Diệp Thanh Vân vẫn luôn cho người giám sát mọi hoạt động của Hà Thiên Phàm nên những chuyện mà Thiên Phàm đang làm hắn đều biết cả. Dĩ nhiên cả chuyện y mượn tên của hắn để chiêu mộ thợ may.
“ Chủ tử, có thư của Hà công tử gửi cho người.” Một ám vệ đưa một tờ giấy nhỏ cho hắn.
Diệp Thanh Vân ngạc nhiên mở ra xem thì thấy đó là danh sách liệt kê các khoản chi tiêu của cửa hàng lụa Nhật Nguyệt, như: tiền công thợ may, tiền mua nguyên liệu, sửa sang cửa hàng, ... Chi phí tổng cộng lên tới mấy trăm lượng. Phía dưới còn có dòng chữ: “ Hi vọng điện hạ chưa quên thoả thuận.”
Thoả thuận gì? Chính là lúc bàn điều kiện về việc Thiên Phàm giả làm nam sủng của hắn, giúp hắn có được sự ủng hộ của Đại tướng quân Hà Tranh trong cuộc chiến ngôi vị. Đổi lại hắn sẽ giúp Thiên Phàm trả thù những kẻ đã hại y khi xưa, đồng thời tạo cho hắn một chỗ đứng vững chắc tại Phủ tướng quân. Mà chỗ đứng là gì đây? Thiên Phàm không còn tu vi. Thứ hắn giỏi nhất là kinh doanh. Mà muốn kinh doanh thì phải có tiền. Lúc đồng ý với Thiên Phàm những điều này Diệp Thanh Vân không nghĩ nhiều. Dù gì người ta cũng là thiếu gia phủ tướng quân, cũng phải có chút của ăn của để. Nếu hắn có giúp cũng không tốn kém bao nhiêu. Nhưng hắn quả nhiên đã xem thường độ mặt dày của tên kia.
Thiên Phàm đúng là có của ăn của để nhưng y lại đem để đổi lấy cửa hàng lụa lớn thứ ba kinh thành. Đã thế chủ mẫu hiện tại của Hà phủ lại đuổi hết người làm đi, cũng ôm cả tiền vàng trong cửa hàng đi luôn. Bây giờ thuê lại người làm cũng tốn cả đống tiền. Lại còn mua đủ thứ, rồi sửa sang. Con số mấy trăm lượng này chỉ là con số ban đầu thôi.
Diệp Thanh Vân bóp nát chén rượu trong tay. Tại sao hắn lại phải chi trả mấy cái thứ vớ vẩn này chứ? Hắn còn đang bận bù đầu chuẩn bị cho Cuộc thi tỉ võ Ngũ đại quốc. Không có dư thời gian và tiền bạc lo mấy chuyện này. Hắn ném lại tờ giấy cho ám vệ, nói: “ Chuẩn bị số tiền theo yêu cầu của hắn. Sau đó đến gặp Hà Tranh nói cho ông ta biết vị phu nhân quý hoá của ông ta đã làm những gì. Bảo ông ta tự mà lo liệu đi.”
“ Vâng.”
--------
Để thuận tiện làm việc, Thiên Phàm cho đóng cửa Nhật Nguyệt trong một ngày để tập trung vào tuyển người và sửa sang cửa hàng. Diệp Thanh Vân cho người đem tới ba trăm lượng. Nhờ vào số tiền đó mà trong vòng hơn một canh giờ đã tuyển thêm được chục thợ may giỏi từ những người dân lao động trong thành. Công việc may những bộ y phục đã được đặt trước ngay lập tức triển khai.
Nói là sửa sang cửa hàng nhưng thực chất chỉ là bày trí lại theo phong cách làm việc của chủ nhân mới của nó mà thôi. Thiên Phàm cho lấy những dải lụa nhỏ ở tất cả các loại đem treo trưng bày bên ngoài cửa hàng cho tất cả mọi người được thể nghiệm chất lượng của lụa một cách trực tiếp. Hắn cũng cho điều chỉnh giá cả và thiết kế những bộ y phục đơn giản để cả những nhà bình dân cũng có thể mua và may đồ ở cửa hàng của hắn. Tất cả các thiết kế là hắn cùng những nhà thiết kế khác mà hắn tuyển được thức đêm thức hôm thiết kế ra. Tất cả đều được vẽ trên giấy để mọi người tùy ý lựa chọn.
Sau một tuần mở cửa trở lại, cừa hàng làm ăn cực kỳ khấm khá. Số lượng khách hàng đông vô cùng vì khách bình dân đến rất nhiều. Thiên Phàm lại vất vả tuyển thêm nhân công và thợ may làm việc ngày đêm. Hắn không dám nhận đơn quá nhiều vì sợ làm không xuể dẫn đến chất lượng hàng không được tốt. Bản thân hắn là người giám sát việc lựa chọn chất liệu lụa bán tại cửa hàng. Từ Minh luôn theo sát bên cạnh phòng khi hắn làm quá sức mà ngất xỉu.
Từ sau khi chia tay ở hồ Nhược Thủy, Thiên Phàm chưa từng gặp lại Phương Vân Hi. Cả Diệp Thanh Vân cũng rất hiếm khi xuất hiện. Suốt một tuần liền Thiên Phàm ăn ngủ luôn tại cửa hàng không về phủ. Diệp Thanh Vân cũng không gọi hắn về. Đến lúc hắn quay về thì y cũng không có trong phủ. Sau đó hắn mới biết sứ giả của các nước đang trên đường tới Hoả Quốc tham gia Cuộc thi tỉ võ. Diệp Thanh Vân và Diệp Lưu Niên được giao tổ chức cuộc thi nên rất bận rộn. Phương Vân Hi phải đi cùng sứ đoàn Phong Quốc của y nên cũng không có thời gian qua thăm hắn. Lâu nay toàn bị bọn họ làm phiền, giờ đột nhiên không thấy nữa lại có chút nhớ. Nhưng mà hiện tại hắn cũng quá bận để nhớ rồi.
--------
Thiên Phàm nằm xấp trên giường thở dốc. Mồ hôi chảy thấm ướt cả tấm đệm dưới thân. Từ Minh nhìn tấm lưng trần bóng nhẩy, trắng ngần không còn vết sẹo, vòng eo nhỏ lại mềm mại, Từ Minh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, thân nhiệt chợt nóng lên. Hắn vội quay đi không nhìn nữa. Cơ thể của người này đúng là đẹp thật, thảo nào mà Diệp Thanh Vân không kìm lòng được. Hắn đứng dậy ra ngoài cửa kêu người chuẩn bị nước ấm để tắm rồi quay vào.
“ Cảm giác sao rồi? Còn đau nữa không?”
Thiên Phàm thở hắt ra, khó nhọc trả lời: “ Đau lắm. Vừa đau vừa nhức. Nhưng ta vẫn chịu được.”
“ Ban ngày thì lo việc ở cửa hàng. Ban đêm lại trị liệu. Nửa đêm còn ngồi thiết kế và lên kế hoạch. Ngươi thực sự chịu nổi không? Nếu không thì chúng ta tạm thời dừng lại.”
“ Không cần. Chỉ chút đau đớn còn không chịu được thì nói gì đến chuyện trả thù chứ? Cứ tiếp tục đi!”
Từ Minh có vẻ hơi ái ngại. Xem ra người này thù cũng thật dai. Hắn cười trừ, nói: “ Vậy nghỉ ngơi một chút chúng ta sẽ tiếp tục.”
“ Chủ tử, có thư của Hà công tử gửi cho người.” Một ám vệ đưa một tờ giấy nhỏ cho hắn.
Diệp Thanh Vân ngạc nhiên mở ra xem thì thấy đó là danh sách liệt kê các khoản chi tiêu của cửa hàng lụa Nhật Nguyệt, như: tiền công thợ may, tiền mua nguyên liệu, sửa sang cửa hàng, ... Chi phí tổng cộng lên tới mấy trăm lượng. Phía dưới còn có dòng chữ: “ Hi vọng điện hạ chưa quên thoả thuận.”
Thoả thuận gì? Chính là lúc bàn điều kiện về việc Thiên Phàm giả làm nam sủng của hắn, giúp hắn có được sự ủng hộ của Đại tướng quân Hà Tranh trong cuộc chiến ngôi vị. Đổi lại hắn sẽ giúp Thiên Phàm trả thù những kẻ đã hại y khi xưa, đồng thời tạo cho hắn một chỗ đứng vững chắc tại Phủ tướng quân. Mà chỗ đứng là gì đây? Thiên Phàm không còn tu vi. Thứ hắn giỏi nhất là kinh doanh. Mà muốn kinh doanh thì phải có tiền. Lúc đồng ý với Thiên Phàm những điều này Diệp Thanh Vân không nghĩ nhiều. Dù gì người ta cũng là thiếu gia phủ tướng quân, cũng phải có chút của ăn của để. Nếu hắn có giúp cũng không tốn kém bao nhiêu. Nhưng hắn quả nhiên đã xem thường độ mặt dày của tên kia.
Thiên Phàm đúng là có của ăn của để nhưng y lại đem để đổi lấy cửa hàng lụa lớn thứ ba kinh thành. Đã thế chủ mẫu hiện tại của Hà phủ lại đuổi hết người làm đi, cũng ôm cả tiền vàng trong cửa hàng đi luôn. Bây giờ thuê lại người làm cũng tốn cả đống tiền. Lại còn mua đủ thứ, rồi sửa sang. Con số mấy trăm lượng này chỉ là con số ban đầu thôi.
Diệp Thanh Vân bóp nát chén rượu trong tay. Tại sao hắn lại phải chi trả mấy cái thứ vớ vẩn này chứ? Hắn còn đang bận bù đầu chuẩn bị cho Cuộc thi tỉ võ Ngũ đại quốc. Không có dư thời gian và tiền bạc lo mấy chuyện này. Hắn ném lại tờ giấy cho ám vệ, nói: “ Chuẩn bị số tiền theo yêu cầu của hắn. Sau đó đến gặp Hà Tranh nói cho ông ta biết vị phu nhân quý hoá của ông ta đã làm những gì. Bảo ông ta tự mà lo liệu đi.”
“ Vâng.”
--------
Để thuận tiện làm việc, Thiên Phàm cho đóng cửa Nhật Nguyệt trong một ngày để tập trung vào tuyển người và sửa sang cửa hàng. Diệp Thanh Vân cho người đem tới ba trăm lượng. Nhờ vào số tiền đó mà trong vòng hơn một canh giờ đã tuyển thêm được chục thợ may giỏi từ những người dân lao động trong thành. Công việc may những bộ y phục đã được đặt trước ngay lập tức triển khai.
Nói là sửa sang cửa hàng nhưng thực chất chỉ là bày trí lại theo phong cách làm việc của chủ nhân mới của nó mà thôi. Thiên Phàm cho lấy những dải lụa nhỏ ở tất cả các loại đem treo trưng bày bên ngoài cửa hàng cho tất cả mọi người được thể nghiệm chất lượng của lụa một cách trực tiếp. Hắn cũng cho điều chỉnh giá cả và thiết kế những bộ y phục đơn giản để cả những nhà bình dân cũng có thể mua và may đồ ở cửa hàng của hắn. Tất cả các thiết kế là hắn cùng những nhà thiết kế khác mà hắn tuyển được thức đêm thức hôm thiết kế ra. Tất cả đều được vẽ trên giấy để mọi người tùy ý lựa chọn.
Sau một tuần mở cửa trở lại, cừa hàng làm ăn cực kỳ khấm khá. Số lượng khách hàng đông vô cùng vì khách bình dân đến rất nhiều. Thiên Phàm lại vất vả tuyển thêm nhân công và thợ may làm việc ngày đêm. Hắn không dám nhận đơn quá nhiều vì sợ làm không xuể dẫn đến chất lượng hàng không được tốt. Bản thân hắn là người giám sát việc lựa chọn chất liệu lụa bán tại cửa hàng. Từ Minh luôn theo sát bên cạnh phòng khi hắn làm quá sức mà ngất xỉu.
Từ sau khi chia tay ở hồ Nhược Thủy, Thiên Phàm chưa từng gặp lại Phương Vân Hi. Cả Diệp Thanh Vân cũng rất hiếm khi xuất hiện. Suốt một tuần liền Thiên Phàm ăn ngủ luôn tại cửa hàng không về phủ. Diệp Thanh Vân cũng không gọi hắn về. Đến lúc hắn quay về thì y cũng không có trong phủ. Sau đó hắn mới biết sứ giả của các nước đang trên đường tới Hoả Quốc tham gia Cuộc thi tỉ võ. Diệp Thanh Vân và Diệp Lưu Niên được giao tổ chức cuộc thi nên rất bận rộn. Phương Vân Hi phải đi cùng sứ đoàn Phong Quốc của y nên cũng không có thời gian qua thăm hắn. Lâu nay toàn bị bọn họ làm phiền, giờ đột nhiên không thấy nữa lại có chút nhớ. Nhưng mà hiện tại hắn cũng quá bận để nhớ rồi.
--------
Thiên Phàm nằm xấp trên giường thở dốc. Mồ hôi chảy thấm ướt cả tấm đệm dưới thân. Từ Minh nhìn tấm lưng trần bóng nhẩy, trắng ngần không còn vết sẹo, vòng eo nhỏ lại mềm mại, Từ Minh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, thân nhiệt chợt nóng lên. Hắn vội quay đi không nhìn nữa. Cơ thể của người này đúng là đẹp thật, thảo nào mà Diệp Thanh Vân không kìm lòng được. Hắn đứng dậy ra ngoài cửa kêu người chuẩn bị nước ấm để tắm rồi quay vào.
“ Cảm giác sao rồi? Còn đau nữa không?”
Thiên Phàm thở hắt ra, khó nhọc trả lời: “ Đau lắm. Vừa đau vừa nhức. Nhưng ta vẫn chịu được.”
“ Ban ngày thì lo việc ở cửa hàng. Ban đêm lại trị liệu. Nửa đêm còn ngồi thiết kế và lên kế hoạch. Ngươi thực sự chịu nổi không? Nếu không thì chúng ta tạm thời dừng lại.”
“ Không cần. Chỉ chút đau đớn còn không chịu được thì nói gì đến chuyện trả thù chứ? Cứ tiếp tục đi!”
Từ Minh có vẻ hơi ái ngại. Xem ra người này thù cũng thật dai. Hắn cười trừ, nói: “ Vậy nghỉ ngơi một chút chúng ta sẽ tiếp tục.”