Vương gia, ta vô cùng hài lòng nha.
- NGŨ THIÊN KIỀU!
Ngũ Ngọc Hân gầm lên đầy tức giận. Sao nàng ta dám trước mặt nhiều người ra tay đánh nàng như vậy? Nàng là đại tiểu thư đích nữ tướng phủ thân phận hiển hách, xuất thân không hề tầm thường, mà bị một đứa con riêng thấp kém xuất thân thường dân vả mặt. Tại sao cha và mọi người, không một ai đứng ra nói giúp cho nàng cơ chứ?
- Vương gia, có người khác ngoài ngài gọi thẳng tên của ta nha.
- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì mà gọi tên của vương phi nhà ta?
Ngũ Thiên Kiều giả bộ ủy khuất nép vào lòng Âu Dương Phong Ngạn cũng ngầm đưa ánh mất cảnh cáo về phía Ngũ Ngọc Hân. Lại nói, với cái vẻ đằng đằng sát khí của ai kia khiến đổi phương không rét mà run. Mấy người của tướng phủ cũng không ngừng sợ hãi mà chỉ dám len lén nhìn gia chủ. Ngũ Thiên Sơn vội lên tiếng :
- Kiều Kiều à, đại tỷ con chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Đều là người chung một nhà cả mà.
- Ha...
Ngũ Thiên Kiều che miệng cười khẩy. Ánh mắt nàng đầy vẻ giễu cợt nhìn về phía Ngũ Thiên Sơn. Y thoáng giật mình. Con gái bản thân nuôi hơn hai mươi năm, trước giờ chỉ luôn cam chịu mặt luôn cúi gằm xuống dưới, mặc kẻ hầu người hạ dày vò. Nàng lấy đâu ra cái sát khí bức người ấy. Y chợt thấy chột dạ mà lúng túng không dám nhìn thẳng.
Nhận được phản ứng mình mong muốn, Ngũ Thiên Kiều hạ giọng :
- Được. Ta chỉ cần vị đại tỷ một nhà này của ta hạ mình xin lỗi. Ta có thể nói vương gia, tha cho nàng. So với việc sẽ chết vì tội khi quân với người của hoàng tộc thì chuyện này, đại tỷ cao cao tại thượng của ta, làm được thôi nhỉ?
Ngũ Ngọc Hân cắn cắn môi đầy tức giận. Cả một cuộc đời thiên kiêu chi tử của nàng ta chưa bao giờ phải cúi đầu trước một ai. Còn chẳng kịp đợi con gái mình lên tiếng, mẫu thân của nàng ta, Mạc Diêm La ngay lập tức ấn đầu nàng ta xuống, nhỏ giọng ra lệnh cho ép nàng ta nói ra. Ngũ Thiên Kiều nước mắt lưng tròng đầy uất ức nói :
- Kiều Kiều...đại tỷ sai rồi, đại tỷ xin lỗi muội.
- Được a. Vương gia, Kiều Kiều rất vui cho nên người đừng giận nữa.
- Cứ vậy đi.
Âu Dương Phong Ngạn yêu chiều xoa đầu Ngũ Thiên Kiều. Hắn không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào nhưng nàng cứ việc vô lí, chỉ cần nàng hài lòng, hắn bất kể chuyện gì cũng bằng lòng. Mặc dù hắn biết bản tính thật của nàng vốn không như thế này, nàng chỉ đang lợi dụng hắn để nũng nịu, đề trêu đùa đám người Ngũ gia. Chỉ cần thấy được nụ cười của nàng ấy, hắn đều có thể nhắm mắt làm ngơ. Huống chi, đâu phải lúc nào nàng cũng chủ động dán sát thân thể vào người hắn như vậy.
Ngũ Thiên Kiều bật cười khúc khích. Nàng vốn đã có nét đẹp tự nhiên, hôm nay qua tay của Khiểm Thúy lại càng trở nên động lòng người. Gia đinh trong phủ nhìn đến ngần ngơ. Đến lão nhị lão tam của Ngũ phủ còn không giấu khỏi việc nhìn nàng chằm chằm. Âu Dương Phong Ngạn chợt dùng tay che ngang gương mặt của Ngũ Thiên Kiều. Nàng có vài phần không hiểu nhưng cũng không tiện phản kháng. Cái tính tình thất thường này của Âu Dương Phong Ngạn đúng là khó đối phó mà.
Thấy mọi chuyện có vẻ suôn sẻ hơn dự tính, Ngũ Thiên Sơn tranh thủ cơ hội mời mọc :
- Kiều Kiều, sắp tới sinh thần nãi nãi của con. Con có thể cùng vương gia về phủ chung vui không? Ta rất muốn giới thiệu con với quan khách.
- Hửm ? Người là muốn giới thiệu một phế vật như con với quan khách? Tướng gia, người có bị nhầm chuyện gì không vậy?
Ngũ Thiên Kiều nói với giọng đầy mỉa mai. Thật sự hôm nay tới, nàng chỉ muốn quậy đục cái phủ thừa tướng này. Vốn dĩ dự định ban đầu của Ngũ Thiên Kiều và Âu Dương Phong Ngạn là phong sát một nửa con đường làm ăn của tướng phủ. Nhưng có những người ấy mà, mở miệng ra là chẳng được điều gì tốt đẹp, không chỉ vậy còn chẳng rõ thân phận của đứng ở chỗ nào. Nàng đổi ý rồi, phải dày đám người này đến chết đi sống lại về mặt tinh thần chứ nếu chỉ về mặt vật chất thì dễ dàng cho bọn chúng quá.
- Kiều Kiều, con nói gì vậy? - Mạc Diêm La lên tiếng cắt ngang - Đừng khiến vương gia hiểu nhầm tướng phủ chúng ta nề nếp gia phong không ổn định.
- Vậy bà nghĩ giữa lời nói của một người lạ và ta, vương gia sẽ tin ai?
Ngũ Thiên Kiều điềm nhiên uống trà. Mặt Mạc Diêm La xám đen lại,mặt cắt không còn một giọt máu.Bà ta lại giở trò diễn kịch, đưa khăn tay chấm đuôi mắt, giọng nói có phần ủy khuất:
- Kiều Kiều, ta biết là con không thích ta. Dù sao ta cũng không thật sự là thân sinh ra con. Nhưng con đừng nói như vậy, nương rất đau lòng.
- Ta chưa từng coi bà là nương thân. Bà đừng tự mình đa tình. Ngôi nhà này, hiện tại cũng không phải nhà của ta. Các người không cần cùng ta lôi kéo quan hệ. Không phải ngày ta xuất giá, chính bà là người nói, hi vọng vương phủ sẽ cho cho ta một cái chết êm ái đấy à?
- Thật sự có chuyện này?
Âu Dương Phong Ngạn lạnh giọng hỏi. Ngũ Thiên Kiều chỉ im lặng uống trà không trả lời hắn. Hắn cũng ngầm hiểu rằng sự im lặng này là ngầm thừa nhận rồi. Vẻ mặt của hắn mới vừa chỉ dịu cách đây vài hơi thở đột nhiên sắc lạnh trở lại.Một làn gió lạnh thổi qua như một cách để hắn để lộ sát khí chết chóc.
Mạc Diêm La thấy mình nói không lại liền òa khóc chạy đến kêu oan vơi Ngũ Thiên Sơn :
- Tướng gia, thiếp thân không biết tại sao Kiều Kiều lại ghét đến mức vu oan cho thiếp thân. Tướng gia, người phải tin thiếp thân.
Còn chưa kịp để Ngũ Xã mở miệng, Ngũ Thiên Kiều đã đứng phắt dậy, một tay nắm lấytay Âu Dương Phong Ngạn khẽ kéo :
- Hai chữ " Kiều Kiều" phát ra từ miệng bà cũng thật buồn nôn đi. Hôm nay ta chỉ đến để thông báo cho mấy người, coi chừng cái cơ ngơi rách mát của mấy người đi. Nợ Ngũ Ngọc Hân ngày hôm đó ở vương phủ đánh ta, ta sẽ đòi lại hết, lần này không chỉ đơn giản là lột da lưng đâu, hiểu chưa?
Ngũ Ngọc Hân bị nhéo tên, ngay lập tức rùng mình. Từ lưng truyền đến cảm giác râm ran khó tả như thể từng tấc da tấc thịt toàn bộ đều muốn bị rút cả ra sau lời nói của Ngũ Thiên Kiều vậy.
- Kiều Kiều, con nói gì vậy? - Ngũ Thiên Sơn ngây người - Chuyện con bị đánh....
- Ha...
Ngũ Thiên Kiều nhoẻn miệng cười. Nàng cùng Âu Dương Phong Ngạn rời đi trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. A Tâm đi theo sau không kìm được mà buột miệng cười thành tiếng. Chỉ có Mặc Thừa Ân mặt tanh không cảm xúc nhưng nội tâm đã không ngừng được cảm giác buồn nôn chực trào. Cảnh tượng kinh khủng ngày hôm đó, y ngàn vạn lần không muốn được thấy nữa. Vương phi quả không dễ chọc.
- NGŨ THIÊN KIỀU!
Ngũ Ngọc Hân gầm lên đầy tức giận. Sao nàng ta dám trước mặt nhiều người ra tay đánh nàng như vậy? Nàng là đại tiểu thư đích nữ tướng phủ thân phận hiển hách, xuất thân không hề tầm thường, mà bị một đứa con riêng thấp kém xuất thân thường dân vả mặt. Tại sao cha và mọi người, không một ai đứng ra nói giúp cho nàng cơ chứ?
- Vương gia, có người khác ngoài ngài gọi thẳng tên của ta nha.
- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì mà gọi tên của vương phi nhà ta?
Ngũ Thiên Kiều giả bộ ủy khuất nép vào lòng Âu Dương Phong Ngạn cũng ngầm đưa ánh mất cảnh cáo về phía Ngũ Ngọc Hân. Lại nói, với cái vẻ đằng đằng sát khí của ai kia khiến đổi phương không rét mà run. Mấy người của tướng phủ cũng không ngừng sợ hãi mà chỉ dám len lén nhìn gia chủ. Ngũ Thiên Sơn vội lên tiếng :
- Kiều Kiều à, đại tỷ con chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Đều là người chung một nhà cả mà.
- Ha...
Ngũ Thiên Kiều che miệng cười khẩy. Ánh mắt nàng đầy vẻ giễu cợt nhìn về phía Ngũ Thiên Sơn. Y thoáng giật mình. Con gái bản thân nuôi hơn hai mươi năm, trước giờ chỉ luôn cam chịu mặt luôn cúi gằm xuống dưới, mặc kẻ hầu người hạ dày vò. Nàng lấy đâu ra cái sát khí bức người ấy. Y chợt thấy chột dạ mà lúng túng không dám nhìn thẳng.
Nhận được phản ứng mình mong muốn, Ngũ Thiên Kiều hạ giọng :
- Được. Ta chỉ cần vị đại tỷ một nhà này của ta hạ mình xin lỗi. Ta có thể nói vương gia, tha cho nàng. So với việc sẽ chết vì tội khi quân với người của hoàng tộc thì chuyện này, đại tỷ cao cao tại thượng của ta, làm được thôi nhỉ?
Ngũ Ngọc Hân cắn cắn môi đầy tức giận. Cả một cuộc đời thiên kiêu chi tử của nàng ta chưa bao giờ phải cúi đầu trước một ai. Còn chẳng kịp đợi con gái mình lên tiếng, mẫu thân của nàng ta, Mạc Diêm La ngay lập tức ấn đầu nàng ta xuống, nhỏ giọng ra lệnh cho ép nàng ta nói ra. Ngũ Thiên Kiều nước mắt lưng tròng đầy uất ức nói :
- Kiều Kiều...đại tỷ sai rồi, đại tỷ xin lỗi muội.
- Được a. Vương gia, Kiều Kiều rất vui cho nên người đừng giận nữa.
- Cứ vậy đi.
Âu Dương Phong Ngạn yêu chiều xoa đầu Ngũ Thiên Kiều. Hắn không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào nhưng nàng cứ việc vô lí, chỉ cần nàng hài lòng, hắn bất kể chuyện gì cũng bằng lòng. Mặc dù hắn biết bản tính thật của nàng vốn không như thế này, nàng chỉ đang lợi dụng hắn để nũng nịu, đề trêu đùa đám người Ngũ gia. Chỉ cần thấy được nụ cười của nàng ấy, hắn đều có thể nhắm mắt làm ngơ. Huống chi, đâu phải lúc nào nàng cũng chủ động dán sát thân thể vào người hắn như vậy.
Ngũ Thiên Kiều bật cười khúc khích. Nàng vốn đã có nét đẹp tự nhiên, hôm nay qua tay của Khiểm Thúy lại càng trở nên động lòng người. Gia đinh trong phủ nhìn đến ngần ngơ. Đến lão nhị lão tam của Ngũ phủ còn không giấu khỏi việc nhìn nàng chằm chằm. Âu Dương Phong Ngạn chợt dùng tay che ngang gương mặt của Ngũ Thiên Kiều. Nàng có vài phần không hiểu nhưng cũng không tiện phản kháng. Cái tính tình thất thường này của Âu Dương Phong Ngạn đúng là khó đối phó mà.
Thấy mọi chuyện có vẻ suôn sẻ hơn dự tính, Ngũ Thiên Sơn tranh thủ cơ hội mời mọc :
- Kiều Kiều, sắp tới sinh thần nãi nãi của con. Con có thể cùng vương gia về phủ chung vui không? Ta rất muốn giới thiệu con với quan khách.
- Hửm ? Người là muốn giới thiệu một phế vật như con với quan khách? Tướng gia, người có bị nhầm chuyện gì không vậy?
Ngũ Thiên Kiều nói với giọng đầy mỉa mai. Thật sự hôm nay tới, nàng chỉ muốn quậy đục cái phủ thừa tướng này. Vốn dĩ dự định ban đầu của Ngũ Thiên Kiều và Âu Dương Phong Ngạn là phong sát một nửa con đường làm ăn của tướng phủ. Nhưng có những người ấy mà, mở miệng ra là chẳng được điều gì tốt đẹp, không chỉ vậy còn chẳng rõ thân phận của đứng ở chỗ nào. Nàng đổi ý rồi, phải dày đám người này đến chết đi sống lại về mặt tinh thần chứ nếu chỉ về mặt vật chất thì dễ dàng cho bọn chúng quá.
- Kiều Kiều, con nói gì vậy? - Mạc Diêm La lên tiếng cắt ngang - Đừng khiến vương gia hiểu nhầm tướng phủ chúng ta nề nếp gia phong không ổn định.
- Vậy bà nghĩ giữa lời nói của một người lạ và ta, vương gia sẽ tin ai?
Ngũ Thiên Kiều điềm nhiên uống trà. Mặt Mạc Diêm La xám đen lại,mặt cắt không còn một giọt máu.Bà ta lại giở trò diễn kịch, đưa khăn tay chấm đuôi mắt, giọng nói có phần ủy khuất:
- Kiều Kiều, ta biết là con không thích ta. Dù sao ta cũng không thật sự là thân sinh ra con. Nhưng con đừng nói như vậy, nương rất đau lòng.
- Ta chưa từng coi bà là nương thân. Bà đừng tự mình đa tình. Ngôi nhà này, hiện tại cũng không phải nhà của ta. Các người không cần cùng ta lôi kéo quan hệ. Không phải ngày ta xuất giá, chính bà là người nói, hi vọng vương phủ sẽ cho cho ta một cái chết êm ái đấy à?
- Thật sự có chuyện này?
Âu Dương Phong Ngạn lạnh giọng hỏi. Ngũ Thiên Kiều chỉ im lặng uống trà không trả lời hắn. Hắn cũng ngầm hiểu rằng sự im lặng này là ngầm thừa nhận rồi. Vẻ mặt của hắn mới vừa chỉ dịu cách đây vài hơi thở đột nhiên sắc lạnh trở lại.Một làn gió lạnh thổi qua như một cách để hắn để lộ sát khí chết chóc.
Mạc Diêm La thấy mình nói không lại liền òa khóc chạy đến kêu oan vơi Ngũ Thiên Sơn :
- Tướng gia, thiếp thân không biết tại sao Kiều Kiều lại ghét đến mức vu oan cho thiếp thân. Tướng gia, người phải tin thiếp thân.
Còn chưa kịp để Ngũ Xã mở miệng, Ngũ Thiên Kiều đã đứng phắt dậy, một tay nắm lấytay Âu Dương Phong Ngạn khẽ kéo :
- Hai chữ " Kiều Kiều" phát ra từ miệng bà cũng thật buồn nôn đi. Hôm nay ta chỉ đến để thông báo cho mấy người, coi chừng cái cơ ngơi rách mát của mấy người đi. Nợ Ngũ Ngọc Hân ngày hôm đó ở vương phủ đánh ta, ta sẽ đòi lại hết, lần này không chỉ đơn giản là lột da lưng đâu, hiểu chưa?
Ngũ Ngọc Hân bị nhéo tên, ngay lập tức rùng mình. Từ lưng truyền đến cảm giác râm ran khó tả như thể từng tấc da tấc thịt toàn bộ đều muốn bị rút cả ra sau lời nói của Ngũ Thiên Kiều vậy.
- Kiều Kiều, con nói gì vậy? - Ngũ Thiên Sơn ngây người - Chuyện con bị đánh....
- Ha...
Ngũ Thiên Kiều nhoẻn miệng cười. Nàng cùng Âu Dương Phong Ngạn rời đi trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. A Tâm đi theo sau không kìm được mà buột miệng cười thành tiếng. Chỉ có Mặc Thừa Ân mặt tanh không cảm xúc nhưng nội tâm đã không ngừng được cảm giác buồn nôn chực trào. Cảnh tượng kinh khủng ngày hôm đó, y ngàn vạn lần không muốn được thấy nữa. Vương phi quả không dễ chọc.