Ara..ara....ngoan nào, hay là cứ vậy giết ngươi nhỉ? Để tên kia giết Mặc Nhiên. Ta sẽ đường đường chính chính hủy hoại Vu Khởi, thấy sao hả?
- Dừng tay.
Một giọng nói trầm ổn quen tai vang lên. Ngũ Thiên Kiều ngước lên nhìn. Nét mặt thoáng chốc biến đổi vặn vẹo,có chút tức giận cũng có chút mỉa mai. Nàng loạng choạng đứng dậy mặt đối mặt cùng Vu Khiết Tâm :
- Bây giờ thả người hoặc ta liều mạng giết tất cả.
- Nàng thật sự vì Âu Dương Phong Ngạn mà có thể làm đến mức này?
Vu Khiết Tâm chứng kiến toàn bộ quá trình Tử Đằng ám toán Ngũ Thiên Kiều. Không ngờ nàng dễ dàng bị đâm sau lưng như vậy. Nhưng hắn không hiểu sao, nàng như cố tình làm như thế để dụ kẻ nắm đằng chuôi là hắn xuất hiện vậy. Nàng điên loạn. Nàng cuồng chiến. Nàng tiêu diệt biết bao quân sĩ của hắn. Nàng đổ máu. Nàng bị đánh ngược trở lại. Nàng trở thành một đóa hoa tàn. Nhưng,tất cả những điều đó càng khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ. Hắn đứng phía trên nhìn mà không khỏi chìm đắm trong dáng vẻ ngạo mạn đó. Nàng khiêu vũ cùng huyết nhục. Nàng cười. Nàng vung kiếm. Tàn nhẫn. Lạnh đạm. Quyết đoán. Lại có phần ngang tàn đáng sợ. Nữ nhân ấy khiến huyết quản của hắn không ngừng hô hấp, không ngừng phấn khích. Ở Vu Lan này, có nữ nhân nào có được dáng vẻ ngoan cường được như nàng cơ chứ?
Vu Khiết Tâm xuất hiện. Quân sĩ cũng thôi chém giết mà đồng loạt quỳ gối xuống đất cung nghênh chủ tử. Nhờ vậy. Âu Dương Phong Ngạn cũng tranh thủ được cơ hội mà phi nước đại về nơi tà váy của Ngũ Thiên Kiều đang phập phồng bay. Hắn vừa đặt chân lên thành lan can thì Ngũ Thiên Kiều đột nhiên cười phá lên. Nàng dang rộng hai tay ra vẻ nhục mạ :
- Ngươi nghĩ, một kẻ như ta thì có thể vì ai mà liều mạng. Ta giết người vì ta thích. Ta thích mùi máu vì đó là bản năng. Nam nhân các ngươi, ngoại trừ Âu Dương Phong Ngạn đúng là một lũ rẻ mạt suy nghĩ nông cạn mà. Chết tiệt, đừng làm bản cô nương tức cười.
- Ngũ Thiên Kiều!
Âu Dương Phong Ngạn thất thanh gọi tên nàng. Tiếng gọi vọng lên từ đằng sau lưng của Vu Khiết Tâm. Ánh mắt tức giận của hắn đang chăm chăm nhìn vào nơi bả vai đầy máu của nàng. Nàng chợt cười, một nụ cười ngọt ngào cùng chất giọng ma mị chưa từng có :
- Tướng công, bọn họ bắt nạt ta.
Không gian chững lại một khoảng lặng. Hai tiếng " tướng công" này nỉ non đến lạ. Âu Dương Phong Ngạn nghe xong mà xé lòng. Đôi mắt cún con của Ngũ Thiên Kiều thành công khơi dậy bản năng muốn bảo vệ người khác của hắn. Vu Khiết Tâm vội vàng né tránh khỏi đòn đánh của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến, đón lấy Ngũ vào lòng.
- Ngoan, bản vương ở đây. Tuyệt đối không để ai chạm tới nàng nữa.
- Là tên đó bắt nạt ta trước - Ngũ Thiên Kiều chỉ tay về phía Tử Đằng - Thanh kiếm này là hắn đâm. Ta chỉ không cẩn thận một chút thôi. Rất nhiều người đó, ta chỉ là một nữ nhân thôi đó. Bọn họ một bầy nam nhân như lũ chó dại cứ muốn cắn xé ta thôi. Tướng công, ta...chợt thấy buồn ngủ nha.
- Không được ngủ. Đợi Mặc Nhiễm về xem qua cho nàng rồi ngủ.
- Tướng công à...ta...
Chưa kịp nói thì Ngũ Thiên Kiều đã không còn phản ứng nào nữa. Nàng ngất lịm trong vòng tay của hắn. Cả Âu Dương Phong Ngạn và Vu Khiết Tâm đều lộ ra dáng vẻ lo lắng chưa từng có.Âu Dương Phong Ngạn luôn miệng gọi tên của Ngũ Thiên Kiều nhưng chỉ đáp trả lại hắn là một màn tĩnh lặng. Hơi thở của nàng yếu dần đi theo từng tích tắc thời gian.Vu Khiết Tâm chợt ném cho Âu Dương Phong Ngạn một chiếc bình sứ nhỏ:
- Rút thanh kiếm ra trước. Sau đó cho nàng uống thứ này vào, miệng vết thương có thể liền lại ngay lập tức. Ngươi có thể lựa chọn tin ta hoặc để nàng ấy cứ vậy mà chết.
Âu Dương Phong Ngạn nhìn chiếc bình trong tay rồi lại nhìn Ngũ Thiên Kiều không chút động tĩnh. Hàng ngày muốn nàng yên lặng như này cũng khó nhưng hiện tại hắn chẳng muốn thấy nàng ấy như vậy chút nào. Nếu Vu Khiết Tâm dám lừa hắn, hắn dám chắc đem cả Vu Lan bồi tàng với nàng ấy.
Âu Dương Phong Ngạn dứt khoát rút lưỡi kiếm ra. Khóe miệng Ngũ Thiên Kiều trào ra thêm.một lượng máu không nhỏ càng khiến hắn lòng như lửa đốt. Hắn nâng mặt nàng lên, chầm chậm rót thứ nước màu xanh ấy vào miệng nàng. Ban đầu là phản ứng bài xích, cổ họng nàng tự đẩy thứ nước thuốc đó trở ra ngoài. Phải mất không ít công sức, Vu Khiết Tâm cũng nhúng tay vào mới có thể khiến Ngũ Thiên Kiều nuốt trọn một nửa thứ thuốc còn lại vào trong. Đúng như dự tính, vết thương vốn há một mảng lớn nhanh chóng liền lại một cách thần kì. Đã ngăn chặn được tình trạng mất máu tạm thời. Nhưng hơi thở vẫn quá là yếu ớt.
- Vương gia, người ở đâu?
Tiếng Mặc Nhiễm lanh lảnh dưới sảnh. Những người còn lại cũng tập hợp đủ rồi.
- Mặc Nhiễm, mau lên đây.
Giọng Âu Dương Phong Ngạn thập phần gấp gáp. Thấy rất nhiều người vẫn đang quỳ trên đất, Mặc Nhiễm quả thật có chút tò mò nhưng theo lệnh chủ tử, nàng thuần thục đu dây lên. Chỉ thấy vương phi một thân máu me ngồi trong lòng vương gia. Bên cạnh còn có một nam nhân khác, mà cái mặt này...có chút quen quen nha..
- Vương gia cho gọi nô tỳ.
- Kiểm tra cho nàng ấy.
- Dạ.
Mặc Nhiễm ngoan ngoãn quỳ dưới chân Ngũ Thiên Kiều. Nàng bắt đầu bắt mạch chuẩn đoán. Hai nam nhân chằm chằm nhìn khiến nàng vô cùng áp lực nhưng cũng không cách nào để thoát khỏi tình cảnh này cả. Khoảnh khắc chạm vào cổ tay của Ngũ Thiên Kiều, Mặc Nhiễm có chút bất an. Nàng đưa tay sờ lên cổ Ngũ Thiên Kiều. Sao nhịp đập lại yếu như vậy? Mạch tượng rất loạn, tình trạng tạm thời không khả quan.
- Dừng tay.
Một giọng nói trầm ổn quen tai vang lên. Ngũ Thiên Kiều ngước lên nhìn. Nét mặt thoáng chốc biến đổi vặn vẹo,có chút tức giận cũng có chút mỉa mai. Nàng loạng choạng đứng dậy mặt đối mặt cùng Vu Khiết Tâm :
- Bây giờ thả người hoặc ta liều mạng giết tất cả.
- Nàng thật sự vì Âu Dương Phong Ngạn mà có thể làm đến mức này?
Vu Khiết Tâm chứng kiến toàn bộ quá trình Tử Đằng ám toán Ngũ Thiên Kiều. Không ngờ nàng dễ dàng bị đâm sau lưng như vậy. Nhưng hắn không hiểu sao, nàng như cố tình làm như thế để dụ kẻ nắm đằng chuôi là hắn xuất hiện vậy. Nàng điên loạn. Nàng cuồng chiến. Nàng tiêu diệt biết bao quân sĩ của hắn. Nàng đổ máu. Nàng bị đánh ngược trở lại. Nàng trở thành một đóa hoa tàn. Nhưng,tất cả những điều đó càng khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ. Hắn đứng phía trên nhìn mà không khỏi chìm đắm trong dáng vẻ ngạo mạn đó. Nàng khiêu vũ cùng huyết nhục. Nàng cười. Nàng vung kiếm. Tàn nhẫn. Lạnh đạm. Quyết đoán. Lại có phần ngang tàn đáng sợ. Nữ nhân ấy khiến huyết quản của hắn không ngừng hô hấp, không ngừng phấn khích. Ở Vu Lan này, có nữ nhân nào có được dáng vẻ ngoan cường được như nàng cơ chứ?
Vu Khiết Tâm xuất hiện. Quân sĩ cũng thôi chém giết mà đồng loạt quỳ gối xuống đất cung nghênh chủ tử. Nhờ vậy. Âu Dương Phong Ngạn cũng tranh thủ được cơ hội mà phi nước đại về nơi tà váy của Ngũ Thiên Kiều đang phập phồng bay. Hắn vừa đặt chân lên thành lan can thì Ngũ Thiên Kiều đột nhiên cười phá lên. Nàng dang rộng hai tay ra vẻ nhục mạ :
- Ngươi nghĩ, một kẻ như ta thì có thể vì ai mà liều mạng. Ta giết người vì ta thích. Ta thích mùi máu vì đó là bản năng. Nam nhân các ngươi, ngoại trừ Âu Dương Phong Ngạn đúng là một lũ rẻ mạt suy nghĩ nông cạn mà. Chết tiệt, đừng làm bản cô nương tức cười.
- Ngũ Thiên Kiều!
Âu Dương Phong Ngạn thất thanh gọi tên nàng. Tiếng gọi vọng lên từ đằng sau lưng của Vu Khiết Tâm. Ánh mắt tức giận của hắn đang chăm chăm nhìn vào nơi bả vai đầy máu của nàng. Nàng chợt cười, một nụ cười ngọt ngào cùng chất giọng ma mị chưa từng có :
- Tướng công, bọn họ bắt nạt ta.
Không gian chững lại một khoảng lặng. Hai tiếng " tướng công" này nỉ non đến lạ. Âu Dương Phong Ngạn nghe xong mà xé lòng. Đôi mắt cún con của Ngũ Thiên Kiều thành công khơi dậy bản năng muốn bảo vệ người khác của hắn. Vu Khiết Tâm vội vàng né tránh khỏi đòn đánh của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến, đón lấy Ngũ vào lòng.
- Ngoan, bản vương ở đây. Tuyệt đối không để ai chạm tới nàng nữa.
- Là tên đó bắt nạt ta trước - Ngũ Thiên Kiều chỉ tay về phía Tử Đằng - Thanh kiếm này là hắn đâm. Ta chỉ không cẩn thận một chút thôi. Rất nhiều người đó, ta chỉ là một nữ nhân thôi đó. Bọn họ một bầy nam nhân như lũ chó dại cứ muốn cắn xé ta thôi. Tướng công, ta...chợt thấy buồn ngủ nha.
- Không được ngủ. Đợi Mặc Nhiễm về xem qua cho nàng rồi ngủ.
- Tướng công à...ta...
Chưa kịp nói thì Ngũ Thiên Kiều đã không còn phản ứng nào nữa. Nàng ngất lịm trong vòng tay của hắn. Cả Âu Dương Phong Ngạn và Vu Khiết Tâm đều lộ ra dáng vẻ lo lắng chưa từng có.Âu Dương Phong Ngạn luôn miệng gọi tên của Ngũ Thiên Kiều nhưng chỉ đáp trả lại hắn là một màn tĩnh lặng. Hơi thở của nàng yếu dần đi theo từng tích tắc thời gian.Vu Khiết Tâm chợt ném cho Âu Dương Phong Ngạn một chiếc bình sứ nhỏ:
- Rút thanh kiếm ra trước. Sau đó cho nàng uống thứ này vào, miệng vết thương có thể liền lại ngay lập tức. Ngươi có thể lựa chọn tin ta hoặc để nàng ấy cứ vậy mà chết.
Âu Dương Phong Ngạn nhìn chiếc bình trong tay rồi lại nhìn Ngũ Thiên Kiều không chút động tĩnh. Hàng ngày muốn nàng yên lặng như này cũng khó nhưng hiện tại hắn chẳng muốn thấy nàng ấy như vậy chút nào. Nếu Vu Khiết Tâm dám lừa hắn, hắn dám chắc đem cả Vu Lan bồi tàng với nàng ấy.
Âu Dương Phong Ngạn dứt khoát rút lưỡi kiếm ra. Khóe miệng Ngũ Thiên Kiều trào ra thêm.một lượng máu không nhỏ càng khiến hắn lòng như lửa đốt. Hắn nâng mặt nàng lên, chầm chậm rót thứ nước màu xanh ấy vào miệng nàng. Ban đầu là phản ứng bài xích, cổ họng nàng tự đẩy thứ nước thuốc đó trở ra ngoài. Phải mất không ít công sức, Vu Khiết Tâm cũng nhúng tay vào mới có thể khiến Ngũ Thiên Kiều nuốt trọn một nửa thứ thuốc còn lại vào trong. Đúng như dự tính, vết thương vốn há một mảng lớn nhanh chóng liền lại một cách thần kì. Đã ngăn chặn được tình trạng mất máu tạm thời. Nhưng hơi thở vẫn quá là yếu ớt.
- Vương gia, người ở đâu?
Tiếng Mặc Nhiễm lanh lảnh dưới sảnh. Những người còn lại cũng tập hợp đủ rồi.
- Mặc Nhiễm, mau lên đây.
Giọng Âu Dương Phong Ngạn thập phần gấp gáp. Thấy rất nhiều người vẫn đang quỳ trên đất, Mặc Nhiễm quả thật có chút tò mò nhưng theo lệnh chủ tử, nàng thuần thục đu dây lên. Chỉ thấy vương phi một thân máu me ngồi trong lòng vương gia. Bên cạnh còn có một nam nhân khác, mà cái mặt này...có chút quen quen nha..
- Vương gia cho gọi nô tỳ.
- Kiểm tra cho nàng ấy.
- Dạ.
Mặc Nhiễm ngoan ngoãn quỳ dưới chân Ngũ Thiên Kiều. Nàng bắt đầu bắt mạch chuẩn đoán. Hai nam nhân chằm chằm nhìn khiến nàng vô cùng áp lực nhưng cũng không cách nào để thoát khỏi tình cảnh này cả. Khoảnh khắc chạm vào cổ tay của Ngũ Thiên Kiều, Mặc Nhiễm có chút bất an. Nàng đưa tay sờ lên cổ Ngũ Thiên Kiều. Sao nhịp đập lại yếu như vậy? Mạch tượng rất loạn, tình trạng tạm thời không khả quan.