Lê đại đại: Vậy thì tốt quá! Ta còn lo là không phải loại con hay dùng nữa kìa.
Ngữ khí hồ hởi, Thẩm Thường Hi tưởng tượng được gương mặt sáng bừng phúc khí của bà Lê chỉ qua đoạn tin nhắn.
Thẩm Thường Hi nhìn lại đống đồ dưỡng da có khi đủ cho cô dùng trong nửa năm, người có tiền tặng quà đúng thật là hào phóng.
Thẩm Thường Hi trả lời lại: Dì tặng gì con cũng thích cả, nhưng lần sau dì đừng tặng con những món quà đắt như vậy nữa. Con không nhận được đâu ạ.
Nếu như là lúc trước, mỗi tháng làm lãnh đạo ở Thẩm Thị, không nhắc tới tiền lương, tiền tiêu vặt từ lão Thẩm gửi cho cô, mấy thứ đồ dưỡng da này đối với cô chẳng là gì cả nhưng bây giờ nếu như muốn mua lại hết cả đống này ít phải mất cả tháng lương thậm chí là hơn mới đủ.
Lê Đại Đại: Không đắt không đắt, ta chỉ sợ con chê không nhận thôi.
Một lát sau bà Lê lại nhắn thêm.
“Phải rồi, ngày mai cuối tuần con có bận gì không? Ta vừa hay muốn gặp con trò chuyện một chút.”
Thẩm Thường Hi cầm điện thoại ngập ngừng, khuôn mặt hiện lên khó xử.
Ăn cơm chùa thì phải quét lá đa, nhận quà của người ta rồi người ta chỉ cầu gặp mặt có lát mà lại từ chối thì thật khó coi.
Thẩm Thường Hi không thể không đồng ý nhưng đồng ý rồi biết đâu lúc gặp bà lại vạ miệng nói linh tinh thì phải làm thế nào.
“Vâng đương nhiên rồi ạ, vậy chúng ta sẽ gặp ở đâu hả dì.” Thẩm Thường Hi chần chừ mất mấy giây, cuối cùng quyết định sẽ đi gặp mặt bà.
Cô định bụng chỉ cần bản thân cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nếu thật sự xảy ra chuyện ứng hóa không nổi, vậy cô chỉ cần gọi Lê Cảnh Nghi đến ứng cứu.
Dù sao cái này đều liên quan trực tiếp tới lợi ích của hai bên, anh nhất định không thể không giúp.
Bà Lê sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Thường Hi liền vui mừng khôn xiết: “Thật quá tốt rồi, vậy địa chỉ ta sẽ tham khảo rồi gửi lại cho con sau nha.”
Cuối cùng sau bao nhiêu năm sống trên đời bà cũng được nếm trải cảm giác giống như những bà mẹ bình thường, cùng bạn gái của con trai đi uống nước tâm sự chuyện thường ngày. Đây không chỉ là ước mơ nhỏ bé, đây giống như tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng thành sự thật của bà.
***
“Thẩm Thường Hi sao cô lại vào phòng tắm trên này rồi. Tôi đã nói là không được lên đây rồi mà!”
Tiếng hét vọng ra từ ngôi nhà được bao quanh bởi sắc trắng tinh khôi của dàn sơn trà nối đuôi trải rộng.
“Xin lỗi giám đốc, tại bình nóng lạnh bên dưới thực sự không dùng được. Nước cũng không đủ nóng.” Thẩm Thường Hi đang ở trong phòng tắm cũng lớn giọng nói với ra.
“Thời tiết này đâu cần nước quá nóng, cô muốn tự luộc luôn bản thân mình à?”
“…” Trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy rào rào, tiếng người nói cũng không nghe rõ nữa.
“Giám đốc… hay là anh xuống nhà tắm bên dưới dùng tạm đi.” Mấy giây sau giọng của Thẩm Thường Hi lại vang lên.
“Cô…”
Lê Cảnh Nghi bất lực đứng trơ mắt nhìn phòng tắm của mình bị chiếm đóng cứ như một lẽ tự nhiên.
Anh cứ như bị quỷ sai khiến, ngoan ngoãn rời đi mà không một lời oán trách.
Lê Cảnh Nghi anh... không biết từ bao giờ lại trở nên bao dung như vậy?
….
Thẩm Thường Hi sau khi tắm xong, dùng khăn quấn lên mái tóc còn hơi ẩm, thận trọng đi xuống dưới.
Ban nãy hình như cô có hơi quá đáng, không biết Lê Cảnh Nghi bây giờ đang làm cái gì.
Sao đến một chút tiếng động cũng không có vậy?
Sống chung với Lê Cảnh Nghi mới đó đã được thời gian tương đối, quan hệ giữa cô và anh ít nhiều cũng bắt đầu hòa hợp hơn trước.
Thẩm Thường Hi dần ngộ ra được rất nhiều điều thú vị.
Thứ nhất, cô phát hiện Lê Cảnh Nghi và cô, hai người cũng có kha khá điểm chung, trong đó thích uống cà phê và chạy bộ buổi sáng chính là điển hình.
Thứ hai, Lê Cảnh Nghi đúng là biết nấu ăn, nhưng chỉ nấu được hai món duy nhất đó là thịt bò bít tết và trứng ốp, còn lại chính là miễn cưỡng lắm mới không nhổ ra ngoài.
Việc anh trổ tài nấu ăn trong mấy hôm đầu cô đến đây đã làm cô mừng hụt một phen, cứ tưởng sau này bản thân có lộc ăn, ai ngờ...
Vậy nên phần lớn thời gian, nếu như hôm nào cô về sớm thì sẽ nấu ăn, còn anh phụ trách rửa bát. Hai người mỗi người một việc.
Thứ ba, Lê Cảnh Nghi không phải kiểu người không nói lý lẽ, bỏ qua vấn đề anh là một vị sếp nghiêm túc trong công việc, đời sống và sinh hoạt vẫn tách bạch với nhau thì chính là một người bạn cùng nhà đáng sống chung. Không những không keo kiệt giống như tưởng tượng của cô còn khá bao dung và tốt bụng.
Thẩm Thường Hi với phong cách sinh hoạt không mấy nề nếp cũng bắt đầu đi vào quy củ hơn. Còn anh người có khuôn mặt bẩm sinh băng giá lạnh lùng cũng bắt đầu cười nhiều hơn trước.
Thẩm Thường Hi nghĩ lại vài chuyện, lúc ngẩng mặt lên đã thấy đĩa thịt bò của mình được cắt cẩn thận từng miếng nhỏ. Lại nhìn anh đang tập trung cắt đĩa thịt của mình. Trái tim không biết đã bao nhiêu lần rung rinh lại bị lỡ mất một nhịp.
“Ngày mai mẹ anh hẹn tôi gặp mặt.” Thẩm Thường Hi điềm nhiên dùng dĩa gặp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Lúc nãy may mà anh không giận. Bằng chứng là anh còn nấu ăn cho cô nữa.
“Vậy à, cô liệu có ứng phó được không?” Anh vẫn chuyên chú cắt thịt. Cắt cho Thẩm Thường Hi xong liền quay lại dĩa của mình: “Nếu cần tôi sẽ đi cùng cô.”
Thẩm Thường Hi lắc đầu nhẹ: “Chắc là không cần đâu. Nếu như lúc nào không đối phó được tôi nhất định sẽ gọi cho anh.”
“Ừm.”
“Giám đốc, anh có dùng thêm nước sốt không?” Thẩm Thường Hi định rưới thêm nước sốt thêm thịt bò, lại phát hiện trong lọ chỉ còn một ít.
“Cô dùng đi, tôi đủ rồi.”
Thẩm Thường Hi dốc ngược lọ sốt vào dĩa của mình. Loại sốt này chuyên dùng để ăn thịt bò hay chấm mấy món nhạt đều được, góp phần làm món ăn thêm đậm đà.
Lúc trước đi siêu thị Thẩm Thường Hi tình cờ tìm được, sau đó khi mang về, cô và Lê Cảnh Nghi ăn đều cảm thấy rất ngon miệng.
“Có lẽ sắp tới phải đi siêu thị một chuyến nữa rồi.” Thẩm Thường Hi nhớ ra không chỉ nước sốt cũng hết.
Nhớ lần cuối cùng bọn họ cùng đi mua đồ dùng trong nhà là tuần trước. Đồ ăn sẵn trong tủ cũng đã gần hết.
Lê Cảnh Nghi gật đầu.
Sau khi ăn xong, Lê Cảnh Nghi phụ cô dọn dẹp. Hôm nay là ngày anh nấu cơm, vì thế đến lượt cô rửa bát, trong nhà không biết từ bao giờ đã ở thế cân bằng. Ai nấy đều tự ý thức được việc mình làm một cách tự nhiên.
Sáng hôm sau, Thẩm Thường Hi chuẩn bị một bộ đồ bình thường mà không quá xuề xòa, sau khi trang điểm cẩn thận, nghe Lê Cảnh Nghi càm ràm mấy điều liền đi ra ngoài.
Chính vào hôm nay cô có hẹn với bà Lê.
Từ sau hôm gặp đầu tiên, bọn họ có về nhà thêm một lần nữa, ăn cơm rồi trò chuyện cũng không lâu nên cũng không lộ ra quá nhiều sơ hở.
Ngoài ra, luyện tập và sống chung cũng nhiều lần. Độ tương tác của cả hai cũng bắt đầu giữ ở trạng thái điều hòa, lại càng thêm tự nhiên trước mặt ông bà Lê và người chú kỹ tính với ánh mắt thâm sâu của Lê Cảnh Nghi.
Vì vậy ngoại trừ hai lần trước, đây có lẽ là lần gặp riêng đầu tiên của bà Lê và Thẩm Thường Hi.