Mục lục
Nhật Nguyệt Kết Duyên - Lãnh Minh Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến Hàn vương phủ nàng quay về phòng ngồi lì ra như vậy đến tối, khi người hầu mời đi dùng cơm cũng chẳng cần. Nàng cứ suy nghĩ đến chuyện của hắn là chẳng có tâm trí gì nữa, nàng biết như vậy là hơi quá nhưng vẫn thấy bồn chồn không yên. Không để ý đến thời gian nàng cứ ngồi như vậy cho đến lúc khuya, cho đến khi những căn phòng khác trong vương phủ đã tắt đèn mà nàng vẫn ngồi đó. Bình thường người làm trong phủ là đi nghỉ ngơi muộn nhất nhưng hôm nay lại có sự thay đổi. Giữa đêm tối tĩnh lặng chỉ còn căn phòng nàng sáng đèn.

Nàng cứ ngồi như vậy cho đến khi qua giờ tí thì cánh cửa căn phòng bị đẩy ra, nàng biết giờ này hắn mới trở về. Hắn đẩy cửa bước vào thấy nàng vẫn còn ngồi đó mà chưa đi ngủ, thấy lạ hắn tiến đến chỗ nàng vòng hai tay ra ôm nàng từ phía sau. Cằm gác lên vai nàng hỏi nhẹ: "Sao giờ này rồi mà nàng còn ngồi đây? Nhớ ta sao?"


Không trả lời lại câu hỏi của hắn nàng chỉ lạnh lùng buông ra hai từ " Buông tay!". Ngạc nhiên với giọng điệu nói chuyện của nàng, từ trước tới nay nàng vẫn luôn lạnh lùng nhưng hắn chưa từng nghe qua giọng nói lạnh đến không chút độ ấm của nàng như bây giờ.

Thấy hắn vẫn không có ý định buông tay ra nàng bắt đầu mất kiên nhẫn hét lên " Long Nhật Hàn ta nói ngươi buông tay ". Hắn giật mình khi nghe nàng hét lên như vậy theo phản xạ tự nhiên đôi tay đang ôm nàng nới lỏng ra. Thấy vậy nàng bèn lách mình tránh thoát khỏi vòng tay của hắn.

"Nàng làm sao vậy có chuyện gì sao lại nóng nảy như vậy?" Hắn nhìn nàng hỏi, mặc dù hắn biết nàng chưa có tình cảm với mình nhưng từ trước đến giờ nàng chưa từng lớn tiếng với hắn như vậy.

Biết mình hơi quá giọng nàng cũng dịu đi đôi chút nhưng vẫn lạnh như trước. Nàng hỏi hắn "Long Nhật Hàn trả lời cho ta biết hôm nay ngươi đã đi đâu?"

"Thì ta vào cung bàn chính sự với hoàng huynh thôi. Mà sao tự dưng nàng hỏi vậy làm gì? " hắn nghe nàng hỏi vậy bèn đáp. Quái lạ trước hắn làm gì hay đi đâu nàng đâu có để ý sao hôm nay lại thái quá như vậy?

"Bàn chính sự mà tới giờ này sao? Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba chắc?" Nàng bắt đầu nóng giận khi hắn không trả lời đúng sự thật. Rõ ràng là đi dạo phố với nữ nhân mà lại nói đi bàn chính sự? Định giấu nàng chắc.

"Thì ta đi lo việc chính sự mà sao nàng lại nói vậy?" Hắn bắt đầu thấy khó hiểu tại sao nàng lại nóng giận với hắn chứ?

"Đi cùng nữ nhân dạo phố là chính sự của ngươi cần giải quyết chăng? Long Nhật Hàn tại sao lại giấu ta chuyện này? Hay là hai người có quan hệ gì đây? Ta cứ tưởng ngươi không giống những gã nam nhân khác nhưng ta đã lầm. Tất cả nam nhân trên thế gian này không ai khác nhau cả ngươi cũng cũng giống như bọn họ mà thôi. Một bên thì nói yêu ta trong khi lại ra ngoài vui chơi cùng nữ nhân khác. Hoá ra những lời ngươi nói trước đây chẳng có ý nghĩ gì cả... Đối với ngươi ta chỉ là món đồ chơi nhất thời đúng không?" Nàng nói mà giọng càng lạnh đi.

Nàng đã lầm, một sai lầm rất lớn, đáng ra không nên tin những lời đường mật mà hắn nói trước đây mới đúng. Đáng ra không nên có tình cảm với hắn. Mọi nam nhân đều giống nhau. Dám làm mà không dám thừa nhận.

Nghe nàng nói vậy hắn mới sực nhớ ra hôm nay hắn có đi dạo phố cùng biểu muội mới từ xa trở về nhưng lại không nói cho nàng biết chẳng lẽ nàng nhìn thấy và hiểu lầm. Nghĩ vậy hắn vội vàng giải thích "Nguyệt nhi nàng hiểu lầm rồi tất cả không phải như nàng nghĩ đâu, tất cả là hiểu lầm hãy nghe ta giải thích".

"Ta không muốn nghe gì hết tất cả chỉ là vô nghĩa. Ta chỉ tin những gì ta nhìn thấy mà thôi. Là hiểu lầm vậy sao ban nãy ta hỏi ngươi lại không nói mà bây giờ mới nói là hiểu lầm." Nàng nổi cáu gắt lên. Nói xong nàng quay bước ra cửa, nàng không muốn phải nhìn thấy hắn.

Thấy nàng muốn đi hắn vội vàng vươn tay kéo nàng lại ôm vào lòng "Nguyệt nhi đừng như vậy hãy nghe ta giải thích được không xin nàng đừng đi"


"Buông tay ra nếu không ngươi đừng trách ta. Nếu ngươi còn không buông tay thì đừng bao giờ gặp lại ta nữa. Duyên phận hai ta sẽ chấm hết từ đây đấy!" Nàng nói ra những lời nói vô tình nhưng ai hay bây giờ nàng cũng đau lắm chứ. Khi nàng mới nảy sinh tình cảm với hắn thì đã bị dập tắt một cách vô tình.


"Được rồi ta không giữ nàng lại nhưng xin nàng đừng rời xa ta nếu không ta chẳng biết mình sẽ sống như nào nữa" hắn đành phải nghe lời nàng buông tay ra mặt dù không muốn hắn sợ sẽ mất nàng.


Khi đôi tay hắn buông lỏng nàng lập tức tránh đi, bước về phía cửa nàng nói vọng lại "hãy suy nghĩ lại việc làm của ngươi đi xác định lại tình cảm bản thân mình. Ta không muốn bất kì ai phải đau khổ vì sự lựa chọn của bản thân" nói rồi nàng bước đi về phía gian phòng phía xa bỏ lại hắn một mình với cái đống suy nghĩ.


Đêm hôm đó cả hai người đều mất ngủ vì đối phương, vì những chuyện hiểu lầm vừa mới sảy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK