Ừm...
Trên đường trở về rất nhiều binh lính chào hai người bọn họ. Hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại rồi ôm nàng về thẳng doanh chướng của mình. Do nàng bị nội thương nên hắn kiên quyết ôm nàng trở về không chịu cho nàng tự đi, ban đầu nàng còn phản kháng nhưng không thể làm gì lại tên mặt lạnh cố chấp này. Hắn ôm cũng ấm lắm nên nàng đành chấp nhận, sợ cử động mạnh sẽ khiến vết thương của hắn nứt ra rồi người khổ vẫn là nàng. Cứ vậy mà nàng để hắn ôm trở về còn nàng thì ngủ ngon lành mặc kệ hắn.
"Bạch Hổ đi gọi đại phu tới đây, Vương phi bị thương" đi đến trước doanh chướng hắn liền gọi Bạch Hổ đi mời đại phu. Tuy đang ở quân doanh nhưng đại phu vẫn phải có để chăm sóc cho binh lính bị thương. Nãy hắn đã kiểm tra cho nàng biết nàng chỉ bị nội thương nhưng vì lo lắng cũng như an toàn của nàng hắn vẫn gọi đại phu tới khám cho nàng mới có thể yên tâm được.
"Vâng, thưa gia" đáp lời Bạch Hổ vụt đi rất nhanh, ai chẳng biết vương phi là thịt đầu quả tim vương gia nhà hắn, chuyện liên quan đến vương phi không thể chậm trễ được.
Sau khi phân phó thuộc hạ hắn nhẹ nhàng đi vào doanh chướng rồi cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường còn hắn thì ngồi ngay bên cạnh. Vết thương ở ngực đã có dấu hiệu vỡ ra do ban nãy vội vàng đi tìm nàng rồi còn ôm nàng về, hắn không dám dùng khinh công sợ làm nàng tỉnh giấc nên quyết định ôm nàng đi bộ về. Một phần là sợ nàng tỉnh một phần cũng là do hắn muốn bên cạnh nàng lâu một chút. Biết là như vậy sẽ khiến vết thương chuyển biến xấu nhưng hắn không quan tâm. Đã hơn ba năm hắn không được gặp nàng, nhiều lần hắn sai thuộc hạ đi tìm tung tích của nàng nhưng chỉ cần có một chút động tĩnh lừ nàng sẽ lại biến mất. Lâu dần hắn cũng không dám tìm nàng nữa sợ nàng đi khỏi cuộc đời hắn luôn.
"Vương gia, đại phu đến rồi" phải nói rằng tốc độ làm việc của Bạch Hổ rất nhanh, chỉ mới chớp nhoáng đã gọi được người tới.
"Cho vào" âm thanh nhàn nhạt bên trong doanh chướng truyền đến không rõ hỉ nộ ra sao.
"Lão phu gặp qua vương gia" một vị đại phu đã có tuổi thấy hắn nhanh chóng hành lễ. Nơi quân doanh nhiều nguy hiểm nhưng đãi ngộ nơi đây dành cho đại phu cực kì tốt, không những vậy mà quân lương còn rất cao, làm đại phu trong quân doanh cũng không kém so với ngự y trong hoàng cung là mấy nên rất nhiều người nguyện ý tới quân doanh làm đại phu khám chữa cho binh lính. Vị đại phu này đã đi vào quân doanh hơn ba mươi năm, ngay từ khi còn là một thiếu niên đi cùng sư phụ cho tới nay đã là vị đại phu đứng đầu trong quân doanh.
"Miễn lê, mau tới xem vương phi có bị sao không" sau khi vị đại phu hành lễ hắn cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ nhàn nhạt ngước nhìn một cái rồi lại quay lại chăm chú nhìn vị nương tử nhà mình, trong mắt hắn bây giờ không có gì quan trọng hơn nàng.
"Vương gia, mời người ra bàn ngồi một lát để lão phu xem bệnh cho vương phi" vị đại phu già cũng không vì hắn là vương gia mà sợ hãi, ông đã ở nơi quân doanh này hơn nửa đời người,còn chuyện sinh tử gì mà không nhìn thấu, cho dù hắn là vương gia đi chăng nữa ông cũng không có thái độ khúm núm sợ hãi. Việc của ông chỉ làm xem bệnh cứu người.
Hắn lạnh lẽo nhìn đại phu rồi quay lại nhìn nàng một cách ấm áp. Hơi lưu luyến phải buông tay nàng ra nhưng vì sức khỏe của nàng hắn không cho phép hắn đôi co với đại phu, huống chi chỉ là ra chỗ khác ngồi một lát, nàng cũng không thể biến mất ngay trước mặt hắn được. Nghĩ bụng hắn thật sự buông tay nàng ra đi về phía bàn ở góc ngồi nhưng mắt vẫn không rời khỏi nàng một khắc, hẳn chỉ lo bản thân lơ là một chút là nàng lại biến mất như ba năm trước. Hắn đã bỏ lỡ nàng một lần rồi không thể mất nàng lần nữa.
Lão đại phu sau khi thấy hắn ra ngoài nhanh chóng tiến lại gần giường xem bệnh cho nàng. Ông lấy trong hòm thuốc một chiếc gối nhỏ nhẹ nhàng để cổ tay nàng lên chuẩn mạch. Sau đó là lấy ra một bộ kim châm, bàn tay gầy nhanh chóng lướt tìm và lấy ra một cây ngân châm nhỏ gần như trong suốt. Long Nhật Hàn ngồi ở góc thấy hành động của đại phu nhanh chóng căng thẳng mắt mở lớn sợ ông gây thương tổn cho nàng.
Lão đại phu nhìn thấy thái độ của hắn thì nhanh chóng giải thích "Vương gia, lão phu sẽ châm một kim này vào đầu ngón tay của vương phi, để kiểm tra xem vương phi ngoài bị nội thương còn có nguy viêm gì khác hay không, xin vương gia hãy yên tâm"
Nghe đại phu giải thích hắn cũng không thả lỏng, người vẫn giữ tư thế căng chặt mắt nhìn đăm đăm vào cây kim đang từ từ đâm vào đầu ngón tay của nàng. Biết lão đại phu sẽ không thương tổn tới nàng nhưng hắn vẫn rất sợ.
Sau khi ngân châm cắm vào rồi rút ra, một giọt máu nhanh chóng chảy ra ngoài nhưng bất ngờ là máu không phải màu đỏ thường thấy mà nhạt một cách khác thường, bên trong còn loáng thoáng một chút màu hoàng kim.
"Vương gia...Chuyện này...." ngữ khí của đại phu bỗng trở nên khác thường....