Mấy ngày sau đó, Diệp Thanh Vân đã bình phục. Vì là phế nhân nên hắn ngoài đi lại một cách bình thường ra thì không thể làm được gì khác cả. Việc hoàng đế bệ hạ đột nhiên nhường ngôi trở thành Thái thượng hoàng được bố cáo ra thiên hạ rằng, do hoàng thượng muốn được rời cung du ngoạn dân gian hưởng thụ cuộc sống. Chuyện này không phải trước giờ chưa từng có tiền lệ. Trong quá khứ cũng đã từng có hoàng đế nhường ngôi sớm để rời cung ngao du rồi. Sự thật của chuyện này chỉ có các tướng lĩnh đứng đầu biết mà thôi.
Thiên Phàm trở về lại Hà phủ quản lý công việc kinh doanh. Thỉnh thoảng hắn vào cung cùng Phương Vân Hi thăm Thanh Vân và làm quen với cháu trai Khinh Ưu. Cậu nhóc Khinh Ưu này tính tình điềm đạm bình tĩnh như Từ Minh, lại cũng có sự vui vẻ hay cười như Vân Hi và có sự lạnh lùng, quyết đoán khi cần thiết như Thanh Vân. Không chỉ vậy cậu nhóc còn thành thạo các loại vũ khí, đặc biệt là thương. Còn về linh lực đã là Tứ Tinh. Ở độ tuổi này có thể đến Tứ Tinh là rất khá. Thiên Phàm cảm thấy cậu nhóc này nếu tiếp tục bồi dưỡng chắc chắn sẽ trở thành một vị hoàng đế tuyệt vời.
“Huynh định sẽ rời khỏi cung đi ngao du thật đấy à?”
Từ lúc nghe thông tin đó Thiên Phàm vẫn luôn thắc mắc. Hắn chưa từng nghe Diệp Thanh Vân nhắc đến chuyện này trước đó.
“Ừ. Ta bây giờ có thể làm gì được nữa đâu. Ở lại hoàng cung cũng không ích gì, thà dùng thời gian còn lại đi hưởng thụ cuộc sống còn tốt hơn.”
Thiên Phàm liếc nhìn Thanh Vân nói những lời đó với đôi môi mỉm cười. Lông mày nhíu lại.
...***...
Đã bốn năm qua đi kể từ ngày đó, Diệp Thanh Vân cùng với sự hỗ trợ của Phương Vân Hi đã dạy dỗ rất tốt hoàng đế mới. Thiên Phàm đã thương lượng với Vân Hi cho hắn thêm bốn năm để sắp xếp lại mọi việc và chăm sóc cho Thanh Vân. Vân Hi ban đầu không đồng ý nhưng bị Thiên Phàm kiên trì thuyết phục cuối cùng cũng mềm lòng.
Cũng trong bốn năm đó, Từ Minh chưa từng rời xa Thiên Phàm nửa bước, đồng thời cũng luôn chăm sóc cho Diệp Thanh Vân rất chu đáo. Trước thời gian Diệp Thanh Vân tuyên bố rời khỏi vị trí Thái thượng hoàng, Thiên Phàm có một đề nghị:
“Vân Hi, ta muốn bàn với huynh một chuyện.”
Vân Hi khoanh tay nhíu mày nói:
“Đệ chắc không định kéo dài thêm thời gian ở lại Hoả Quốc đấy chứ?”
“Không có. Đệ đã hứa với huynh thì nhất định sẽ thực hiện. Đệ sẽ theo huynh trở về Phong Quốc. Nhưng đệ có một chuyện muốn hỏi ý kiến của huynh.”
“Đệ hỏi đi.”
“Em có thể đưa Diệp Thanh Vân đến Phong Quốc cùng không?”
Phương Vân Hi vừa nghe câu đó đã giận sôi máu. Suốt bốn năm qua hắn đã luôn nhẫn nhịn để Thiên Phàm ở bên chăm sóc cho Diệp Thanh Vân. Bởi hắn nghĩ Thanh Vân bây giờ đã bị phế, nếu hắn cứ ghen tị với người ta thì quá đáng trách. Nhưng bây giờ Thanh Vân đã không còn là hoàng đế, còn muốn đi khắp bốn phương dạo chơi thì tại sao vẫn còn muốn theo chăm sóc. Thiên Phàm đã đồng ý đi cùng hắn mà vẫn còn muốn lôi cả tên đó theo. Cho dù hắn tính tình thoải mái cũng không thể chấp nhận chuyện này.
“Không phải như huynh nghĩ đâu. Đệ không còn tình cảm gì với hắn nhưng vẫn còn cái nghĩa. Đệ không thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết được.”
“Đi tìm chết? Đệ nói gì vậy?”
“Vân Hi, huynh hãy đứng ở vị trí của y mà suy nghĩ xem. Huynh ấy là một hoàng đế kiêu ngạo, thực lực đã lên đến Lục tinh đỉnh phong, đứng vào hàng ngũ những người mạnh nhất đại lục. Đùng một cái trở thành một phế nhân, cái gì cũng không còn. Cho dù chuyện thế này đều là do y tình nguyện nhưng sao lại không đau cho được. Suốt bốn năm qua, huynh đã thấy y khóc bao giờ chưa? Lúc nào cũng chỉ thấy y cười khiến đệ không chịu đựng nổi.”
“Đệ cảm nhận được Thanh Vân đã chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống nữa. Y nói là đi ngao du sơn thuỷ, sợ rằng là đi tìm nơi để tự sát thì đúng hơn.”
Vân Hi sững người. Lông mày nhíu lại. Hắn đúng là khinh suất rồi. Lâu nay chỉ mãi ghen tị mà không để ý đến cảm nhận của Diệp Thanh Vân. Hắn với Thanh Vân quen biết nhau đã lâu. Tính cách y kiêu ngạo và lòng tự tôn cao thế nào hắn đều hiểu. Nếu hắn là y, đột nhiên trở thành một phế nhân, ngay cả đến người mình yêu cũng không còn khả năng bảo vệ, có lẽ hắn sẽ cảm thấy nhục nhã, đau đớn đến không thiết sống nữa. Diệp Thanh Vân còn chịu đựng đến ngày hôm nay cũng là vì muốn làm tròn trách nhiệm với Hoả Quốc thôi.
“Được. Ta chấp nhận đề nghị của đệ. Nhưng ta vẫn muốn làm rõ với đệ một chuyện.”
Vân Hi nắm lấy hai vai Thiên Phàm, ghé lại gần mặt hắn, giọng nghiêm túc hỏi:
“Đệ hãy suy nghĩ thật kỹ và trả lời cho ta biết: trong lòng đệ rốt cuộc Diệp Thanh Vân chiếm vị trí như thế nào.”
Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn Vân Hi. Đôi mắt mở lớn.
Thiên Phàm trở về lại Hà phủ quản lý công việc kinh doanh. Thỉnh thoảng hắn vào cung cùng Phương Vân Hi thăm Thanh Vân và làm quen với cháu trai Khinh Ưu. Cậu nhóc Khinh Ưu này tính tình điềm đạm bình tĩnh như Từ Minh, lại cũng có sự vui vẻ hay cười như Vân Hi và có sự lạnh lùng, quyết đoán khi cần thiết như Thanh Vân. Không chỉ vậy cậu nhóc còn thành thạo các loại vũ khí, đặc biệt là thương. Còn về linh lực đã là Tứ Tinh. Ở độ tuổi này có thể đến Tứ Tinh là rất khá. Thiên Phàm cảm thấy cậu nhóc này nếu tiếp tục bồi dưỡng chắc chắn sẽ trở thành một vị hoàng đế tuyệt vời.
“Huynh định sẽ rời khỏi cung đi ngao du thật đấy à?”
Từ lúc nghe thông tin đó Thiên Phàm vẫn luôn thắc mắc. Hắn chưa từng nghe Diệp Thanh Vân nhắc đến chuyện này trước đó.
“Ừ. Ta bây giờ có thể làm gì được nữa đâu. Ở lại hoàng cung cũng không ích gì, thà dùng thời gian còn lại đi hưởng thụ cuộc sống còn tốt hơn.”
Thiên Phàm liếc nhìn Thanh Vân nói những lời đó với đôi môi mỉm cười. Lông mày nhíu lại.
...***...
Đã bốn năm qua đi kể từ ngày đó, Diệp Thanh Vân cùng với sự hỗ trợ của Phương Vân Hi đã dạy dỗ rất tốt hoàng đế mới. Thiên Phàm đã thương lượng với Vân Hi cho hắn thêm bốn năm để sắp xếp lại mọi việc và chăm sóc cho Thanh Vân. Vân Hi ban đầu không đồng ý nhưng bị Thiên Phàm kiên trì thuyết phục cuối cùng cũng mềm lòng.
Cũng trong bốn năm đó, Từ Minh chưa từng rời xa Thiên Phàm nửa bước, đồng thời cũng luôn chăm sóc cho Diệp Thanh Vân rất chu đáo. Trước thời gian Diệp Thanh Vân tuyên bố rời khỏi vị trí Thái thượng hoàng, Thiên Phàm có một đề nghị:
“Vân Hi, ta muốn bàn với huynh một chuyện.”
Vân Hi khoanh tay nhíu mày nói:
“Đệ chắc không định kéo dài thêm thời gian ở lại Hoả Quốc đấy chứ?”
“Không có. Đệ đã hứa với huynh thì nhất định sẽ thực hiện. Đệ sẽ theo huynh trở về Phong Quốc. Nhưng đệ có một chuyện muốn hỏi ý kiến của huynh.”
“Đệ hỏi đi.”
“Em có thể đưa Diệp Thanh Vân đến Phong Quốc cùng không?”
Phương Vân Hi vừa nghe câu đó đã giận sôi máu. Suốt bốn năm qua hắn đã luôn nhẫn nhịn để Thiên Phàm ở bên chăm sóc cho Diệp Thanh Vân. Bởi hắn nghĩ Thanh Vân bây giờ đã bị phế, nếu hắn cứ ghen tị với người ta thì quá đáng trách. Nhưng bây giờ Thanh Vân đã không còn là hoàng đế, còn muốn đi khắp bốn phương dạo chơi thì tại sao vẫn còn muốn theo chăm sóc. Thiên Phàm đã đồng ý đi cùng hắn mà vẫn còn muốn lôi cả tên đó theo. Cho dù hắn tính tình thoải mái cũng không thể chấp nhận chuyện này.
“Không phải như huynh nghĩ đâu. Đệ không còn tình cảm gì với hắn nhưng vẫn còn cái nghĩa. Đệ không thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết được.”
“Đi tìm chết? Đệ nói gì vậy?”
“Vân Hi, huynh hãy đứng ở vị trí của y mà suy nghĩ xem. Huynh ấy là một hoàng đế kiêu ngạo, thực lực đã lên đến Lục tinh đỉnh phong, đứng vào hàng ngũ những người mạnh nhất đại lục. Đùng một cái trở thành một phế nhân, cái gì cũng không còn. Cho dù chuyện thế này đều là do y tình nguyện nhưng sao lại không đau cho được. Suốt bốn năm qua, huynh đã thấy y khóc bao giờ chưa? Lúc nào cũng chỉ thấy y cười khiến đệ không chịu đựng nổi.”
“Đệ cảm nhận được Thanh Vân đã chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống nữa. Y nói là đi ngao du sơn thuỷ, sợ rằng là đi tìm nơi để tự sát thì đúng hơn.”
Vân Hi sững người. Lông mày nhíu lại. Hắn đúng là khinh suất rồi. Lâu nay chỉ mãi ghen tị mà không để ý đến cảm nhận của Diệp Thanh Vân. Hắn với Thanh Vân quen biết nhau đã lâu. Tính cách y kiêu ngạo và lòng tự tôn cao thế nào hắn đều hiểu. Nếu hắn là y, đột nhiên trở thành một phế nhân, ngay cả đến người mình yêu cũng không còn khả năng bảo vệ, có lẽ hắn sẽ cảm thấy nhục nhã, đau đớn đến không thiết sống nữa. Diệp Thanh Vân còn chịu đựng đến ngày hôm nay cũng là vì muốn làm tròn trách nhiệm với Hoả Quốc thôi.
“Được. Ta chấp nhận đề nghị của đệ. Nhưng ta vẫn muốn làm rõ với đệ một chuyện.”
Vân Hi nắm lấy hai vai Thiên Phàm, ghé lại gần mặt hắn, giọng nghiêm túc hỏi:
“Đệ hãy suy nghĩ thật kỹ và trả lời cho ta biết: trong lòng đệ rốt cuộc Diệp Thanh Vân chiếm vị trí như thế nào.”
Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn Vân Hi. Đôi mắt mở lớn.