Kim Mỹ Giao im lặng đột ngột nhìn cô cười "thật tội nghiệp...hahaha...Kim Bách Giao sao ? Đáng lẻ cô lúc đó nên chết đi mới phải" ngay lúc này bác sĩ đi vào rồi nhanh chóng đưa cô đi, Kim Bách Giao cảm thấy cực kì khó thở và đau đầu nhưng cô vẫn cố đứng dậy nhìn cô ta một cái thật ai oán đau buồn.
Kim Quyên thờ thẫn đi lại trước mặt Kim Mỹ Hà nói nhẹ nhàng "sao con lại thành ra như thế..con đã biết từ lâu rồi đúng không, tại sao con lại độc ác như thế" cô ta bật cười rồi tàn ác nhìn bà "vô dụng, tôi cứ nghĩ bà sẽ không bao giờ để tôi bị tổn hại nhưng bà thật sự vô dụng hơn tôi nghĩ...tôi không cần bà phải thương hại tôi...tôi không cần tình thương hại của nhà họ Kim các người" cô ta quát lớn vào mặt của Kim Quyên khiến bà không kiềm nỗi sự bất lực hụt hẫn tát vào mặt cô ta một cái "bốp.." dường như sự đau đớn đối với cô ta đã quá quen thuộc nên cô ta chỉ cười lạnh sờ nhẹ vào má trái đỏ lên vì bị tát.
"Mẹ vẫn luôn bảo vệ con dù biết con không phải con của mẹ...từ lúc tìm được Giao Giao mẹ cũng đã biết con không phải là con ruột nhưng mẹ vẫn luôn cố bảo vệ con..." bà ôm trầm lấy Kim Mỹ Hà khóc.
Cô ta ngỡ ngàng bất động, đôi mắt cũng rưng rưng theo bà. Dường như tham vọng và sự đố kị che mắt cô thật sự rồi, rất lâu rồi cô ta mới có cảm giác lắng động nhẹ nhàng như thế này "mẹ..mẹ..mẹ..con xin lỗi..con thật sự xin lỗi..." Kim Mỹ Hà ôm chặt lấy bà khóc nức nở luôn miệng xin lỗi và gọi bà là mẹ.
Tập đoàn Âu Hoàng - Âu thị.
Phòng họp của tập đoàn, mọi người đang chú ý chăm chú vào dự án bắt tay hợp tác với Tề thị - công ty đối thủ. Vì như thế các ban lãnh đạo có chút nhưng nhự và đưa ra vài ý kiến trái chiều với Âu Duật Phong "Tề thị là công ty lớn về mặt kinh tế so với chúng ta cũng có thể ngang bằng nếu hợp tác để Tề thị qua mặt trong lĩnh vực kinh doanh thì có phải là người thua thiệt vẫn là chúng ta sao" Âu Duật Phong bình thản phản biện lại lời nói của ông ta "tôi nắm chắc phần thắng và lợi ích của tập đoàn luôn là hàng đầu, ông đang nghi ngờ cách làm việc của tôi sao" câu nói khiến ông ta dường như cứng họng không nói thêm gì nữa, cuộc họp đúng như hắn nghĩ đã ổn thoả hoàn toàn.
Cung Tử Mặc ở văn phòng ngồi chờ Âu Duật Phong vào thì đứng bật dậy nụ cười nguy hiểm "này đi uống với tôi vài ly đi...rủ cả vợ cậu và em vợ cũng tốt" cái cậu này nói cái gì thế, muốn gặp Kỳ Tranh thì cứ nói đại là được rồi từ khi nào mà Cung Tử Mặc lại thích kiểu ăn nói dài dòng này vậy chứ.
"Không được, tôi phải về sớm chăm sóc cô ấy" hắn cư nhiên từ chối thẳng thừng không suy nghĩ "cậu có phải là cậu không vậy...đây là người bạn cao ngạo Âu Duật Phong mà tôi biết à" Cung Tử Mặt ngỡ ngàng trợn to mắt nhìn hắn đang chuẩn bị ra về nói.
Ở một cửa hàng tiện lợi. Kim Bách Giao đang đi mua vài thứ có vẻ là thực phẩm để nấu ăn "cô cảm thấy tốt hơn khi ở trong kia chứ" cô nhẹ nhàng hỏi.
Kim Mỹ Hà ở cạnh có chút ngập ngừng "tôi..xin lỗi cô thật lòng đó" từ ánh mắt lắng động chân thật khiến cô có chút cảm động "tôi không giận cô..chỉ là cảm thấy tức giận một chút rồi thôi" Kim Mỹ Hà được cô đưa ra khỏi trại tâm thần, lấy tư cách cô chính là Kim Bách Giao nên bác sĩ cũng không dám cãi nên đành làm theo thả cô ta ra ngoài.
"Tôi nghe nói cô đã có thai và tuần sau kết hôn nên muốn chúc cô một lời chúc.." Kim Mỹ Hà đưa ra từ túi áo một cái chuông vàng nhỏ nhắn có vẻ còn mới như mới mua "cảm ơn..tôi sẽ nhận món quà này của cô" Kim Bách Giao nhận lấy mỉm cười hiền hoà càng khiến Kim Mỹ Hà cảm thấy tội lỗi hơn.
Sau hôm nay cô ta sẽ không được phép mang họ Kim nữa, Kim Quyên năn nỉ Kim Tông Nhân và Kim Trạc Quân đến rát cổ họng khó lắm họ mới tha thứ cho cô ta, Kim Mỹ Hà quyết định sau khi đổi tên cô ta sẽ ra nước ngoài định cư tại đó luôn, sống một cuộc sống an nhàn không suy nghĩ nhiều thứ tiêu cực nữa.
Mọi người muốn đọc thêm ngoại truyện thì cmt ý kiến cho mình có động lực viết nhanh nhé ^^