Thầm Thường Hi dậy sớm vệ sinh cá nhân một lượt rồi mới đứng trước gương thay đồ. Hôm nay là ngày đầu đi làm, cô muốn mọi chuyện đều suôn sẻ nhất có thể nên đã mặc một chiếc váy màu trắng ngà, nhẹ nhàng đơn giản. Váy được chiết eo làm lộ ra vòng eo thon thả của cô.
Thường Hi thay đồ xong thì tiện tay búi mái tóc dài của cô lên, kẹp gọn lại. Xong xuôi, cô quay một vòng. Xác định bản thân chuẩn bị sẵn sàng rồi mới cầm chìa khóa xe lên để đi làm.
Lúc ngồi trên xe, cô bật một bài nhạc nhẹ nhàng để tâm trạng mình thoải mái hơn. Xe đi được khoảng ba mươi phút thì dừng trước cổng công ty Việt Trí. Việt Trí vốn dĩ là công ty lớn, nằm ở trung tâm thành phố nên bãi đỗ xe cũng được xây dựng một cách rất hiện đại. Lần đầu tới phỏng vấn Thường Hi đã phải nhờ chú bảo vệ chỉ đường cho xe vào.
Bọn họ nhìn Thường Hi tất nhiên sẽ không bao giờ biết được cô là nhân viên mới bởi riêng con xe Porsche màu đỏ rực đã khiến người ta chói mắt rồi, chưa kể đến từ đầu tới chân của cô đều là một thân hàng hiệu.
Có điều để bản thân không quá nổi trội, Thường Hi hôm nay chỉ diện một chiếc váy đặt may riêng. Cô bước vào sảnh hỏi lễ tân: “Cho tôi hỏi nhân viên kinh doanh thì làm việc ở tầng nào vậy?”
Nhân viên lễ tân nhìn cô vài giây rồi trả lời: “Tầng hai mươi, cô là nhân viên mới hả?”
Thường Hi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi là nhân viên mới trúng tuyển hôm qua…”
Cô gái kia nghe xong liền nở một nụ cười tươi chào cô.
“Chúc mừng cô nhé, tôi là Vân Du sau này có việc gì cần tôi gấp thì cứ alo nha.”
Thường Hi cũng cười rồi vẫy tay lại với cô gái ấy: “Tôi là Thẩm Thường Hi, nhân viên kinh doanh. Sau này nhờ cô giúp đỡ thêm…”
Chào hỏi xong xuôi Thường Hi cũng đi tới chỗ thang máy. Hành lang được lắp đặt tổng cộng là bốn chiếc thang máy, dù số lượng nhiều nhưng vẫn không đủ dùng vì thế lúc nào người đứng chờ cũng rất đông. Ngày trước cô còn làm ở Thẩm thị thì thường đi thang máy chuyên dụng cho giám đốc và chủ tịch vì thế cái cảnh tượng chen chúc và đứng chờ như bây giờ chưa từng nếm trải. Coi như cô đang rèn thêm sự kiên nhẫn đi.
Đứng chờ tầm khoảng mười phút thì cuối cùng cô cũng được vào. Thang máy mất mấy phút để vận hành sau đó liền mở cửa. Lúc cô đứng ở tầng hai mươi thì đã là tám giờ kém mười.
Thường Hi đẩy cửa kính bước vào bên trong. Vừa mới bước vào thì mọi người trong phòng đều đứng dậy chào đón. Bọn họ nổ một quả pháo giấy sau đó liền vỗ tay hô: “Chúc mừng nhân viên mới của chúng ta…”
Hôm nay văn phòng này có thêm hai người, một là Thẩm Thường Hi, một người nữa là Châu Anh vừa mới tốt nghiệp đại học xong. Hai người đều thử việc một tháng rồi mới bắt đầu vào làm chính thức.
Lúc mọi người chúc mừng cả Thường Hi lẫn Châu Anh đều cúi đầu cảm ơn. Châu Anh mới tốt nghiệp đại học xong, tuổi nghề vẫn còn non trẻ. Cũng không biết là cô ấy làm thế nào để đỗ vào Việt Trí được. Nếu dựa vào nhan sắc thì Châu Anh cũng không phải thuộc kiểu mĩ nữ giống như Thẩm Thường Hi, có lẽ là do may mắn.1
Chỗ ngồi làm việc của Châu Anh và Thẩm Thường Hi đối diện với nhau. Thẩm Thường Hi là một đại mĩ nữ nên mấy người đàn ông trong phòng này vừa nhìn thấy cô đã hồi hởi nói chuyện còn Châu Anh thì không. Thường Hi lại không thích mấy trò nịnh nọt kiểu này nên cô chỉ khéo léo đáp lại mấy người kia. Dù sao mục tiêu của cô là kiếm tiền chứ không phải đi tìm đàn ông mà.
Tuy nói là có nhan sắc được ưu ái hơn, nhưng nhân viên mới sẽ chẳng thể thoát kiếp bưng bê rót nước cho cấp trên và photo tài liệu giúp đồng nghiệp. Ngày đầu tiên cô chỉ được giao nhiệm vụ đi mua cà phê và in tài liệu. Còn công việc ấy à, đừng mơ mà động vào.
Lúc tan ca đã là năm giờ chiều, Thường Hi đứng dậy vươn mình một cái rồi mới thu dọn đồ đạc ra về. Lúc xuống bãi đỗ lấy xe, một vài đồng nghiệp phát hiện ra cô đi Porsche ánh mắt họ có vẻ hơi khác. Thường Hi cũng không để ý lắm, trực tiếp lái xe rời đi.
Về tới nhà thì cô nhận được cuộc gọi tới của Thành “Cẩu”. Việc đầu tiên cô làm chính là xin tiền.
“Anh không thể nói đỡ hộ em với ba một tiếng sao? Thẻ của em khóa hết rồi, không cái nào dùng được…”
Thẩm Thành ở đầu dây bên kia vắt chân lên uống trà, vừa uống anh vừa tâm sự với đứa em gái bỏ nhà ra đi kia.
“Anh chịu thôi, em có giỏi thì gọi cho ba rồi nói chuyện. Việc em từ chức ở Thẩm thị khiến ba tức tới nỗi mắng anh một trận té tát vì không chịu quản em. Bây giờ toàn bộ nhân lực của Thẩm thị đang dồn hết cho dự án đầu tư mới nên ba vẫn chưa tính sổ em vội, mới tạm thời cắt thẻ thôi.”
Thẩm Thường Hi nghe xong gương mặt hồng hào liền trở nêntái xanh. Cái tên Thẩm Thành vừa rồi dọa cô suýt chút nữa vỡ tim đây.
“Ba có phải là ba ruột của em không thế? Em vẫn còn trẻ sao lại cứ ép em kết hôn. Mọi lần từ chối vẫn được, sao lần này lại cứ nhất quyết chọn cái tên họ Lê đó? Hắn cho ba nhiều tiền sao?” Thẩm Thường Hi vừa nói vừa thở hồng hộc vì tức giận.
Thẩm Thành bên này chỉ có thể lắc đầu, thấy vẻ khó chịu này của em gái nhỏ bỗng dưng lại có chút buồn cười. Thế là tiếng cười trầm thấp lọt vào tai của Thường Hi. Cô sôi máu hét lên với tên anh trai kia.
“Anh cười cái gì? Sao anh lại dám cười? Em khổ sở như này không phải vì tại anh nữa hay sao? Sao anh không chịu kết hôn đi?”
Thẩm Thành thấy em gái tức giận như vậy càng được đà trêu chọc.
“Sao lại đổ lỗi sang anh rồi? Chuyện hôn nhân đại sự của em anh cũng đâu thể thay ba quản. À, đúng rồi… anh nghe ba nói tên họ Lê đó xem tuổi thì hợp với em lắm. Mẹ còn nói em kết hôn với anh ta thì kiếp nạn sắp tới của em sẽ được giải đấy!”
Thẩm Thường Hi nghe xong Thẩm Thành nói vội bật dậy. Cái kiếp nạn có má gì đấy của cô chỉ là do cái tên thầy cúng phán bừa thôi mà. Sao mẹ cô có thể tin như thế chứ. Chuyện này càng lúc càng khiến cô bực mình rồi.
“Kiếp nạn cái chó má gì chứ?”
“Thẩm Thành, anh mau nói với mẹ đi… Con gái bảo bối của mẹ sắp chết đói rồi, bảo mẹ mau tới cứu tế cho em!” Thẩm Thường Hi hét vào điện thoại khiến Thẩm Thành phía bên kia giật mình.