Mục lục
Truyện Vợ hờ yêu của tổng tài – Tần Hoài An (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621

 

“Cô Tân, cậu chủ nhỏ Thiên Nam vẫn ổn chứ?” Vệ sĩ trước mặt hỏi.

 

“Cậu chủ nhỏ” cách xưng hô này khiến Tân Hoài An rất không vui.

 

Cô khẽ cau mày, thờ ơ nói: “Chỉ là ngã bình thường thôi, không sao” Dì Bình biết ơn nhìn Tân Hoài An.

 

Vệ sĩ gật đầu, nói: “Trợ lý Vệ vừa gọi điện thoại tới, cậu Chử mời cô trở về” Chữ “mời” này dùng thật lịch sự.

 

Tân Hoài An nghĩ đến vẻ mặt bá đạo và kiêu ngạo của người đàn ông đó, trong lòng không khỏi mỉa mai.

 

Cô gật đầu, nói: “Chờ một chút” Quay người trở lại bàn ghế đá, cầm lấy kim bạc và chiếc ví, nói với Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly: “Vậy hôm khác chúng †a nói chuyện, tôi phải quay về rồi” Trương Nhược Phi xua tay: “Được, chúng tôi cũng nên đi rồi”

 

“Chị Hoài An, lần sau gặp lại” Ôn Nhã Ly nói.

 

Tân Hoài An chào tạm biệt hai người, nắm lấy tay Thiên Nam, đi theo vệ sĩ trở về phòng bệnh.

 

Tân Bảo Nga muốn đi đến phòng bệnh của Liễu Thanh Phong nên đã đi cùng qua đó.

 

Cô ta vốn không muốn nói gì nhiều với Tân Hoài An, chỉ là vô tình nhìn thấy món đồ mà cô đang cầm trên tay, hai mắt sáng lên, tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

 

Bởi vì Tân Bảo Nga là người cứu mạng của mình, mọi người lại cùng nghiên cứu về y học cổ truyền, Tân Hoài An có ấn tượng tốt về cô ta.

 

Nghe cô ta hỏi, cô đem món đồ trong tay ra, nói: “Cái này?

 

Là kim bạc của bà nội để lại cho tôi” Bởi vì kim bạc bên trong túi vải tương đối lớn, cô cứ nghĩ là cô ta hỏi cái này.

 

Tân Bảo Nga khẽ lắc đầu: “Ý tôi là… chiếc ví đó, có thể cho tôi xem được không?” Tân Hoài An có chút kinh ngạc vì cô ta lại tò mò về cái này.

 

Suy nghĩ một lát, cũng không bận tâm gì, đưa chiếc ví cho cô ta.

 

Tân Bảo Nga nhận lấy, quan sát chăm chú, vẻ mặt lạnh lùng cũng không có phản ứng gì.

 

Dì Bình đi theo bên cạnh có chút kinh ngạc nói: “Cô tư, đây hình như là chữ viết tay của bà chủ?” Tân Bảo Nga liếc nhẹ bà ta, dì Bình không biết bị gì đột nhiên im miệng không nói nữa.

 

Mà Tần Hoài An vì lời nói này, theo phản xạ nhìn về hướng hai người bọn họ đi qua.

 

“Bà chủ mà hai người nói là…” Tân Bảo Nga gật nhẹ đầu nói: “Là mẹ của tôi, bà ấy là người giỏi thêu thùa nhất. Cô xem các mũi khâu được dùng trên chiếc ví rất giống với của bà ấy”

 

Tân Hoài An chợt nhớ ra: “Là bà Tân ở hiệp hội thêu sao?” Ba năm trước, lúc mẹ của Trương Nhược Phi đưa cô đi tham gia hoạt động giao lưu của hiệp hội thêu, hình như có nghe bọn họ nhắc đến bà Tân.

 

Khi đó bà chủ cũng nói, chiếc ví của bà ấy trông giống như là bà Tân thêu cho.

 

Trong lòng Tân Hoài An chợt nghĩ đến một vài chuyện.

 

Tân Dụ và Tân Bảo Nga là anh em, mẹ của bọn họ là bà Tân từ Mã Đô, mà ba năm trước Tân Dụ thuê nhà ở quê của cô cho bà Tân nghỉ ngơi dưỡng thân thể.

 

Cũng có nghĩa là, bà Tân kia hiện giờ đang sống trong ngôi nhà ở quê của cô…

 

Tân Hoài An đang nghĩ ngợi, nhưng Tân Bảo Nga lại cười nói: “Đường thêu của mẹ tôi nổi tiếng gần xa, rất nhiều người bắt chước học hỏi, cũng không biết có phải là do bà ấy làm hay không”

 

Nói xong, cô ta trả lại chiếc ví cho Tân Hoài An, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Chiếc ví này của cô là từ đâu mà có?”

 

Tân Hoài An điềm tĩnh nói: “Theo lời bà nội nói, lúc bà nhặt tôi đã có nó rồi, có lẽ lúc bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, đã rơi trên người tôi, chắc vậy”

 

Đối với việc thân thế bị bỏ rơi, Tân Hoài An sớm đã thản nhiên chấp nhận, vậy nên không có ý che giấu.

 

Lời của cô khiến hai người Tân Bảo Nga và dì Bình không khỏi ngạc nhiên.

 

Phải một lúc sau Tân Bảo Nga mới định thần lại, nói: “Nếu như là vật quan trọng như vậy thì cô phải cất giữ cẩn thận.” Nói xong, cô ta cũng không tiếp tục nói chuyện chiếc ví với Tân Hoài An nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK