• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước xong, thể theo nguyện vọng của Lâm Mậu, Giản Ngôn Chi ngồi bên bàn trà kí tên lên mấy tấm hình cậu ta đưa.

"Tấm này tấm này, cả tấm này nữa."

"Chị có thể ghi thêm vài câu vào tấm này được không...ôi, chị tốt quá đi mất, em xin thay mặt mẹ em trao cho chị cái ôm ấm áp!"

"Tiểu Ngôn Chi, chữ chị đẹp quớ!"

"Uầy, em cảm động quá huhu."

"Em...á!" Lâm Mậu ngu người quay đầu lại, "lão đại, sao anh lại đánh em!"

Hà Uyên ngồi trên sô-pha, cầm điều khiển chọn chương trình muốn xem, anh không thèm quay đầu sang, nói, "im lặng đi, anh nghe đau cả đầu."

Lâm Mậu mếu máo.

"Cứ kệ anh ấy." Giản Ngôn Chi vẫn còn đang tức vì câu "ừ" lúc ăn cơm của anh, giọng điệu chẳng vui vẻ gì, "Anh ấy có hiểu gì về nghệ thuật đâu! Mậu Mậu, còn tấm nào nữa, lấy hết ra đây đi."

Lâm Mậu há miệng, rõ ràng là đang cảm động vì thần tượng lên tiếng nói đỡ cho mình, cậu ta ngượng ngùng bẽn lẽn một lúc rồi mới nói, "hết rồi, có từng đấy thôi ạ."

"Ồ, vậy thì kí xong cả rồi." Giản Ngôn Chi đứng dậy, "chị về trước nhé."

Để tiện kí tên, Giản Ngôn Chi ngồi xổm giữa bàn trà và ghế sô-pha, giờ đứng dậy mới nhận ra mình đang bị kẹt ở trong, bên trái là Mậu Mậu, lão Dao và những người khác đang ngồi chơi điện thoại, bên phải là một mình Hà Uyên đang ngồi xem tivi.

Chọn bên trái sẽ phải đi ngang qua quá nhiều người, còn bên phải chỉ có một mình Hà Uyên, đương nhiên cô sẽ chọn đi phía này rồi.

"Tránh đường." nhìn đôi chân dài đang chắn giữa bàn trà và sô-pha, Giản Ngôn Chi lạnh giọng nói.

Hà Uyên ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì, chỉ ngả người dựa ra sau, ung dung gác hai chân lên bàn.

Và thế là, đường đi bị chắn lại hoàn toàn.

Giản Ngôn Chi, "...Em nói tránh đường."


"Cô nói ai không hiểu về nghệ thuật." Hà Uyên dựa vào gối tựa lưng, khoanh hai tay trước ngực, ngửa đầu biếng nhác xen lẫn sinh sự nhìn cô.

"Anh đó, chính là anh." Giản Ngôn Chi bất chấp luôn rồi, cả người sắp nổ tung như dây pháo, "nói anh thì đã làm sao, em nói sai chắc?!"

Hà Uyên bất ngờ nhướng mày, "hôm nay cô ăn phải thuốc súng à?"

Giản Ngôn Chi, "Còn nói em à! Giờ anh có tránh không, không tránh là em giẫm lên đấy."

Hà Uyên cười lạnh, "giẫm lên? Ai cho cô cái gan đó."

Giản Ngôn Chi lườm anh, co chân lên, một chân bước qua sự cản trở của anh.

Nhưng khi cô muốn rút chân còn lại một cách thật ngầu lòi thì đầu ngón chân lại vướng vào bắp chân của anh.

Giản Ngôn Chi lảo đảo chúi đầu về trước.

"Soạt." Hà Uyên túm lấy mũ áo của cô ngay trước lúc cô ngã nhào, Giản Ngôn Chi bị siết đến ngạt thở, may mắn đứng vững lại được.

"Khụ khụ khụ khụ, buông, buông, buông buông, em sắp chết ngạt rồi."

Anh thả tay, cô mặt mũi đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.

Tiếng động lớn như vậy, mấy người đang chăm chú chơi điện thoại bên cạnh cũng bị hút về phía hai người.

Lão Dao chớp mắt, khó hiểu, hỏi, "lão đại, sao anh lại đi bắt nạt con gái nhà người ta thế."

Hà Uyên nghi hoặc, mặt vô tội, "cô ấy suýt ngã, anh cứu cô ấy đấy."

Lão Dao, "vậy á, sao em nhìn kiểu gì cũng không thấy giống vậy."

Hà Uyên quay đầu lại, có lẽ là muốn chứng minh cho mọi người thấy, anh nói, "vừa nãy cô cứ nhất quyết muốn bước qua chân tôi cho bằng được, nếu tôi không kéo cô lại thì cô đã ngã sấp mặt rồi đấy biết không."

Ai nhất quyết muốn bước qua hả, có còn miếng liêm sỉ nào không vậy, rõ ràng là anh chỉ cần bỏ chân xuống là được rồi không phải à!

"Thế thì em đội ơn anh nhá!" Giản Ngôn Chi có cảm giác nếu còn tiếp tục thì mình sẽ xách Hà Uyên nhét vào bồn cầu mất, đương nhiên cô cũng biết mình không xách nổi, thế nên rời đi sớm một chút vẫn tốt hơn!

Sau khi Giản Ngôn Chi về rồi, Hà Uyên tiếp tục bắt chéo chân xem tivi, trông có vẻ, tâm trạng còn khá tốt.

Lão Dao híp mắt, "lão đại, nói thật đi, anh bắt nạt người ta đúng không, anh xem anh chọc Ngôn Chi của bọn em giận đến mức nào rồi kìa."



Hà Uyên cười xùy, "chú nghĩ anh rảnh vậy à."

Lão Dao thật thà gật đầu, "dạ."

Hà Uyên, "..."

"Ôi dào được rồi, con gái là thế đấy." Giản Bác Dịch ném nho vào miệng, dáng vẻ 'tui quen quá mà', "em gái tôi là trạng thái tiến hóa cuối cùng của phụ nữ, tốc độ thay đổi sắc mặt phải nói là... tôi còn đang khó hiểu tại sao đến giờ Oscar vẫn chưa xướng tên nó nữa đây."

Hà Uyên nhướng mày, cực kì tán đồng, "Thị lực của hội đồng giám khảo Oscar không được tốt cho lắm."

- --------

Giản Ngôn Chi nằm trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà.

Quái lạ, giận cái gì chứ, có phải không có antifan đâu, những người nói không thích cô cũng đầy ra mà, nghe nhiều như vậy nên sớm miễn dịch rồi mới phải chứ.

"Giản Ngôn Chi não mày bị thủng hay gì!" tự sỉ vả chính mình một hồi, Giản Ngôn Chi mở máy tính lên, chuẩn bị làm ván game bình ổn tâm trạng.

"Rrrrrrrr..." điện thoạt bỗng rung lên.

Giản Ngôn Chi ấn nghe, "a lô, gì đấy."

"Chị, cuối tuần này em sẽ đi xem thi đấu." đầu dây bên kia, Lục Tuyết hưng phấn nói.

"Xem thi đấu cái gì." Giản Ngôn Chi hỏi, "lớp 12 không phải bận ngập đầu hay sao."

"Bận nấy bận nữa cũng không quan trọng bằng DSG, khó khăn lắm em mới được bữa nghỉ ngơi lại còn đúng dịp đội thi đấu nữa, sao em có thể không đi cho được." Lục Tuyết cười như mới trúng được mấy chục triệu tệ, "em đã lo xong vé rồi, em muốn đến tận nơi để xem, hàng đầu tiên, có thể nhìn thấy tiểu Uyên Uyên của chúng ta ở khoảng cách rất rất gần rồi!"

"...Dẹp đi, có gì hay mà nhìn."

"Ha?" Lục Tuyết ngẩn ra, rồi nói, "ê ê ê, chị đừng có mà không ăn được thì chê nho xanh, em biết chắc chắn là chị còn muốn xem hơn cả em, tiếc quá cơ, chị không thể nào đến đó làm khán giả được."

Giản Ngôn Chi cười xùy một tiếng, tiện thể hỏi, "giải gì vậy, sao chị không biết."

"Là giải thể thao điện tử từ thiện á, DSG và hai đội nữa được mời, còn có rất nhiều minh tinh đến lượn lờ vài vòng nữa."

"Cái gì?" Giản Ngôn Chi ngạc nhiên quăng luôn tai nghe, "DSG cũng tham gia?"

"Lạ lắm hả? Giải hữu nghị này là do bên quản lý của DSG tổ chức mà, chị không biết à?"

"Biết cái qq."

"Ây da, không biết cũng không sao, chị xem truyền trực tiếp cũng được mà," Lục Tuyết cười hì hì nói, "dù sao thì cũng đừng hâm mộ em quá là được rồi."

"Hờ hờ, hâm mộ gì cơ? Hâm mộ mày ở dưới sân khấu còn chị ở trên sân khấu á hả."

Phía bên kia yên lặng 5 giây, hét lên một câu "đệt" vang khắp đất trời, "chị ở trên sân khấu?!"

"Hơ hơ, chị mày chính là minh tinh đến lượn lờ vài vòng mà mày nói đấy."

"Cái gì! Chị! Chị thân yêu! Mở cửa sau, mở cửa sau cho em đi!"

"Hớ hớ hớ, chị chỉ là người đến lượn lờ vài vòng thôi, làm sao có quyền to như vậy được."

Tốc độ lật mặt của người nào đó cũng cực kì nhanh, "lượn lờ vài vòng thì sao chứ, có lượn lờ vài vòng thì cũng là minh tinh mà. Chị, em muốn nhìn thấy Uyên thần! Xin chị đó! Hàng ghế đầu thì nhằm nhò gì, em muốn nhìn thẳng mặt Uyên thần cơ!"

"..."

- ---------

Rốt cuộc cũng đến cuối tuần.

Nửa tiếng trước khi hoạt động diễn ra, Giản Ngôn Chi đến trung tâm mua sắm Superbrand của Thượng Hải. Cô đi bằng thang máy nội bộ dành cho nhân viên, nhưng lúc đi qua tầng dưới, đã nhìn thấy một hàng dài khán giả đến xem.

Giải đấu lần này chỉ công khai tên ba đội tuyển chuyên nghiệp, tạo bất ngờ bằng các khách mời đặc biệt giống như Giản Ngôn Chi, vậy nên đến giờ vẫn chưa có ai biết Giản Ngôn Chi sẽ xuất hiện tại đây.

Nhân viên đưa đoàn của Giản Ngôn Chi tiến vào hậu trường, hậu trường chia thành nhiều phòng chờ.

"Cô Giản, phòng chờ của cô ở đây, một lát nữa lúc bắt đầu sẽ có người đến thông báo."

"Vâng, làm phiền rồi." người trả lời là trợ lý của Giản Ngôn Chi, còn về phần cô...lúc này đã hơi hóa đá rồi.

Vì bên trái phòng chờ của cô là Tống Nam Tử mà cô ghét nhất, còn bên phải, chính là DSG.



Trán đầy vạch đen, mọe, đúng là định mệnh!

"Ngôn Chi," Tống Nam Tử vẫy tay, đi đến bên cạnh cô, "đến rồi à, chị đợi em lâu lắm rồi đấy."

Giản Ngôn Chi "dạ" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hà Uyên ở gần đó. Anh đang lười biếng dựa vào ghế, không biết đang xem gì trên điện thoại nữa.

Mà dáng vẻ bình tĩnh đó của anh, hình như không hề biết khu vực phòng chờ đã có thêm một người nữa là cô.

"À, em lại làm quen với họ đi, DSG là đội thuộc câu lạc bộ mà Nguyên Gia đầu tư, lợi hại lắm đó." Tống Nam Tử thân thiết kéo cô đi về phía DSG, "chào hỏi đi, nhân viên bảo lát nữa chị chung nhóm với đội của Hà Uyên, anh ấy chơi ADC hay lắm."

Tống Nam Tử cùng nhóm với Hà Uyên? Xì, đúng là một tổ đội tạp nham!

Giản Ngôn Chi cười khan, muốn rút tay về, khổ nỗi lúc này Tống Nam Tử dùng lực rất mạnh, không đợi cô phản ứng đã kéo cô đến trước mặt đội bọn họ.

"Chào các bạn, tôi là Tống Nam Tử, ngưỡng mộ các bạn đã lâu."

Giản Ngôn Chi chỉ muốn khinh bỉ cho một phát, chị ta cười toe toét như một bông mẫu đơn vậy, tính làm gì đây?

Hàng Văn Kiệt và Lâm Mậu nhìn nhau, không biết nên ứng phó thế nào, còn Giản Bác Dịch đứng một bên, ngáp, tỏ ra không hề có bất kì hứng thú nào.

Hà Uyên đang nhìn điện thoại, nghe tiếng thì ngước mắt lên, ánh mắt anh đảo qua mặt Tống Nam Tử, cuối cùng dừng lại trên người Giản Ngôn Chi.

"Cô đến thật đấy à."

Mắt Tống Nam Tử sáng lên, vội tiếp lời, "đúng vậy, thật ra em cũng rất vui khi được chơi chung một trận với đội tuyển yêu thích của mình."

Dứt lời, Tống Nam Tử phát hiện Hà Uyên đang nhìn mình, cô bèn nhìn lại, thế là va phải ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.

Bỗng dưng thấy có gì đó hơi căng thẳng, Tống Nam Tử nghĩ thầm, người đàn ông trước mặt đúng là đẹp trai thật, không hề kém cạnh bất kì sao nam nào trong giới nghệ thuật. Hơn nữa ánh mắt của anh ấy nhìn có vẻ biếng nhác, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một sự sắc sảo.

Mà lúc này, trong ánh nhìn sắc bén đó lại lờ mờ mang theo một chút...chán ghét?

Tống Nam Tử mím môi.

Chắc, chắc là nhìn nhầm rồi, anh ấy chán ghét gì cô chứ, rõ ràng là anh ấy bắt chuyện với cô trước mà.

"Xin chào xin chào, gặp ngoài đời đúng là đẹp hơn thật." bầu không khí có hơi lúng túng, lão Dao vội vàng sáp lại làm quen, "ớ, đây là Giản Ngôn Chi phải không."

Giản Ngôn Chi nhếch môi, "xin chào, chắc anh là Trần Chiêu (tên thật) người đi rừng đúng không."

Hôm nay Lâm Mậu chỉ đá lông nheo chứ không gọi cô, Giản Ngôn Chi rất nhanh đã hiểu ý, có lẽ họ đã bàn trước rồi, giả vờ như không quen biết. Mối quan hệ giữa cô và Giản Bác Dịch không thể để lộ ra ngoài được, chuyện cô và DSG ở đối diện nhà nhau càng cần phải giữ cho thật kín, vì thế làm như hiện tại là thích hợp nhất.

"Đúng thế, trời ơi, em biết cả anh luôn á." Biểu cảm của Lão Dao muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu khoa trương, thế nên Giản Ngôn Chi buộc phải khoa trương hơn cả anh ta, "em thích đội của các anh lắm, lúc các anh thi đấu thật sự rất tuyệt vời đó."

"Thật vậy sao, khách sáo quá khách sáo quá!"

"Đâu có đâu có, các anh có thực lực thật mà."

Lão Dao và Giản Ngôn Chi kẻ xướng người họa, Tống Nam Tử ở bên cạnh nhìn ngây cả người, hoàn toàn không thể xen vào được.

"Cô Giản, cô Tống, xin hãy chuẩn bị một chút, sắp ra sân khấu rồi." vào đúng lúc này, nhân viên đi vào nói to một câu.

"Được, tôi biết rồi." Tống Nam Tử nói, "Ngôn Chi, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau trong trận rồi, chị có Uyên thần giúp đỡ, em nhớ cẩn thận đấy nhé."

Bàn tay đang cầm điện thoại của Hà Uyên chợt khựng lại, giúp cái gì?

Anh còn chưa kịp nói ra lời nghi hoặc thì đã nghe thấy người nào đó hừ lạnh nói, "có anh ấy giúp cũng vô dụng thôi, đội của em cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp, họ cũng rất lợi hại, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."

Chưa biết đâu?

Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi, cứ như đang nhìn một kẻ ngốc.

Cô đang xem thường anh, hay là quá tự tin về những người bên đội kia vậy?

- --Dải phân cách---


Bạn đừng đoán tâm tư của một trai thẳng (tân) thích game chưa từng có bạn gái làm gì, túm lại chỉ có trẻ con trẻ con rất trẻ con!


(Một ánh mắt sắc lẹm phóng tới: Cô mẹ nó ăn nói vớ vẩn gì đấy, ai là trai tân?!!


Tác giả nịnh nọt: Đội...đội trưởng, anh là trai tân tui cũng bất lực lắm chứ bộ, ai bảo anh chỉ biết chơi game làm gì.


Đội trưởng lạnh lùng quý's tộc's nào đó: Cô lượn ngay cho tôi!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK