Mục lục
Cường đại chiến y – Giang Cung Tuấn – Đường Sở Vi (Truyện full tác giả: YY)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262 Phương án bảo vệ tính mạng cuối cùng.

Thấy thanh kiếm dài sắc bén này, Giang Ly trở nên kích động.

Đây là Hình Kiếm.

Hình Kiếm đại diện cho luật hình pháp của nước Đoan Hùng, có thanh kiểm này trong tay thì muốn xét xử ai cũng được.

Chỉ có một người mới có thể sử dụng thanh kiếm này.

Người đó chính là Giang Cung Tuấn.

Mặc dù Giang Cung Tuấn đã bị cách chức, nhưng thanh kiếm này vẫn chưa bị thu lại.

“Nó, nó là cái gì vậy?” Khi Đường Sở Vi thấy thanh kiếm trong tay Giang Ly, cô đã không nhịn được mà hỏi.

“Không, không có gì đâu” Giang Ly lập tức lắc đầu, sau đó cô ấy vội cất thanh kiếm, dùng miếng vải đen bọc nó lại.

Tuyệt đối không thể mang thanh kiếm này đi cứu Giang Cung Tuấn được.

Cô ãy đã tiếp thu rất nhiều tri thức nên cô ấy biết thanh kiểm này đại diện cho điều gì, nó là đại diện cho luật hình sự, có thể giúp vài người thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp, cũng có thể giúp một số người không bị luật pháp trừng trị.

Sự tồn tại của thanh kiếm này thật sự rất đặc biệt.

Năm đó, khi nước Đoan Hùng được dựng lên, có rất nhiều tướng quân đã hợp lại xin hủy bỏ thanh kiểm này.

Nhưng cuối cùng vua Đoan Hùng vẫn quyết định giữ lại thanh kiếm này.

Cô ấy biết nếu bây giờ dùng thanh kiếm này để đi cứu Giang Cung Tuấn, nó sẽ trái với quyên lực mà Hình Kiếm đại diện, một khi bị người khác nảm thóp thì sẽ khá phiên phức.

“Sở Vi, cô yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh Giang ra.”

Cô ấy cất thanh kiếm trở lại.

Bây giờ, người có thể cứu Giang Cung Tuấn chỉ có thể là Tiêu Dao Vương thôi.

Sau khi cất thanh kiếm xong, cô ấy nói tiếp: “Sở Vi, cô đi về trước, tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến”

Vừa nói xong, cô ấy lập tức đi ra ngoài.

Cô ấy lái xe tới quân khu, sau khi đã tới trước cổng quân khu thì cô ấy bị người khác chặn lại.

Cô ấy chỉ có thể gọi điện thoại cho Ngô Huy, kể rõ tình huống.

Ngô Huy cũng đã thức dậy.

Nghe cô ấy kể Giang Cung Tuấn đã bị cảnh sát bắt xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm vì còn tưởng là anh đã xảy ra chuyện gì lớn.

Anh ta không thèm đếm xỉa tới mà trả lời: “Không sao đâu, cho dù anh Giang đã nghỉ việc, nhưng anh ấy đã từng là Hắc Long, vì quốc gia mà lập được chiến công hiển hách, hơn nữa anh Giang còn có Hình Kiếm, kiếm này có thể giúp anh ấy thoát khỏi một số luật hình sự, nó cũng là món quà khen thưởng mà vua Đoan Hùng đã ban tặng cho anh ấy, thừa nhận chiến công của anh ấy”

“Anh Ngô Huy, nó chính là Hình Kiếm đó, nó đại diện cho quyền hình luật tối cao của Đoan Hùng, này là để xét xử tội nhân, chứ không phải là dùng để tự cứu bản thân. Bây giờ tình huống của anh Giang rất nguy hiểm, không biết có bao nhiêu nhân vật lớn đang dòm ngó anh ấy, nếu giờ mà sử dụng Hình Kiếm thì khó tránh khỏi việc bị nắm thóp”

Giang Ly phân tích lợi và hại.

“Hay giờ chúng ta để Tiêu Dao Vương ra mặt đi, tôi đang ở trước cổng quân khu, nhưng mà lại bị người ta chặn lại rồi”

Ngô Huy suy nghĩ một chút, anh ta thấy những gì mà Giang Ly cũng có lý, trong thời điểm then chốt vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Thế là anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Sau khi Tiêu Dao Vương biết được chuyện này, ông ta nhanh chóng mời Giang Ly vào quân khu.

Ở trong quân khu, tại phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.

Giang Ly kể hết sự tình cho ông ta nghe.

Tiêu Dao Vương lộ ra vẻ mặt đầy nghiêm trọng, ông ta nói: “Quả thật là bây giờ không thích hợp để sử dụng Hình Kiếm, thanh kiếm này quá đặc biệt, nếu như dùng thanh kiếm này để tự cứu bản thân, khó tránh khỏi việc sẽ bị người nắm được cán. Nếu người ở thủ đô đồng loạt báo lên, yêu cầu phía trên thu hồi Hình Kiếm, vậy thì Giang Cung Tuấn sẽ lập tức mất đi phương án bảo toàn tính mạng cuối cùng”

“Đại tướng Tiêu Dao, ông nhất định phải cứu được anh Giang”

Tiêu Dao Vương có hơi bất lực, ông ta trả lời: “Được rồi, cô đi về trước.”

“Vâng”

Giang Ly xoay người rời đi.

Sau đó, Tiêu Dao Vương cử người ở trong quân đội đi điều tra xem rốt cuộc là Giang Cung Tuấn đã phạm phải tội gì mà bị bắt.

Không bao lâu, ông ta đã biết được đầu đuôi câu chuyện.

Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ông ta ra mặt, thế nên ông ta đã lập tức cử Hoặc Đổng đi tới bệnh viện, gặp người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa.

Sau khi Hoắc Đổng nhận được lệnh từ ông ta thì anh ta lập tức thay một bộ đồ bình thường và đi tới bệnh viện.

Tại bệnh viện, trong căn phòng bệnh.

Ngụy Viễn Hiền đang hấp hối nằm ở trên giường.

Ông ấy mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng bây giờ trông ông ấy cũng rất già yếu rồi, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, còn vẻ mặt của người nhà họ Ngụy thì tràn đầy lo lắng.

Lúc này, có người đi vào và nói: “Tổng giám đốc Ngụy, có người xin được gặp, là Hoắc Đổng ở quân khu”

“Để, để cậu ta vào” Ngụy Viễn Hiền mở miệng, giọng nói của ông ấy nghe rất yếu ớt.

Rất nhanh, Hoắc Đổng đã đi vào.Anh ta liếc nhìn Ngụy Viễn Hiền đang nằm ở trên giường bệnh một chút, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ nhà họ Ngụy đã cho người tới bắt Giang Cung Tuấn, các người cho rằng chỉ với một cái video đó thì có thể định tội được Giang Cung Tuấn sao? Anh ta là ai, các người ai cũng biết, cùng lắm là chỉ gây ra cho anh ta một chút phiền toái mà thôi, tốt nhất là chọn cách dàn xếp ổn thỏa đi”

“Tướng, tướng quân Hoắc, Giang Cung Tuấn đã hại nhà họ Ngụy tôi, thế thì sao có thể như vậy..” Ngụy Viễn Hiền nói một cách bất lực, trên khuôn mặt già nua của ông ấy hiện lên vẻ trên tức giận.

Hoắc Đổng thản nhiên nói: “Vì để bắt Giang Cung Tuấn vào tù, mà không ngại lấy tính mạng ra đánh đổi sao, y thuật của Giang Cung Tuấn là số một thiên hạ, một khi anh ta đã ra tay thì không ai có thể cứu được, ông sẽ không sống qua nổi mấy ngày nữa, tốt nhất là ông nên suy nghĩ kỹ lại đi, chọn cách nhân nhượng thì tôi có thể ra mặt xin Giang Cung Tuấn cho ông một con đường sống, đồng thời nhà họ Ngụy của ông cũng đừng có nhắm vào nhà họ Đường nữa”

Ngụy Viễn Hiền lâm vào trầm tư.

Thủ đoạn của Giang Cung Tuấn thật sự quá mức khác thường.

Ngay cả nền y học hiện đại mà cũng không cách nào để chữa trị cho thân thể của ông ấy.

Ông ấy muốn Giang Cung Tuấn chết, nhưng ông ấy cũng không muốn bản thân phải chết.

“Nể mặt mũi tướng quân Hoắc, tôi sẽ bỏ qua Giang Cung Tuấn, chỉ cần cậu ta có thể làm tôi khôi phục trở lại, thì tôi chắc chắn sẽ không nhắm vào nhà họ Đường nữa”

Nghe ông ấy nói vậy thì Hoắc Đổng nhanh chóng xoay người rời đi.

Tiếp đến, anh ta đi gặp Hứa Tùng.

Và nói với Hứa Tùng những câu giống hệt như lúc anh ta đã nói với Ngụy Viễn Hiền.

Hứa Tùng cũng là người sợ chết.

Cũng không muốn cứ như vậy mà mất mạng.

Sau khi cân nhắc được một lúc, Hứa Tùng quyết định không truy cứu trách nhiệm đối với Giang Cung Tuấn, với điều kiện tiên quyết là Giang Cung Tuấn phải chữa trị tận gốc bệnh.

Hoắc Đổng đứng ra giải quyết chuyện này.

Ở đồn cảnh sát, trong phòng tạm giam.

Giang Cung Tuấn vẫn còn đang ngủ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó thì cánh cửa song sắt được mở ra.

“Anh Giang…

Hoắc Đổng bước vào.

Giang Cung Tuấn bị tiếng gọi đánh thức, anh xoay người và ngồi dậy từ trên giường gỗ, nhìn thấy Hoắc Đổng thì anh không khỏi cau mày: “Tướng quân Hoắc, tại sao lại là cậu?”

Hoắc Đổng cười nói: “Vương của tôi đã biết chuyện rồi, Vương tôi cảm thấy Hình Kiếm là phương án cuối cùng để bảo vệ tính mạng cho anh, nếu sử dụng Hình Kiếm, quả thật là có thể đặc xá bất kỳ tội nào cũng được, nhưng một khi anh dùng nó, nhất định sẽ có người vì vậy mà làm ầm lên, đồng loạt báo lên, yêu cầu phía trên phải thu hồi Hình Kiếm lại”

Giang Cung Tuấn ngáp một cái.

Anh bị mắc chứng nghiện thuốc lá.

“Cho tôi một điếu thuốc”

Hoắc Đổng nhanh chóng lấy ra một điếu, đốt xong thì đưa cho Giang Cung Tuấn.

Hoắc Đổng tiếp tục nói: “Tôi đã thuyết phục nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa, bọn họ cũng đồng ý không truy cứu trách nhiệm việc anh đả thương người khác, họ cũng đã đồng ý là sẽ không nhắm vào nhà họ Đường nữa. Bây giờ anh Giang có thể ra ngoài rồi, nhưng, anh Giang, anh có thể hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho người nhà họ Hứa và người nhà họ Ngụy được không?”

Giang Cung Tuấn hút điếu thuốc, vẻ mặt anh trông rất ung dung: “Tôi cũng không muốn đối đầu với bọn họ, ai bảo bọn họ không có mắt chứ, nếu đã không nhắm vào nhà họ Đường nữa, vậy thì tôi bỏ qua cho bọn họ lần này”

“Anh Giang, mời.”

Hoắc Đổng đưa tay ra, làm động tác mời đi.

Giang Cung Tuấn đứng dậy và rời khỏi đó.

Hoắc Đổng đưa anh đến bệnh viện.

Anh dùng mấy cây ngân châm để khôi phục sức sống trong cơ thể của Ngụy Viễn Hiền và Hứa Tùng.

Sau khi đã cứu người xong, anh thản nhiên nói: “Tôi gửi lời ngay tại đây, có cái gì thì cứ nhắm vào tôi, chĩa mũi vào vợ tôi và nhà họ Đường, Ngụy Quang, Ngụy Trình là tiền lệ, nếu như có lần sau nữa, thì tôi cũng sẽ không tùy tiện bỏ qua cho các người như vậy đâu.”

Giang Cung Tuấn để lại một câu nói, rồi xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh để Hoắc Đổng hộ tống anh trở về.

Tại nhà họ Đường.

Đường Sở Vi lo lắng đi tới đi lui.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.

Cô nhanh chóng bước tới, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Giang Cung Tuấn, lúc này cô không nhịn được mà lao vào trong ngực anh, rồi khóc òa lên: “Chồng, anh quay lại rồi, tốt quá, tốt quá.”

Giang Cung Tuấn ôm lấy bả vai của cô và cười nói: “Anh đã nói rồi, không có chuyện gì mà, đúng rồi, hôm nay là ngày bắt đầu đại hội đông y, bây giờ trên đường phố đều hội tụ các vị bác sĩ đến từ khắp nơi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút đi, tiện thể đoạt lại danh hiệu thần ý đố một thiên hạ”

“Giang Cung Tuấn, cậu, cái đồ vô dụng này, ngày hôm qua cậu đã làm cái gì vậy hả?”

Trong phòng vang lên tiếng mắng chửi của Hà Diệp Mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK