng xứng sao ??"
Cằm bị bóp đến đau điếng, những lời chưa kịp nói ra cứ thế nghẹn trong họng, gom lại thành một cục. Đường Tử Khanh không chút sợ hãi trừng mắt lại, bên miệng vẫn ú ớ.
"Mau... buông ra... anh dám động vào tôi..."
Nam nhân lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt nhìn mỹ nhân nằm dưới thân mình điên cuồng đáng sợ.
"Đừng nói là đụng vào em, ngay bây giờ tôi chơi chết em còn được"
Nói rồi Tô Dịch hung hăng hôn xuống, tiểu mỹ nhân rất không phối hợp, cậu mắc chứng sạch sẽ mà nam nhân bên trên quá bẩn, chỉ riêng đôi môi kia không biết đã hôn qua bao nhiêu người.
Thấy cậu trốn tránh, lửa giân trong người hắn tăng vọt, Tô Dịch bóp cằm cưỡng chế khoang miệng non nớt ấy mở ra, mặc cho người bên dưới kịch liệt giãy giụa.
"Em ghê tởm tôi lắm sao ? Đường Tử Khanh tôi nói cho em biết, dù có ghê tởm ra sao, quãng đời sau tôi sẽ dùng mọi cách trói em lại gần tôi !!"
Cả người Đường Tử Khanh khựng lại vài giây, lời nói bá đạo quá mức của người đàn ông vẫn còn văng vẳng bên tai, có thể miễn cưỡng xem đây là lời thổ lộ không ??
Nhân lúc cậu còn đang ngơ ngác, Tô Dịch liền cúi người xuống, môi mềm chạm nhau tạo nên xúc cảm như điện giật.
Cả hai thoáng sững người một chút, đơn giản bọn họ đều chưa từng hôn bất cứ ai khác...
Tô Dịch cảm thấy cái mồm xu nịnh của dám người trước đó thật bẩn, không muốn dây vào, tìm tình nhân cũng chỉ để phát tiết thú tính của bản thân. Còn Đường Tử Khanh thì khỏi nói, Tiểu Đường tổng mắc bệnh sạch sẽ, đụng chạm còn khó nói gì đến hôn môi...
Tô Dịch rõ ràng là một tay đầy kinh nghiệm trong khoản giường chiếu, ấy vậy mà biểu hiện lần này như bạn trẻ lần đầu nếm trái cấm.
Tô Dịch không phủ nhận, tuy là trái cấm nhưng không thể cưỡng lại mùi vị ngọt ngào hấp dẫn này.
Hắn đưa lưỡi vào trơn mớn, muốn xem rằng bên trong so với bên ngoài có ngọt hơn không ?? Ngay tức khắc, bàn tay của mỹ nhân không chút nhân từ đấm vài ngực hắn, giãy dụa muốn chạy.
Đường Tử Khanh liều mạng đấm vào hai bên ngực cường tráng ấy, mong muốn có thể giải thoát. Cậu thấy nam nhân lạnh lừng liếc cậu một cái, đầu lưỡi trong khoang miệng càng ra sức càn quét hơn.
Đường mỹ nhân biết, hắn là đang ngầm cảnh cáo cậu.
Hai mắt cậu không rõ tiêu cự, vô lực nằm trên sofa, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cậu chính là bị tên khốn kiếp ấy hôn đến mơ màng, chỉ có nằm đấy tiếp nhận nụ hôn điên cuồng này.
Đường Tử Khanh bị đoạt hết dưỡng khí, thở dốc như cá mắc cạn mà Tô Dịch vẫn lưu luyến không rời môi cậu.
Đường Tử Khanh không sợ chết, cậu chỉ sợ cách chết của mình quá mức xấu hổ, lên trang nhất với tiêu đề: Phát hiện Tiểu Đường tổng Đường thị bị ngạt khí chết, nguyên nhân dự đoán do hôn môi...
Trong thời khắc ranh giới giữa sự sống và cái chết liền kề, Đường Tử Khanh nhíu mày dùng sức cắn xuống...
Máu tươi trào ra, Tô Dịch bị đau liền biết ý mà rời khỏi, nhìn tiểu mỹ nhân thoi thóp nằm dưới, dùng hết sức hít lấy hít để, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách khó khăn.
Lưỡi của hắn bị cắn trúng, hơi rát, Tô Dịch nhếch môi, đưa một ngón tay vào trong miệng cậu, sờ sờ răng nanh sắc nhọn ấy...
"Chưa mài sao, cắn cũng ác thật !!"
Tô Dịch gợn đòn xuýt xoa, nhận lại được một cái trừng của người đẹp, Đường Tử Khanh gằn giọng.
"Bỏ móng heo dơ bẩn của anh ra, cẩn thận tôi cắn chết anh..."
Tô Dịch mỉm cười rút ngón tay ra, trên đó còn vương lớp nước bọt mỏng nhẹ, không nói không rằng liền đút vào địa phương phía dưới của cậu.
"Miệng vẫn cứng như ngày nào, có giỏi thì dùng bên dưới này cắn tôi đi..."
Đường Tử Khanh thẹn đỏ mặt, chỉ có thể khàn giọng trừng mắt: Đồ biến thái khốn kiếp !!