Dinh thự Cảnh Hoàng Viên.
Phương Bách Giao mơ màng tỉnh dậy, người đàn ông thần sắc lạnh lùng quen thuộc ngay trước mặt cô làm cô có một chút giật mình nhưng lại thấy vui mừng.
"Em muốn uống nước không ?" Hắn dịu dàng đỡ cô ngồi dậy rồi quay người rót nước đưa cho cô uống. Cơ thể cô đột nhiên cảm giác khó chịu vô cùng, càng lúc càng thấy nóng cứ như đang bị thiêu sống vậy.
Nhìn thấy cô thần sắc khác lạ, hắn lo lắng ôm lấy vai cô "em không khoẻ chỗ nào anh sẽ gọi.." hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Phương Bách Giao đã chủ động ôm lấy hắn vòng tay qua cổ hôn lên môi hắn. Sự chủ động này của cô chắc chắn có vấn đề, Âu Duật Phong nhìn thôi đã biết hẵn là bị trúng dược rồi còn là loại dược cực mạnh. Hắn cũng vòng tay qua ôm lấy eo cô nằm xuống, nụ hôn cuồng nhiệt như khiến cả hai chìm say thật sự vào cảm giác khoái lạc.
Bàn tay lành lạnh của hắn như dập tan cơn nóng bên trong người của Phương Bách Giao, hắn tham dò trên cơ thể cô từ trên xuống dưới khiến cô không thể kiềm chế được mà rên rỉ. Nơi nào đó trên người của hắn đã bắt đầu cương cứng lên, hắn nhanh chóng đè cô dưới thân mình hôn lên cổ rồi đến vai...xoa nắn nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô, khuôn mặt cùng với nụ cười tà mị của hắn ghé sát vào tai cô "gọi tên tôi.." cô thật sự không thể chịu nổi sự dày vò sát thịt này "Phong..tôi muốn anh..." giọng nói mềm mại khơi dậy dục vọng của hắn như lên tới đỉnh điểm, thứ cương cứng không e ngại đi sâu vào người cô khiến cô không ngừng rên rỉ đắm chìm trong cảm giác hoang ái dục vọng này.
Cả một buổi tối dài hắn không ngừng nghĩ vẫn miệt mài trên cơ thể mong manh mê người của cô, Phương Bách Giao hoàn toàn mệt mõi thậm chí còn không có sức để nói gì thêm nữa.
Sáng hôm sau, Âu Duật Phong tỉnh dậy trước rồi đi đến công ty. Hắn còn căn dặn người làm thật kĩ về đồ ăn tẩm bổ nấu riêng cho cô uống tẩm bổ rồi mới rời đi.
Một nhà kho cũ kĩ ở gần tập đoàn Âu Hoàng.
Hai tên đàn ông đó bị đánh đập trên người chỉ toàn là vết bầm tím, nhìn thấy Âu Duật Phong bước vào cả hai liền quỳ xuống nước mắt thì như suối van xin "Âu thiếu...xin hãy tha mạng cho tôi chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi...xin Âu thiếu từ bi tha chết cho tôi" Âu Duật Phong cười lạnh đá mạnh vào người bọn chúng một cái "ai ra lệnh cho bọn mày ?" bọn họ không dám giấu giếm nhanh chóng trả lời "dạ..là Ngô Ái Ngọc cô ta cho chúng tôi tiền...bảo chúng tôi làm như thế" lúc này Giản Huân mở cửa đưa Ngô Ái Ngọc đi vào hắn chỉ cười lạnh lùng nhìn ả rồi từ tốn ngồi xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sợ run người khóc lóc quỳ xuống ngay lập tức "Phong..em chỉ là yêu anh quá... nhất thời làm sai...anh tha thứ cho em đi em hứa.... sẽ không có lần sau nữa..em sẽ không kím chuyện với Phương Bách Giao nữa..." giọng nói run rẫy chứng tỏ lúc này cô ta đang sợ hãi biết chừng nào dù có Ngô Đạm Vân ở đây cũng chưa chắc cứu được cô ta, đây đâu phải lần đầu cô ta biết Âu Duật Phong chứ...hắn có thể nói là nhất định sẽ làm.
"Sợ không ?" Nụ cười lạnh lùng đến mức đáng sợ.
"Có..em sợ lắm..Phong..." cô ta không ngừng gật đầu cầu xin Âu Duật Phong, cô ta chỉ còn đang cầu trời để cứu cô ta mà thôi.
"Cô rất thích nhìn người khác bị hãm hiếp mà đúng không ? Vậy thì thực hành đi" hắn lạnh lùng nói một câu rồi đứng dậy rời đi việc còn lại khỏi phải nói tất nhiên như hắn muốn hai gã đàn ông phía sau nhào tới đè cô ta xuống mặc kệ cô ta la hét lớn đến mức nào thì hắn cũng chẳng để tâm mà lên xe rời đi.