Tối nay, tập luyện xong, Giản Bác Dịch lại gọi "Bánh Mì Phô Mai" qua chơi game chung. Mậu Mậu đi ngang qua nhìn một cái rồi nói nhỏ với tiểu Liệt, "Anh Liệt êi, hôm nay hai người không đấu đôi à?"
Tiểu Liệt bình tĩnh, "Anh ấy bảo có bạn nữ nhờ anh ấy gánh, nói em chờ lượt sau đi."
Mậu Mậu chép miệng, lắc đầu, "Có gái phát là quên bạn liền, y hệt lão đại lúc trước."
Tiểu Liệt, "Quen đi là được."
Mậu Mậu, "Ầy..."
Ở một phía khác, Giản Bác Dịch đang vừa trò chuyện với "Bánh Mì Phô Mai" vừa chọn vị trí.
"Mà này, hay là hôm nay mình bật mic đi, như thế anh có thể vừa chơi vừa chỉ cho em."
Bánh Mì Phô Mai, "Đang ở nhà, không tiện."
"Nhưng anh muốn nghe giọng của em quá."
Bánh Mì Phô Mai, "Game không đủ thú vị à?"
Giản Bác Dịch rớt sạch liêm sỉ, đáp lại, "Không thú vị bằng em, vầy đi, em nói một câu thì anh sẽ gánh em một ván, được không?"
Đối phương im lặng một lúc lâu.
Giản Bác Dịch nhíu mày, "Thôi thôi, anh đùa đấy, em đừng giận."
Vừa gửi đi thì nhận được một đoạn tin nhắn âm thanh, hai mắt Giản Bác Dịch sáng lên, vội vàng click vào.
Và thế là một giọng nói cực kì kawaii truyền thẳng vào tai, "bố mẹ em đều đang ở nhà, không thể để họ nghe thấy em chơi game được nên em hông nói chuyện được đâu."
Chất giọng đáng yêu hết sức, Giản Bác Dịch nghe vào mà cả người tê dại, "Được được được, không sao hết!" gửi xong lại kèm thêm một câu, "nhất định anh sẽ gánh em trăm trận trăm thắng!"
Bánh Mì Phô Mai không nói gì nữa, chỉ gửi một câu "cảm ơn" rất bình thường.
Sau đó, Giản Bác Dịch sống chết đòi cho bằng được WeChat của "Bánh Mì Phô Mai", nhưng những lúc không chơi game anh lại ngại không dám gửi tin nhắn cho cô, lâu lâu hỏi thăm thì đối phương cũng đáp lại rất hờ hững.
Giản Bác Dịch thấy cứ như vậy thì không ổn, anh bèn gọi điện cho người có lịch sử tình trường dày cộm là Lão Dao, hỏi xem nên làm sao mới tốt. Lão Dao trả lời, con gái thì phải dỗ dành nhiều nhiều vào, ăn cũng phải dỗ mà chơi cũng phải dỗ, quà cáp thì phải tặng liên tục không được ngừng.
Giản Bác Dịch thấy rất có lý, thế là gửi tin nhắn hỏi xem Bánh Mì Phô Mai thích ăn gì.
Trưa gửi, mãi đến tối đối phương mới trả lời.
"Xin lỗi, đang học."
Giản Bác Dịch ngớ ra, "Đang học? Em là học sinh à, lớp mấy rồi..." người nào đó bị sốc nặng, đừng nói là học sinh tiểu học nha...
Lúc Giản Bác Dịch đang đen mặt thì 'Bánh Mì Phô Mai' trả lời lại, "Đại học."
Thở phào một hơi, may quá may quá, ít ra đã là người trưởng thành rồi.
"Em học trường nào thế."
"Học viện XX."
Giản Bác Dịch hú lên, ngồi bật dậy khỏi sô-pha, "vl! Ở Thượng Hải!"
"Trường đó gần chỗ anh lắm."
"Vậy à."
"Đúng thế, nhà anh ở ngay gần trường em đấy!"
"Ừ, khéo thật."
"Này! Nếu đã gần như vậy...hay là, mình gặp nhau đi."
Mãi không thấy bên kia trả lời, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu Giản Bác Dịch.
Không lẽ nghĩ mình là lừa dảo hả ta? Chắc không ghét mình đâu đấy chứ? Nước cờ này sai quá sai rồi thì phải? Cũng đúng thôi, thường thì con gái đâu dễ gì chịu gặp mặt bạn quen qua mạng đâu chứ?!
"...Không gặp cũng không sao. À đúng rồi, em thích ăn gì, anh gửi tặng em nhé."
"Gặp nhau đi."
Giản Bác Dịch ngớ người nhìn chằm chằm vào ba chữ kia, "Đệt...Đệt!!"
Mậu Mậu ăn kem đi ngang qua, "anh chín, sao anh cứ hú hét từ sáng tới tối thế hả."
"Cô ấy đồng ý gặp anh rồi!!"
"Ai?"
"Bé phô mai của anh chứ ai!!"
Mậu Mậu, "......"
"Sao giờ sao giờ, anh có cần đi tút tát lại không nhỉ? Ây da, lần đầu gặp mặt nên mang quà gì thì hợp ta?"
Mậu Mậu, "Gặp thật á? Anh chín, anh không sợ gặp xong bị vỡ mộng à."
"Sao có chuyện đó được! Giọng dễ thương như thế thì người làm sao mà xấu được." Giản Bác Dịch cười hề hề, "Vả lại, anh thích là thích tâm hồn của người ta, chú không biết lúc chơi game cô ấy thú vị cỡ nào đâu, lần đầu tiên anh biết gánh gái trong game lại có cảm giác thành tựu như vậy đấy."
"Ầu..."
"Ai da, không nói với cậu nữa, anh còn chưa trả lời cô ấy đây này!"
Giản Bác Dịch ngồi xuống tiếp tục bấm điện thoại, "Vậy khi nào mình gặp nhau?"
"Ngày kia, trước thư viện học viện XX."
"Được được được, nhất định anh sẽ đợi em ở đó."
Ngày hôm sau, Giản Bác Dịch gọi điện cho Giản Ngôn Chi, "Hôm nay có việc gì cũng dẹp hết qua một bên đi, chuyện trọng đại cả đời của anh trai mày trông cậy cả vào mày đấy."
Giản Ngôn Chi, "...Nay chưa uống thuốc hả ba."
Giản Bác Dịch, "Ê ê ê, đừng có cúp, dẫn anh đến mấy chỗ mày hay đi làm tóc với mua quần áo cái đi."
Giản Ngôn Chi, "???"
Cuối cùng, Giản Ngôn Chi vẫn chấp nhận số phận lái xe chở Giản Bác Dịch đến chỗ làm tóc mình thường xuyên lui tới, Giản Ngôn Chi giao anh cho nhà tạo mẫu rồi ngồi chờ ở ngoài.
Lúc đầu cô không muốn đi, nhưng ông anh trai cà lơ phất phơ của nhà cô lại nói "mối tình ảo" của anh ấy sắp thành thật rồi?
Thành sự thật? Thế thì làm sao cô không tò mò cho được! Làm sao mà không để ý cho được chứ!
Sửa soạn tút tát cả một buổi chiều, cuối cùng Giản Bác Dịch cũng bước ra.
"Ê, Giản Ngôn Chi."
Giản Ngôn Chi đã làm được một giấc ở sô-pha luôn rồi, nghe thấy giọng anh thì lười biếng nhìn về phía đó.
"Ôi cái đệt..."
Hàng chân mày được cắt tỉa gọn gàng, mái tóc thời thượng nhưng không kệch cỡm, quần áo đơn giản nhưng không hề đơn điệu, quả là một trời một vực với người toàn mặc quần đùi rộng thùng thình đầu thì lười gội ở trụ sở.
"Anh, giờ tự dưng em lại thấy anh cũng đẹp trai phết."
Giản Bác Dịch hừ lạnh, "Giờ mới nhận ra à? Anh mày xưa giờ lúc nào chả đẹp."
"Đúng là người đẹp vì lụa, ăn mặc như này nhìn ra dáng con người rồi đấy."
"Mày..."
"Em đảm bảo, ngày mai anh xuất hiện một phát, cô bạn kia của anh chắc chắn sẽ đổ đứ đừ cho xem."
Câu Giản Bác Dịch đang định nói bị nghẹn lại bởi câu khen của Giản Ngôn Chi, anh hắng giọng, "Thật hả."
"Thật mà."
Giản Bác Dịch hiếm lắm mới có một lần thẹn thùng, "Vậy thì tốt..."
Hai người hẹn nhau lúc năm giờ chiều, Giản Bác Dịch đứng trước gương ngắm nghía tỉa tót một lúc rõ lâu rồi mới ra khỏi cửa.
Chạy xe đến trường của cô mất hơn hai mươi phút, đến cổng trường, tìm được chỗ đậu xe xong, Giản Bác Dịch nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Anh cứ nghĩ thời gian dư dả, nhưng không ngờ trường này lại rộng như vậy, anh đi mãi mới tìm thấy thư viện. Lúc này, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn của hai người.
Giản Bác Dịch chạy lên cầu thang thư viện, lúc chạy tim đập thình thịch, căng thẳng như sắp vọt ra ngoài đến nơi.
Cuối cùng cũng đến cửa thư viện. Anh nhìn xung quanh, không thấy cô gái nào, thế là trái tim đang căng thẳng thả lỏng được một chút, may quá không đến muộn...
Giản Bác Dịch đứng chờ ở bên trái cửa, lúc này, anh cảm giác có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng đối diện.
Áo trắng quần đen, dáng người cao gầy, nhìn thì có vẻ còn cao hơn anh nửa cái đầu. Giản Bác Dịch đánh giá một chút, hơi nhướng mày, công bằng mà nói thì anh bạn này trông cũng được phết, mặt mũi lạnh lùng, đôi mắt thì lại mang vẻ sắc bén khó hiểu.
Cơ mà, sao cậu ta cứ nhìn mình mãi thế? Chẳng lẽ là fan esport?"
Ừm...cũng có thể, giờ đa phần sinh viên đều chơi game mà.
Đang suy nghĩ thì anh bạn kia đã tiến về phía anh. Giản Bác Dịch nhìn cậu ta lại gần mình, đợi đến khi cậu ta dừng lại trước mặt mình, anh mới lên tiếng, "Này ông bạn, tôi đang đợi bạn tôi, có việc gì để lát rồi nói nhé."
Anh bạn kia không nói gì, sắc mặt vẫn rất lãnh đạm.
Hai người đàn ông với ngoại hình cực phẩm đứng cạnh nhau tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Giản Bác Dịch hơi cau mày, đang định kí tên để cậu ta đi chỗ khác thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo ngọt ngào, "Ơ anh? Sao anh lại ở đây."
Giản Bác Dịch ngớ người, không còn buồn bận tâm đến anh bạn kì lạ này nữa, vội vàng nhìn về hướng giọng nói kia.
Tóc dài quá vai, mặt tròn, mắt to, là một cô gái vô cùng đáng yêu!
"Anh, sao anh không trả lời tin nhắn của em thế." Cô gái kéo gấu áo anh bạn trước mặt Giản Bác Dịch, hỏi với giọng hơi giận dỗi.
Cậu bạn kia quay sang nhìn cô một cái, "Có việc."
"Việc gì chứ..."
"Bé phô mai!" Giản Bác Dịch đột nhiên nhìn cô gái ấy bằng ánh mắt rực sáng, "Em, em là Bánh Mì Phô Mai!"
Cô gái chớp mắt, mặt hơi nghi hoặc, "Bánh Mì Phô Mai? À! Anh chính là..."
"Cuối cùng cũng gặp được em rồi!" sau tai Giản Bác Dịch hơi đỏ lên, "À ừm gì nhỉ, anh còn tưởng là em không đến nữa chứ."
Cô gái giật mình, nhìn Giản Bác Dịch rồi lại nhìn anh trai mình, "Sao anh biết là em?"
Giản Bác Dịch, "Giọng của em đó, rất dễ nghe, mới nghe lần đầu là anh đã thích...à không, ý anh là giọng của em rất dễ nhận biết, đáng yêu lắm ấy."
Cô gái phì cười, "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo," Giản Bác Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, "Nếu em đã đến đây rồi vậy anh mời em đi ăn nhé."
Cô gái sững người, theo phản xạ quay sang nhìn anh trai, "À..."
Giản Bác Dịch nhìn theo cô, cuối cùng cũng nhận ra ở đây còn một cậu bạn nữa.
Cô ấy gọi là anh...
Giản Bác Dịch nghĩ nghĩ, hiểu ra rồi.
Thảo nào, bảo sao cái cậu này lại nhìn mình lạ thế, chắc là sợ em gái bị lừa nên đến thăm dò trước đây mà.
"Đây là anh trai em à?"
"Vâng, anh trai em."
Giản Bác Dịch lại nhìn anh ta thêm lần nữa, anh ta vẫn lạnh mặt như cũ, ánh mắt còn lạnh hơn cả khi nãy.
Giản Bác Dịch, "Vậy, vậy chúng ta có đi ăn hay không đây."
Cô bé ấy, "Ờm..."
"Ăn." Đột nhiên người đàn ông trước mặt trầm giọng lên tiếng, "Tôi đi cùng nó."
Giản Bác Dịch, "Hả?"
Anh ta liếc anh một cái rồi nói, "Tôi không yên tâm."
Giản Bác Dịch: ĐM! Ông đây trông giống người xấu lắm hả!
"Được thôi, vậy đi chung đi." Giản Bác Dịch cười như đóa hướng dương.
Mọe, đồ kì đà cản mũi... nể mặt anh trai của vợ tương lai, lần này tôi nhịn!
Ba người ra khỏi cổng trường, Giản Bác Dịch lái xe đến chỗ hai anh em họ, sau đó cực kì ga-lăng mở cửa xe giúp cô bé kia.
Trên đường lái xe đến nhà hàng, Giản Bác Dịch không kìm được mà hỏi, "À đúng rồi, anh tên là Giản Bác Dịch, tên thật của em là gì thế, anh...anh đâu thể cứ gọi ID của em mãi được."
"Phó Ích Chu." Người đàn ông ngồi ở ghế sau đáp.
"......"
Tôi hỏi cô ấy kìa!!
"Nó tên là Phó Ích Dao."
"Ồ..."