Chương 614: Chân Tà Kiếm
Vách đá này dài hơn năm mươi mét, chiều rộng khoảng ba mươi mấy mét. Thoạt nhìn qua cũng không có gì khác những vách đá bình thường cả. Giang Thời nhìn vách đá, trên mặt lộ ra nét kích động.
Chỉ cần đánh vỡ vách đá này sẽ có thể đi sâu vào bên trong hang tuyết, gặp được rùa thần. Sau đó kéo rùa thần ra, giết chết xong sẽ có thể lấy được máu của nó.
Quan trọng hơn thể, theo như ghi chép trong bốn bức vẽ mà Chiêu Tử Vương để lại, bên trong cơ thể của rùa thần mấy ngàn năm tuổi có chứa mật rùa, ăn được mật rùa này thì công lực sẽ tăng cao.
Đến bước này rồi, vẻ mặt Trần Thanh Sơn cũng trở nên chăm chú. Ngàn năm rồi, ông ta không biết rùa thần có còn sống hay không. Không biết sức mạnh hiện tại của rùa thần như thế nào. Càng không biết được, với đoàn người học võ như này ở bên ngoài có thể giết được rùa thần không.
“Phù!”.
Ông ta hít sâu một hơi. Lập tức tiến đến vách đá. Nhảy người một cái đã ở phía trên đỉnh. Trên phía đỉnh là một phiên nham thạch trồi ra, ông ta vận chân khí trong người, chưởng một chưởng lên bề mặt trên của phiến đá.
Nham thạch bị thủng xuống. Ầm ầm ầm.Vào lúc này, vách đá có dấu hiệu sắp sụp đổ, bắt đầu rung lắc. Ngay sau đó, một vài hòn đá rơi xuống. Giang Thời nhìn thấy cảnh này, càng lúc càng kích động, trái tim cũng sắp nhảy luôn ra ngoài rồi, Nham thạch trên vách đá lăn xuống dưới, lộ ra một khuôn tranh được khắc đá. Hình ảnh rất rối.
Trần Thanh Sơn tiếp đất vững vàng. Giang Thời nhìn vào khuôn tranh đá, không khỏi thắc mắc: “Sao lại còn có cơ quan?”
Trần Thanh Sơn gật đầu nói: “Ừm, tổng cộng có ba lớp cơ quan. Đây là ghép hình, cần phải đặt hòn đá trở về vị trí cũ thì cửa mới mở ra được. Hơn nữa, cửa đá này là được rèn từ loại đá nham thạch cứng nhất, có thể cản được sự tấn công của đám cao thủ Bát Cảnh”
“Vậy nhanh đi” Giang Cung Tuấn không muốn chậm trễ.
Trần Thanh Sơn nhìn một lúc, sau đó nhảy người lên chỗ rơi ra khuôn tranh đá, bắt đầu đẩy mạnh nó vào trong. Hình vẽ ngay sau đó được ghép lại hoàn chỉnh. Đây là hình một vầng trăng. Sau khi vật được đặt về chỗ cũ, một tiếng nổ “Âm!” vang lên, vách đá được chia làm hai nửa, lộ ra một đường đi sâu hun hút. Giang Thời vội vã tiến nhanh về phía trước, đi còn chưa được xa lại gặp thêm một cánh cửa khác. Cánh cửa này được làm bằng sắt, từ trên xuống dưới đen kịt, giống hệt như được rèn từ kim loại đen ra vậy.
Giang Thời xoay người nhìn Trần Thanh Sơn, nói: “Cửa này mở thể nào?”
Trần Thanh Sơn chỉ vào cái lỗ trên cánh cửa sắt, nói: “Nhìn thấy cái lỗ này không?”
Giang Thời quay đầu nhìn lại, gật gật đầu: “Ừm, thấy rồi.” Trần Thanh Sơn nói: “Bây giờ cần có một thanh kiếm” Giang Thời hỏi: “Kiếm gì?” “Chân Tà Kiếm” “Hả?”
Giang Thời ngạc nhiên hét lên: “Là Chân Tà Kiểm danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử?”
“Đúng vậy.” “Phù!” Giang Thời không nhịn được khẽ hít một hơi thật sâu.
Trong lịch sử ngàn năm về trước, Chân Tà Kiếm được coi là vũ khí thần thánh bậc nhất thế giới, tiếng tăm lẫy lừng. Không có thứ nào mà đâm không thủng, không có thứ nào mà phá không được.
Thế nhưng, nó đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử từ lâu rồi. Ông ấy biết được chuyện của Chân Tà Kiểm này cũng chỉ là thông qua sách cổ mà nhà họ Giang ghi chép để lại thôi.
Trong sách cổ của nhà họ Giang có ghi chép, ngàn năm về trước có không ít cao thủ phục vụ cho thể lực của Lan Vương, ngoại trừ tứ đại gia tộc ra, còn có một vài tên cấp dưới trung thành, trong đó có một người tên là Chân Tà Vương. Sức mạnh của người này vô cùng đáng sợ, trong tay của gã còn có thêm Chân Tà Kiếm, cũng là vũ khí thần thánh bậc nhất thế giới.
Trần Thanh Sơn sành sỏi kể: “Năm đó, Lan Vương vì muốn giết chết rùa thần nên đã dắt theo rất nhiều thuộc hạ tới chỗ này, sau khi đánh xong một trận, toàn quân gần như bị tiêu diệt sạch. Dưới trướng của ông ta có một người tên là Chân Tà Vương, thanh kiếm đó chính là kiếm của gã. Sau khi Lan Vương chật vật quay trở về đã dắt theo rất nhiều thợ rèn tới, đúc nên ba lớp cửa này để nhốt rùa thần bên trong hang tuyết, Chân Tà Kiếm cũng bị giữ lại ở nơi này” .
Trần Thanh Sơn nhìn ngó xung quanh, theo như thông tin mà phái Thiên Sơn truyền miệng nhau nói, Chân Tà Kiểm chính là ở đây. Hơn nữa, Chân Tà Kiếm cũng là mấu chốt quan trọng để mở cánh cửa cuối cùng.
Sau khi mắt đã quen với không gian ở đây, ông ta nhìn thấy một thanh. kiểm trên cánh cửa sắt màu đen.
Ông ta nhảy phốc người một cái lấy thanh kiếm xuống, vừa mới lấy thanh kiếm xuống, từ trong kiểm truyền tới một luồng sức mạnh đáng sợ. Sắc mặt của ông ta có chút biến đổi lập tức bỏ thanh kiếm xuống, cả người bị chấn động lùi về sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Thật là một thanh kiếm đáng sợ” Sắc mặt Trần Thanh Sơn nghiêm túc, kinh sợ hô lên.
Giang Thời cũng nhìn thanh kiếm trên mặt đất. Đây là một thanh kiếm màu đen, trên thân còn khắc vài chữ và nét vẽ thần bí. Ông ấy đi qua nhặt thanh kiếm lên.
Khoảnh khắc cầm chuôi kiếm lên, Giang Thời cũng cảm nhận được một luồng ý niệm rất mạnh từ bên trong truyền tới, giống như có ai đó cầm vật nặng gõ vào đại não khiến ông ấy cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm thần có chút bất ổn.
“Giết..” Trong đầu dường như vang lên tiếng hô “giết”. Ngay lúc này, trong lòng ông ấy dâng lên ý niệm giết chóc. Ông ấy sợ hãi ném vội thanh kiếm đi. Sau khi ném đi, ý niệm giết chóc trong lòng cũng biến mất.
Ông ấy hít sâu một hơi, không kìm được kinh hãi thốt lên: “Thật đúng là một thanh kiếm tà ác”.
Trần Thanh Sơn cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chân Tà Kiếm. trên mặt đất, lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy chứ, vì sao thanh kiếm này lại tà ác như thế? Thông tin mà phái Thiên Sơn của tôi đã truyền lại, thanh kiểm này chỉ đơn giản là một vũ khí có thần lực mà thôi, tại sao lại có ác niệm lớn tới vậy chứ?”
Trần Thanh Sơn mơ hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ông ta không biết, Giang Thời càng không biết.
“Ông Trần, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Giang Thời nhìn Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn lắc đầu, đáp: “Tôi làm sao biết được, năm đó lúc sự tổ nói cho tôi biết bí mật của hang tuyết, cũng không có nhắc nhiều tới Chân Tà Kiếm”
“Thôi đừng nói nhiều nữa, trước hết dùng kiểm mở cửa sắt này ra đã rồi nói”
Đã tới bước này rồi, Giang Thời sẽ không từ bỏ. Ông ấy đi tới muốn nhặt thanh kiếm lên. Trần Thanh Sơn kéo lại kịp thời, khuyên nhủ: “Giang Thời, tôi cảm thấy rất kì lạ, hay là quan sát kĩ rồi nói.”
Giang Thời ngừng lại, hỏi: “Quan sát, còn quan sát cái gì nữa?”
Trần Thanh Sơn nói: “Quan sát xung quanh, nói không chừng ở đây có để lại thông tin gì đó” .
Chân Tà Kiếm tà ác như thế, nếu Lan Vương đã để thanh kiếm này lại đây, vậy tức là ông ta nhất định biết rõ về nó, nói không chừng sẽ để lại thông tin gì đó ở đây.
Trong hang đá, mù mịt tăm tối. Nhưng mà cả hai đều là cao thủ siêu cấp, chuyện không gian tối như này không là gì đối với họ, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bốn phía xung quanh.
“Xem kìa, nơi đó..” Trần Thanh Sơn chỉ vào trên cánh cửa sắt màu đen, ngay chỗ vị trí của Chân Tà Kiếm, bên trong còn có khắc một vài hình nhân.
Hai người cùng bay qua, cả người lơ lửng giữa không trung nhìn vào.. Đây là chữ viết cổ của ngàn năm trước. Hai người đều là những người học võ cổ xưa, cũng đều biết loại chữ viết này.
Cả hai nghiêm túc nhìn. Những văn tự này là ghi chép lại chuyện Lan Vương mang theo người đi giết rùa thần.
Trong trận chiến đó, những cao thủ mà Lan Vương dắt tới hầu như đều chết hết, chỉ còn ít người còn sống. Cuối cùng, điểm quan trọng của bản ghi chép đó chính là Chân Tà Kiếm.
Năm đó thanh kiếm này đã đâm vào trong cơ thể của rùa thần, trên thân kiếm có nhiễm máu tươi của rùa thần. Chủ nhân của thanh kiếm cũng vì đó mà tẩu hỏa nhập ma, phút chốc đã mất hết lý trí. Cuối cùng, Lan Vương ra tay chém đứt cánh tay của gã, đoạt lấy Chân Tà Kiếm. Chân
Tà Vương cũng ngất xỉu, Lan Vương lại không mang Chân Tà Vương ra ngoài, chỉ bỏ đi cùng với Chân Tà Kiếm. Sau khi nghiên cứu ông ta phát hiện được, Chân Tà Kiếm vì nhiễm phải máu tươi của rùa thần mới biến thành kiếm ma.
“Cảnh báo đời sau, máu của rùa thần là huyết ma, có thể khiến công lực của người sở hữu phát huy vượt mức cực đại, cũng có thể khiến người sở hữu bị tẩu hỏa nhập ma. Kẻ tiến vào nơi này, thận trọng!
Cả hai sau khi đọc xong, ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời.