Chu Duy Thanh nhướng mày "Đa tạ học trưởng nhắc nhở n chúng ta viện trưởng chính là công chúa điện hạ, những quý tộc này còn dám lớn lối như thế?"
Diệp Phao Phao bật cười:
- Học đệ, ngươi vốn là người thông minh, vậy mà còn thốt ra mấy lời ngu ngốc này? Nếu không phải có người như Viện trưởng đại nhân tọa trấn, bọn chúng đâu chỉ đứng trước cửa hằm hè như thế, mà đã sớm xông vào tận bên trong rồi. Có điều, ta phỏng chừng, dù Viện trưởng có là Công chúa, thì đối mặt với quá nhiều chỉ trích từ đám quý tộc như vậy, cũng rất khó đối phó. Học đệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đi, bất quá ta tin tưởng Học viện sẽ xử trí việc này thật công bằng, bởi một khi đã đưa ra quyết định, thì không thể dễ dàng thay đổi xoành xoạch như thế.
Chu Duy Thanh vẫn dửng dưng bất động thanh sắc:
- Đa tạ học trưởng đã đến thông báo. Nhân tình này, Chu Duy Thanh ta nhớ kỹ!
Diệp Phao Phao khoát tay:
- Ta tới đây đề tỉnh ngươi, không phải để kiếm ân tình gì hết. Ngươi cho là tùy tiện kẻ nào cũng được ta đây nhắc nhở hay sao chứ? Ta cũng không định cho ngươi thiếu nợ đâu… Tương lai có lẽ ngươi sẽ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, mà ta thì lại không muốn có địch thủ như vậy, nên chỉ có thể làm bằng hữu với ngươi mà thôi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh bật cười, hướng Diệp Phao Phao gật đầu rồi đưa tay ra:
- Từ giờ trở đi, chúng ta là bằng hữu! Có điều, nguyên tắc của ta trước nay không đổi, ngươi cũng đừng hòng lôi kéo đám học viên bình dân mà ta đã đổ công đổ sức không ít vào đó nhé!
Diệp Phao Phao nắm lấy tay hắn rồi cười ha ha:
- Chúng ta đã là bằng hữu, thì đám học viên bình dân đó là người của ngươi hay của ta thì có gì khác biệt cơ chứ? Ta nghe nói, ngươi tuyên bố trong bốn năm sẽ trở thành Cao cấp Ngưng Hình Sư? Ta thật sự rất trông mong đến ngày đó. Sau này có quyển trục Ngưng Hình thì nhớ kỹ là phải bán cho ta trước nhé. Đi thôi, ta sẽ dẫn các ngươi đến bên hông Học viện. Đám người kia cũng thật là khờ khạo, bọn họ chặn cửa chính bộ cho rằng chúng ta không biết leo tường vào hay sao?
Thẳng thắn mà nói, Chu Duy Thanh vốn không muốn kết giao bằng hữu với Diệp Phao Phao, chí ít là bây giờ. Bởi vì căn bản hắn không nhìn thấu được người này, y tuyệt đối nguy hiểm không dưới Minh Hoa! Thế nhưng bây giờ hắn làm gì có sự lựa chọn nào khác. Mới tới Học viện Phỉ Lệ vài ngày, thì đã gây thù chuốc oán không ít, mà toàn là kẻ địch cường đại mới chết, chẳng phải hắn đang rước lấy không ít phiền phức hay sao? Huống chi đây là ý tốt của người ta!
Vòng qua cửa chính, ba người cùng đi đến bức tường bên hông Học viện. Không thể nói là tường bao của Học viện Quân sự Hoàng Gia Phỉ Lệ là thấp, bởi nó cao tới sáu mét, trên còn có gắn cọc nhọn bằng sắt. Đối với người bình thường, đây quả thật là một chướng ngại, nhưng với đámThiên Châu Sư bọn hắn thì chẳng tính là cái gì.
Diệp Phao Phao hất hất mặt lên, mỉm cười:
- Chúng ta từ chỗ này đi vào là được!
Vừa nói, tay phải hắn vừa đưa ra, một vầng lam quang nhàn nhạt theo đó bừng lên. Một cái trụ băng từ từ ngưng kết dưới bàn tay hắn, không ngừng tăng trưởng, đẩy thân hình của hắn cao lên, vượt quá sáu mét. Từ đó Diệp Phao Phao nhẹ nhàng tung người vượt qua tường mà vào.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Bọn họ vừa rồi đều nhìn thấy, vừa rồi Diệp Phao Phao tạo ra trụ băng mà không dựa vào bất kỳ kỹ năng nào. Không nghi ngờ gì nữa, Ý châu của hắn chắc chắn phải có thuộc tính Thủy. Mà biến nước thành băng vẻn vẹn chỉ dựa vào Thiên lực và thuộc tính của Ý châu như thế, cũng đã cho thấy hắn có Thiên lực hùng hậu đến mức nào! Như vậy, nếu chỉ nói riêng về Thiên lực, thì hắn đã vượt qua Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi rồi, hẳn là cùng cấp bậc Tứ châu Thiên Châu Sư với Minh Hoa rồi. Mà nhất định phải là Thiên Châu Sư, chứ nếu chỉ thuần là Ý châu, thì hắn cũng vô pháp hóa thủy thành băng như vậy.
Chu Duy Thanh vòng tay ôm lấy cái eo lưng thon nhỏ của Thượng Quan Băng Nhi, chân phải điểm nhẹ lên mặt đất, chỉ nghe một tiếng phịch trầm muộn nho nhỏ, hai người đã phóng vọt qua đầu tường cao sáu mét mà tiến vào. Một cú nhảy này của Chu Béo hoàn toàn dựa vào lực lượng, lại mang theo một người, so với Diệp Phao Phao rõ ràng lợi hại hơn. Đương nhiên, đó là nhờ cái đùi phải Tà Ma. Người ta đã phô diễn tài hoa, Chu Béo ta cũng đâu chịu kém! Cùng với loại người như Diệp Phao Phao kết làm bằng hữu, đầu tiên phải có một điều kiện vô cùng cần thiết, đó là ngươi không thể thua sút hơn so với hắn. Nếu không mà nói, mối quan hệ bằng hữu này nhất định sẽ biến chất.
- Hảo công phu!
Diệp Phao Phao tán thán, trong mắt thoáng lên một tia kinh ngạc rồi biến mất. Hắn mặc dù không tận mắt chứng kiến, thế nhưng qua sự rung động của năng lượng trong không khí, Diệp Phao Phao vẫn có thể phân biệt, Chu Duy Thanh vừa rồi một chút Thiên lực cũng không hề phóng thích.
- Học trưởng mới là cường đại! Cho dù tại Học viện Thiên Châu Sư, phỏng chừng học trưởng cũng chiếm được ngôi vị cường giả số một nhỉ!
Tâng bốc thì ai mà tiết kiệm? Lời nói của Chu Duy Thanh nào thật thà thành khẩn như vậy, dĩ nhiên chữ thành khẩn này cũng phải bỏ vào trong ngoặc kép rồi!
Nghe mấy lời của hắn, Diệp Phao Phao lắc đầu cười khổ:
- Học viên Thiên Châu Sư bên kia cũng không phải đơn giản như học đệ nghĩ đâu. Tuy có hơi tự đại mà nói, trong Học viện của chúng ta đây, kẻ có thể cùng ta đấu một trận đếm không quá đầu ngón tay. Thế nhưng nếu qua Học viện Thiên Châu Sư kia, chỉ sợ đứng vào nhóm năm mươi người mạnh nhất cũng không có cửa. Bởi học viên trong đó chỉ có một trăm người, mà Viện trưởng Học viên Thiên Châu Sư lại chính là đệ nhất cường giả của Đế quốc, đã đột phá Tông cấp, có tu vi Thập châu Vương cấp Thiên Châu Sư. Tùy tiện truyền đạt cho đám học viên vài kỹ xảo công phu, cũng không phải là loại mà Học viện Quân sự chúng ta có thể so sánh. Không phải nịnh bợ nói dóc chứ, dù là một Tam châu Thiên Châu Sư bên đó, ta đây cũng không nhất định đánh thắng được!
- Vương cấp Thiên Châu Sư?
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi không khỏi hít một hơi lạnh. Bởi ngàn vạn lần đừng nghĩ một cách đơn giản là Cửu châu chỉ thấp hơn Thập châu một cảnh giới như vậy. Thượng vị Thiên tông tuy rằng đã thập phần hiếm có, nhưng trong Đế quốc Phỉ Lệ này tìm ra hai mươi người cũng không phải là quá khó. Nhưng Vương cấp Thiên Châu Sư, thì đỏ con mắt cũng kiếm không ra. Bởi dù cho toàn bộ số Thượng vị Thiên tông kia cũng chưa chắc có một người đột phá lên Vương cấp. Đạt tới Vương cấp, coi như đã tiến vào một cảnh giới khác, và một cường giả Vương cấp hoàn toàn có thể đánh bại mười Thượng vị Thiên tông liên thủ.
Diệp Phao Phao mỉm cười:
- Học đệ, cũng không cần sửng sốt như vậy đâu. Vị Vương cấp Viện trưởng của Học viện Thiên Châu Sư kia còn có một thân phận khác. Đó chính là Cung chủ Thác Ấn Cung của Đế quốc Phỉ Lệ chúng ta, Quốc Sư của Đế quốc! Cho nên ngài có là Vương cấp thì chẳng có gì là lạ. Lão nhân gia ngài là một Trung vị Thiên Vương đó.
Đạt tới Vương cấp rồi, thì chia làm Thượng, Trung Hạ tam vị. Không còn so sánh số lượng bản mạng châu nữa, mà là so sánh đẳng cấp của Thiên lực. Bởi vậy mới có thể thấy, đột phá được tới Thiên Vương rồi, muốn tiến thêm một bước có bao nhiêu là khó khăn trắc trở.
Chu Duy Thanh thở sâu:
- Không nghĩ Học viện Thiên Châu Sư lại cường đại như vậy!
Diệp Phao Phao cười lạnh:
- Thiên Châu Sư có cường đại mấy cũng chỉ là một người, sao có thể so sánh với chúng ta, nhất đại danh tướng trong tương lai? Lực lượng một người có cường đại bao nhiêu, cũng không bì được với thiên quân vạn mã, Thiên lực dù sao cũng phải có hạn… Được rồi, học đệ, ta về chỗ mình trước đây, có chuyện gì ngươi cứ tới tìm ta. Có điều vài ngày nữa ta sẽ đi ra ngoài một thời gian. Nên ta kiến nghị là ngươi không nên rời khỏi Học viện, cứ ở trong túc xá là an toàn nhất. Có Công chúa Viện trưởng ở đây, không tên nào dám to gan vào nháo sự đâu. Qua chuyện ngày hôm nay, lớp Bình dân các người thực sự đã nổi danh rồi, phỏng chừng sẽ không ai rãnh rỗi mà tới tìm phiền toái nữa đâu.
Chu Duy Thanh mỉm cười:
- Chỉ cần học trưởng không tới tìm ta phiền toái là được rồi. Những người khác ta đây không ngại.
Diệp Phao Phao cười ha ha, phất phất tay chào Chu Duy Thanh rồi xoay người rời đi.
Khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi trở về lớp mình, mới thấy bầu không khí trong phòng học có gì đó không đúng.
Bên trong phòng vô cùng yên ắng. Minh Hoa đã tới, ngồi trên bệ giảng trầm ngâm nhíu mày. Khi Chu Duy Thanh vào lớp, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào người hắn, thậm chí không ít người còn đứng phắt dậy.
- Lão đại, ngươi không sao chứ?
Ít nhất có hơn mười âm thanh lo lắng vang lên.
Chu Duy Thanh ha hả cười:
- Các người làm cái gì vậy? Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi, ta làm sao mà có chuyện gì cho được...
Minh Hoa tức giận nói:
- Ngươi đã chọc giân toàn bộ giới quí tộc rồi đó có biết không? Trong đó có tới hai Công tước, sáu Hầu tước, chín Bá tước, đám còn lại cũng toàn là Tử tước... Vậy mà gọi là mấy chuyện cỏn con lặt vặt sao? Ngay cả Viện trưởng cũng bị ngươi làm cho nhức đầu chóng mặt, ngươi còn làm ra bộ dáng là không có chuyện gì hay sao?
Một gã học viên đột nhiên đứng bật dậy:
- Lớp trưởng, chuyện ngày hôm qua là do chúng ta cùng làm… Con mẹ nó chứ! Từ nhỏ đến lớn giờ chưa bao giờ lão tử cảm thấy phấn khích như vậy! Nếu như Học viện có trách phạt, thì tính thêm ta vào nữa, ta và ngươi cùng gánh vác.
Lời vừa dứt, cả đám học viên nhất tề ồn ào hưởng ứng, khiến cho không khí trong lớp náo động cả lên.
- Không sai, lão đại, chúng ta cùng gánh với ngươi. Ngươi không phải đã nói, lớp chúng ta là một khối đoàn kết sao? Không phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia sao...
Nhìn thấy đám học sinh này sôi sục đầy nghĩa khí như thế, Chu Béo ta nhất thời trong lòng như bừng bừng nhiệt huyết. Cuối cùng những chuyện mà hắn đã làm ra trong mấy ngày này cũng không uổng phí. Chưa cần nói việc bọn họ đều tán thành ủng hộ hắn, mà riêng chuyện bầu máu nóng, ý chí tranh cường trong lòng họ rốt cuộc cũng đã được hắn thổi bùng lên, đó mới là điều trọng yếu nhất.
Ngay cả Minh Hoa trên bục giảng cũng ngây ngẩn người. Nàng tới Học viện bao lâu rồi, cũng chưa từng nhìn thấy một học viên nào được bạn học yêu mến và che chở như vậy. Mà đây chỉ là mới khai giảng được vài ngày, nếu qua một thời gian nữa, không phải cả đám học viên bình dân này đều bán mạng luôn cho hắn hay sao?
Giờ khắc này, Minh Hoa mới thấy, phụ thân mình nhìn xa trông rộng biết chừng nào. Con người Chu Duy Thanh, không chỉ gian trá giảo hoạt, thực lực mạnh mẽ, mà còn có đầu óc và cả khí chất dẫn dắt lãnh đạo mọi người. Khí chất đó khác hẳn với đại ca của nàng, không những có thể cầm đầu chúng nhân, mà còn có thể xui khiến, thuyết phục chúng nhân làm xấu!
Minh Hoa không thể giải thích rõ, cuối cùng là mình đang có loại cảm giác gì, nhưng nàng hiểu rõ ràng một điều, rõ ràng như phụ thân nàng đã nói vậy, là không nên trở mặt với hắn, không nên để cho Thiên Tà Giáo trong thời gian tới có thêm một địch nhân cường đại đến như thế...
Diệp Phao Phao bật cười:
- Học đệ, ngươi vốn là người thông minh, vậy mà còn thốt ra mấy lời ngu ngốc này? Nếu không phải có người như Viện trưởng đại nhân tọa trấn, bọn chúng đâu chỉ đứng trước cửa hằm hè như thế, mà đã sớm xông vào tận bên trong rồi. Có điều, ta phỏng chừng, dù Viện trưởng có là Công chúa, thì đối mặt với quá nhiều chỉ trích từ đám quý tộc như vậy, cũng rất khó đối phó. Học đệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đi, bất quá ta tin tưởng Học viện sẽ xử trí việc này thật công bằng, bởi một khi đã đưa ra quyết định, thì không thể dễ dàng thay đổi xoành xoạch như thế.
Chu Duy Thanh vẫn dửng dưng bất động thanh sắc:
- Đa tạ học trưởng đã đến thông báo. Nhân tình này, Chu Duy Thanh ta nhớ kỹ!
Diệp Phao Phao khoát tay:
- Ta tới đây đề tỉnh ngươi, không phải để kiếm ân tình gì hết. Ngươi cho là tùy tiện kẻ nào cũng được ta đây nhắc nhở hay sao chứ? Ta cũng không định cho ngươi thiếu nợ đâu… Tương lai có lẽ ngươi sẽ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, mà ta thì lại không muốn có địch thủ như vậy, nên chỉ có thể làm bằng hữu với ngươi mà thôi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh bật cười, hướng Diệp Phao Phao gật đầu rồi đưa tay ra:
- Từ giờ trở đi, chúng ta là bằng hữu! Có điều, nguyên tắc của ta trước nay không đổi, ngươi cũng đừng hòng lôi kéo đám học viên bình dân mà ta đã đổ công đổ sức không ít vào đó nhé!
Diệp Phao Phao nắm lấy tay hắn rồi cười ha ha:
- Chúng ta đã là bằng hữu, thì đám học viên bình dân đó là người của ngươi hay của ta thì có gì khác biệt cơ chứ? Ta nghe nói, ngươi tuyên bố trong bốn năm sẽ trở thành Cao cấp Ngưng Hình Sư? Ta thật sự rất trông mong đến ngày đó. Sau này có quyển trục Ngưng Hình thì nhớ kỹ là phải bán cho ta trước nhé. Đi thôi, ta sẽ dẫn các ngươi đến bên hông Học viện. Đám người kia cũng thật là khờ khạo, bọn họ chặn cửa chính bộ cho rằng chúng ta không biết leo tường vào hay sao?
Thẳng thắn mà nói, Chu Duy Thanh vốn không muốn kết giao bằng hữu với Diệp Phao Phao, chí ít là bây giờ. Bởi vì căn bản hắn không nhìn thấu được người này, y tuyệt đối nguy hiểm không dưới Minh Hoa! Thế nhưng bây giờ hắn làm gì có sự lựa chọn nào khác. Mới tới Học viện Phỉ Lệ vài ngày, thì đã gây thù chuốc oán không ít, mà toàn là kẻ địch cường đại mới chết, chẳng phải hắn đang rước lấy không ít phiền phức hay sao? Huống chi đây là ý tốt của người ta!
Vòng qua cửa chính, ba người cùng đi đến bức tường bên hông Học viện. Không thể nói là tường bao của Học viện Quân sự Hoàng Gia Phỉ Lệ là thấp, bởi nó cao tới sáu mét, trên còn có gắn cọc nhọn bằng sắt. Đối với người bình thường, đây quả thật là một chướng ngại, nhưng với đámThiên Châu Sư bọn hắn thì chẳng tính là cái gì.
Diệp Phao Phao hất hất mặt lên, mỉm cười:
- Chúng ta từ chỗ này đi vào là được!
Vừa nói, tay phải hắn vừa đưa ra, một vầng lam quang nhàn nhạt theo đó bừng lên. Một cái trụ băng từ từ ngưng kết dưới bàn tay hắn, không ngừng tăng trưởng, đẩy thân hình của hắn cao lên, vượt quá sáu mét. Từ đó Diệp Phao Phao nhẹ nhàng tung người vượt qua tường mà vào.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Bọn họ vừa rồi đều nhìn thấy, vừa rồi Diệp Phao Phao tạo ra trụ băng mà không dựa vào bất kỳ kỹ năng nào. Không nghi ngờ gì nữa, Ý châu của hắn chắc chắn phải có thuộc tính Thủy. Mà biến nước thành băng vẻn vẹn chỉ dựa vào Thiên lực và thuộc tính của Ý châu như thế, cũng đã cho thấy hắn có Thiên lực hùng hậu đến mức nào! Như vậy, nếu chỉ nói riêng về Thiên lực, thì hắn đã vượt qua Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi rồi, hẳn là cùng cấp bậc Tứ châu Thiên Châu Sư với Minh Hoa rồi. Mà nhất định phải là Thiên Châu Sư, chứ nếu chỉ thuần là Ý châu, thì hắn cũng vô pháp hóa thủy thành băng như vậy.
Chu Duy Thanh vòng tay ôm lấy cái eo lưng thon nhỏ của Thượng Quan Băng Nhi, chân phải điểm nhẹ lên mặt đất, chỉ nghe một tiếng phịch trầm muộn nho nhỏ, hai người đã phóng vọt qua đầu tường cao sáu mét mà tiến vào. Một cú nhảy này của Chu Béo hoàn toàn dựa vào lực lượng, lại mang theo một người, so với Diệp Phao Phao rõ ràng lợi hại hơn. Đương nhiên, đó là nhờ cái đùi phải Tà Ma. Người ta đã phô diễn tài hoa, Chu Béo ta cũng đâu chịu kém! Cùng với loại người như Diệp Phao Phao kết làm bằng hữu, đầu tiên phải có một điều kiện vô cùng cần thiết, đó là ngươi không thể thua sút hơn so với hắn. Nếu không mà nói, mối quan hệ bằng hữu này nhất định sẽ biến chất.
- Hảo công phu!
Diệp Phao Phao tán thán, trong mắt thoáng lên một tia kinh ngạc rồi biến mất. Hắn mặc dù không tận mắt chứng kiến, thế nhưng qua sự rung động của năng lượng trong không khí, Diệp Phao Phao vẫn có thể phân biệt, Chu Duy Thanh vừa rồi một chút Thiên lực cũng không hề phóng thích.
- Học trưởng mới là cường đại! Cho dù tại Học viện Thiên Châu Sư, phỏng chừng học trưởng cũng chiếm được ngôi vị cường giả số một nhỉ!
Tâng bốc thì ai mà tiết kiệm? Lời nói của Chu Duy Thanh nào thật thà thành khẩn như vậy, dĩ nhiên chữ thành khẩn này cũng phải bỏ vào trong ngoặc kép rồi!
Nghe mấy lời của hắn, Diệp Phao Phao lắc đầu cười khổ:
- Học viên Thiên Châu Sư bên kia cũng không phải đơn giản như học đệ nghĩ đâu. Tuy có hơi tự đại mà nói, trong Học viện của chúng ta đây, kẻ có thể cùng ta đấu một trận đếm không quá đầu ngón tay. Thế nhưng nếu qua Học viện Thiên Châu Sư kia, chỉ sợ đứng vào nhóm năm mươi người mạnh nhất cũng không có cửa. Bởi học viên trong đó chỉ có một trăm người, mà Viện trưởng Học viên Thiên Châu Sư lại chính là đệ nhất cường giả của Đế quốc, đã đột phá Tông cấp, có tu vi Thập châu Vương cấp Thiên Châu Sư. Tùy tiện truyền đạt cho đám học viên vài kỹ xảo công phu, cũng không phải là loại mà Học viện Quân sự chúng ta có thể so sánh. Không phải nịnh bợ nói dóc chứ, dù là một Tam châu Thiên Châu Sư bên đó, ta đây cũng không nhất định đánh thắng được!
- Vương cấp Thiên Châu Sư?
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi không khỏi hít một hơi lạnh. Bởi ngàn vạn lần đừng nghĩ một cách đơn giản là Cửu châu chỉ thấp hơn Thập châu một cảnh giới như vậy. Thượng vị Thiên tông tuy rằng đã thập phần hiếm có, nhưng trong Đế quốc Phỉ Lệ này tìm ra hai mươi người cũng không phải là quá khó. Nhưng Vương cấp Thiên Châu Sư, thì đỏ con mắt cũng kiếm không ra. Bởi dù cho toàn bộ số Thượng vị Thiên tông kia cũng chưa chắc có một người đột phá lên Vương cấp. Đạt tới Vương cấp, coi như đã tiến vào một cảnh giới khác, và một cường giả Vương cấp hoàn toàn có thể đánh bại mười Thượng vị Thiên tông liên thủ.
Diệp Phao Phao mỉm cười:
- Học đệ, cũng không cần sửng sốt như vậy đâu. Vị Vương cấp Viện trưởng của Học viện Thiên Châu Sư kia còn có một thân phận khác. Đó chính là Cung chủ Thác Ấn Cung của Đế quốc Phỉ Lệ chúng ta, Quốc Sư của Đế quốc! Cho nên ngài có là Vương cấp thì chẳng có gì là lạ. Lão nhân gia ngài là một Trung vị Thiên Vương đó.
Đạt tới Vương cấp rồi, thì chia làm Thượng, Trung Hạ tam vị. Không còn so sánh số lượng bản mạng châu nữa, mà là so sánh đẳng cấp của Thiên lực. Bởi vậy mới có thể thấy, đột phá được tới Thiên Vương rồi, muốn tiến thêm một bước có bao nhiêu là khó khăn trắc trở.
Chu Duy Thanh thở sâu:
- Không nghĩ Học viện Thiên Châu Sư lại cường đại như vậy!
Diệp Phao Phao cười lạnh:
- Thiên Châu Sư có cường đại mấy cũng chỉ là một người, sao có thể so sánh với chúng ta, nhất đại danh tướng trong tương lai? Lực lượng một người có cường đại bao nhiêu, cũng không bì được với thiên quân vạn mã, Thiên lực dù sao cũng phải có hạn… Được rồi, học đệ, ta về chỗ mình trước đây, có chuyện gì ngươi cứ tới tìm ta. Có điều vài ngày nữa ta sẽ đi ra ngoài một thời gian. Nên ta kiến nghị là ngươi không nên rời khỏi Học viện, cứ ở trong túc xá là an toàn nhất. Có Công chúa Viện trưởng ở đây, không tên nào dám to gan vào nháo sự đâu. Qua chuyện ngày hôm nay, lớp Bình dân các người thực sự đã nổi danh rồi, phỏng chừng sẽ không ai rãnh rỗi mà tới tìm phiền toái nữa đâu.
Chu Duy Thanh mỉm cười:
- Chỉ cần học trưởng không tới tìm ta phiền toái là được rồi. Những người khác ta đây không ngại.
Diệp Phao Phao cười ha ha, phất phất tay chào Chu Duy Thanh rồi xoay người rời đi.
Khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi trở về lớp mình, mới thấy bầu không khí trong phòng học có gì đó không đúng.
Bên trong phòng vô cùng yên ắng. Minh Hoa đã tới, ngồi trên bệ giảng trầm ngâm nhíu mày. Khi Chu Duy Thanh vào lớp, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào người hắn, thậm chí không ít người còn đứng phắt dậy.
- Lão đại, ngươi không sao chứ?
Ít nhất có hơn mười âm thanh lo lắng vang lên.
Chu Duy Thanh ha hả cười:
- Các người làm cái gì vậy? Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi, ta làm sao mà có chuyện gì cho được...
Minh Hoa tức giận nói:
- Ngươi đã chọc giân toàn bộ giới quí tộc rồi đó có biết không? Trong đó có tới hai Công tước, sáu Hầu tước, chín Bá tước, đám còn lại cũng toàn là Tử tước... Vậy mà gọi là mấy chuyện cỏn con lặt vặt sao? Ngay cả Viện trưởng cũng bị ngươi làm cho nhức đầu chóng mặt, ngươi còn làm ra bộ dáng là không có chuyện gì hay sao?
Một gã học viên đột nhiên đứng bật dậy:
- Lớp trưởng, chuyện ngày hôm qua là do chúng ta cùng làm… Con mẹ nó chứ! Từ nhỏ đến lớn giờ chưa bao giờ lão tử cảm thấy phấn khích như vậy! Nếu như Học viện có trách phạt, thì tính thêm ta vào nữa, ta và ngươi cùng gánh vác.
Lời vừa dứt, cả đám học viên nhất tề ồn ào hưởng ứng, khiến cho không khí trong lớp náo động cả lên.
- Không sai, lão đại, chúng ta cùng gánh với ngươi. Ngươi không phải đã nói, lớp chúng ta là một khối đoàn kết sao? Không phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia sao...
Nhìn thấy đám học sinh này sôi sục đầy nghĩa khí như thế, Chu Béo ta nhất thời trong lòng như bừng bừng nhiệt huyết. Cuối cùng những chuyện mà hắn đã làm ra trong mấy ngày này cũng không uổng phí. Chưa cần nói việc bọn họ đều tán thành ủng hộ hắn, mà riêng chuyện bầu máu nóng, ý chí tranh cường trong lòng họ rốt cuộc cũng đã được hắn thổi bùng lên, đó mới là điều trọng yếu nhất.
Ngay cả Minh Hoa trên bục giảng cũng ngây ngẩn người. Nàng tới Học viện bao lâu rồi, cũng chưa từng nhìn thấy một học viên nào được bạn học yêu mến và che chở như vậy. Mà đây chỉ là mới khai giảng được vài ngày, nếu qua một thời gian nữa, không phải cả đám học viên bình dân này đều bán mạng luôn cho hắn hay sao?
Giờ khắc này, Minh Hoa mới thấy, phụ thân mình nhìn xa trông rộng biết chừng nào. Con người Chu Duy Thanh, không chỉ gian trá giảo hoạt, thực lực mạnh mẽ, mà còn có đầu óc và cả khí chất dẫn dắt lãnh đạo mọi người. Khí chất đó khác hẳn với đại ca của nàng, không những có thể cầm đầu chúng nhân, mà còn có thể xui khiến, thuyết phục chúng nhân làm xấu!
Minh Hoa không thể giải thích rõ, cuối cùng là mình đang có loại cảm giác gì, nhưng nàng hiểu rõ ràng một điều, rõ ràng như phụ thân nàng đã nói vậy, là không nên trở mặt với hắn, không nên để cho Thiên Tà Giáo trong thời gian tới có thêm một địch nhân cường đại đến như thế...