Mục lục
Truyền Thuyết Đế Tôn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời nhô lên cao, ánh mắt ấm áp chiếu rọi khắp Đại Chu thành, rực rỡ huy hoàng.

Vương cung của Đại Chu.

Lúc Chu Nguyên trắng đêm không ngủ đi tới cửa cung thì nơi này đã có một đội người ngựa trang nghiêm tập trung đông đủ, mấy ngàn cấm vệ quân thân khoác trọng giáp, trường mâu trong tay lóe lên hàn quang dưới ánh mặt trời, quân uy vô cùng mạnh mẽ.

Chu Kình ngồi trên một con tuấn mã toàn thân đỏ đậm, mỉm cười nhìn Chu Nguyên đang vội vã chạy qua rồi hỏi:

- Đã chuẩn bị xong cả chưa?

Hôm nay, chính là ngày tế tổ của Đại Chu.

Chu Nguyên gật đầu thật mạnh, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ lẫn kích động khôn cùng, hắn biết rõ, việc bát mạch trong cơ thể của hắn có thể tái hiện hay không, sau này hắn có thể bắt đầu khai mạch tu luyện hay không, tất cả đều phải xem hôm nay.

Có một thị vệ dắt theo một con tuấn mã đỏ rực đi tới, trên đuôi của con tuấn mã kia có liệt diễm bốc lên cuồn cuộn, nhưng phần đầu của nó lại là một con sư tử có bộ dạng hung dữ.

Đây là hỏa sư mã, là nguyên thú nhất phẩm, sức chịu đựng rất bền bỉ, có thể rong ruổi cả ngàn dặm mà không cần nghỉ ngơi.

Hỏa sư mã vốn táo bạo đã sớm bị thuần phục, cho nên lúc Chu Nguyên xoay người nhảy lên thì con hỏa sư mã kia gần như chỉ vẫy đuôi vài cái rồi an tĩnh lại.

- Phụ vương, chúng ta đi thôi.

Chu Nguyên nắm chặt dây cương, trong đôi mắt đen láy của thiếu niên dường như có hai ngọn lửa bừng lên dữ dội, mở miệng nói.

Chu Kình mỉm cười gật đầu, sau đó vung tay lên.

Có tiếng kèn lệnh vang lên, ngay sau đó, hơn một ngàn chiến sĩ thân mặc trọng giáp như biến thành dòng nước mạnh, vây quanh Chu Kình và Chu Nguyên ở giữa, sau đó, nương theo tiếng bước chân dồn dập rung chuyển, nối đuôi nhau đi ra khỏi vương cung, theo con đường lớn ở trong thành, đi thẳng về phía bên ngoài.

….

Nơi tế tổ của hoàng thất Đại Chu chính là ở hoàng lăng Đại Chu, hoàng lăng kia cách Đại Chu thành mấy trăm dặm, theo như tốc độ của bọn họ thì chỉ chừng hai canh giờ sau sẽ đến nơi.

Bên dưới một ngọn núi nguy nga, Chu Kình và Chu Nguyên đều bước xuống ngựa, cấm vệ quân tản ra canh gác các con đường chung quanh, cho dù là một con chim bay đến gần cũng sẽ bị bắn chết.

- Đây chính là hoàng lăng của hoàng thất Đại Chu chúng ta.

Chu Kình giơ tay chỉ vào ngọn núi nguy nga trước mặt, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp:

- Năm đó Chu gia chúng ta cũng bắt đầu lập đại nghiệp từ nơi này, rốt cuộc dốc sức tạo nên được một Đại Chu vương triều, chỉ là không ngờ, công sức của tiền bối lại mất hết vào tay ta.

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Kình có phần ủ rũ, Chu Kình nhẹ giọng nói:

- Phụ vương chớ nên tự trách, Vũ gia đã sớm có âm mưu, toan tính mấy trăm năm, dù là ai cũng khó mà biết được, cho nên đây cũng không phải là lỗi của phụ vương người.

Chu Kình cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cất bước đi về phía bậc thang bằng đá xanh ở bên trái:

- Đi theo ta.

Chu Nguyên gật đầu, theo sát sau lưng.

Cầu thang này đi thẳng đến đỉnh núi, có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, thẳng đến tận trời.

Hai người bước chậm từng bước đi lên, vẻ mặt nghiêm trang, chừng một nén nhang sau đã đi tới đỉnh núi, chỉ thấy bên trên có một tòa từ đường sừng sững đứng đó, giống như đã trải qua biết bao năm tháng.

Đứng trước từ đường, Chu Nguyên quay đầu nhìn lại, nhìn xuống từ nơi này, tầm mắt thoáng sáng bừng lên, chỉ thấy ở nơi kia có ba dãy núi nguy nga dựng thẳng lên, ẩn ẩn giống như tạo thành một chữ xuyên do thiên nhiên xếp nên.

Mà ba dãy núi kia uốn lượn lên xuống tựa như tiềm long, vây quanh bảo vệ ngọn núi dưới chân của hắn, giống như tam long thác châu, tự nhiên sinh ra một cỗ khí thế mênh mông hùng vĩ.

- Khí thế mạnh thật.

Chu Nguyên tán thưởng một tiếng, xem ra phong thủy nơi đất tổ của Chu gia bọn họ thật sự rất tốt, chẳng trách có thể lập nên được vương triều.

- Trong thiên địa có khí vận, mà phong thủy của địa mạch cũng có thể xem như một phần trong số đó, Chu gia ta có thể làm nên nghiệp lớn, ít nhiều cũng là nhờ vào phong thủy của nơi đất tổ này.

Chu Kình cười nói.

Chu Nguyên khẽ mím môi, rồi nói:

- Phong thủy đất đai chỉ là một phần mà thôi, phần lớn cũng là nhờ tổ tiên cố gắng, trời không phụ người có lòng vươn lên, chỉ cần cố gắng phấn đấu, thì dù ván bài có tệ đến đâu đi nữa, cũng vẫn sẽ có cơ hội xoay người.

- Còn những kẻ ngồi không hưởng thụ, dẫu có được bài tốt thì vẫn có nguy cơ thua trắng.

Tuy rằng giọng nói của thiếu niên vẫn còn chút non nớt, nhưng sự cứng cỏi ở bên trong thật sự khiến Chu Kình phải lau mắt mà nhìn, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn thêm một phần.

- Xem ra những gì con gặp phải bấy lâu nay cũng không chỉ toàn điều xấu.

Chu Kình vươn tay sờ đầu của Chu Nguyên, sau đó đi vào bên trong từ đường, Chu Nguyên đuổi sát theo sau, chỉ thấy bên trong đại điện thờ phụng từng cái bài vị, khói nhang lượn lờ, đây đều là tổ tiên các đời trước của hoàng thất Đại Chu, dưới sự dẫn dắt của Chu Kình, Chu Nguyên thắp nhang hành lễ với từng bài vị ở bên trên.

Cuối cùng, Chu Kình dừng bước trước một bài vị ở sâu bên trong nhất, đây là vị hoàng đế khai quốc đầu tiên của hoàng thất Đại Chu bọn họ, sau khi Chu Kình cung kính hành lễ xong thì xòe bàn tay ra, khẽ nhích bài vị.

Ầm ầm.

Bài vị chuyển động, lập tức phát ra thanh âm trầm thấp, sau đó Chu Nguyên kinh ngạc nhìn thấy bức tường ở phía sau bài vị kia đang dần tách ra, hóa ra đây là một cánh cửa đá bỉ ẩn nặng nề.

Bên trong cánh cửa kia tối đen hun hút, có vẻ rất thần bí.

Chu Kình nhìn thoáng qua phía sau cánh cửa đá, vẻ mặt có phần phức tạp, nói:

- Con có thể khai mạch tu hành hay không, thì phải xem nơi này.

Chu Nguyên nghe thấy vậy thì thần sắc cũng trở nên căng thẳng hơn, siết chặt nắm tay, ánh mắt lập lòe, mặc kệ tư tưởng của hắn có chín chắn đến đâu đi chăng nữa thì chung quy cũng chỉ là một thiếu niên, trước việc trọng đại như bản thân mình có thể khai mạch tu hành hay không, hắn không thể nào giữ tỉnh táo tuyệt đối được.

Chu Kình nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó đi vào bên trong cửa đá, sau cửa đá là một hành lang vách đá kéo dài, trên hành lang có trường minh đăng, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Hai người không ai nói gì, bên trong hành lang chỉ có tiếng bước chân khẽ vang lên.

Cứ đi như thế chừng hơn mười phút, Chu Kình và Chu Nguyên cũng dừng bước, bởi vì đã đến cuối hành lang, trước mắt bọn họ bây giờ là một sơn động cổ xưa vô cùng rộng lớn.

Cuối sơn động có một bệ đá.

Chu Kình đi tới trước bệ đá kia, lúc này Chu Nguyên mới phát hiện, bên trên bệ đá kia có khắc rất nhiều nguyên văn cổ xưa, những nguyên văn này tạo thành một đồ án khó hiểu.

Với tạo nghệ hiện tại của Chu Nguyên về nguyên văn thì căn bản không thể nào nhìn ra được những nguyên văn này rốt cuộc là mấy phẩm, hắn chỉ thoáng miêu tả lại một phen thôi mà cảm giác thần hôn của mình đã tiêu hao rất nhiều, có chút choáng váng, lúc này mới vội thu hồi tầm nhìn.

- Phụ vương….

Chu Nguyên nhìn về phía Chu Kình, chẳng lẽ nơi này có thẻ giải quyết được vấn đề bát mạch không hiện của hắn?

Chu Kình nhìn về phía những nguyên văn cổ xưa bên trên bệ đá kia, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn một chút, nói:

- Ở Chu gia chúng ta vẫn luôn có một câu mật ngôn truyền miệng thế này, câu mật ngôn kia nói, ở bên trong mật thất này có cất giấu một đại cơ duyên, có thể giúp cho Chu gia chúng ta thật sự hưng thịnh đời đời.

- Mà chìa khóa mở ra được đại cơ duyên đó chính là người kế thừa huyết mạch của Chu gia ta, bất quá, tuy rằng bao đời đế vương của Chu gia ta đều đến nơi này, cố gắng dùng huyết mạch để mở ra, nhưng kết quả sau cùng đều thất bại mà về.

Nói tới đây, hắn nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Cho nên ta đưa con tới đây, để xem con có thể mở đại cơ duyên này ra được hay không, nếu như thành công thì chắc sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề bát mạch không hiện của con.

- A?

Chu Nguyên nhìn về phía bệ đá cổ xưa kia, vô cùng kinh ngạc, rõ ràng hắn không ngờ Chu gia của hắn vẫn còn lưu truyền một câu mật ngôn như thế.

- Đi đi.

Chu Kình vỗ vai của Chu Nguyên, nói.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng cũng bồn chồn không yên, bất quá hắn vẫn cố gắng lấy hết can đảm, đi tới bên cạnh bệ đá kia, ngồi xuống bên trên những nguyên văn thần bí cổ xưa kia.

Hắn lấy một thanh tiểu đao sắc bén ra, cắn răng xoẹt qua trên cổ tay một đường, máu tươi lập tức tuôn ra ồ ạt, sau đó men theo những vết khắc nguyên văn kia mà lan dần ra.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, những nguyên văn trên bệ đá đã biến thành màu đỏ tươi.

Chu Kình đứng bên ngoài bệ đá nhìn thấy một màn này, bất giác siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ thấp thỏm lo âu.

Cảm nhận được máu tươi trong ngươi tuôn trào, trên gương mặt vốn có phần văn nhược yếu đuối của Chu Nguyên lập tức trở nên tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào những nguyên văn phức tạp kia, tim đập dồn dập từng hồi.

- Đây chính là cơ hội cuối cùng của ta sao…

Chu Nguyên cắn chặt hàm răng, cố gắng chống lại cảm giác đầu choáng mắt hoa, lúc này, cảnh tượng mẫu hậu Tần Ngọc thổ huyết lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, khiến cho lòng hắn quặn nhói từng cơn.

- Mẫu hậu đã vì ta mà nguyên khí đại thương, tổn hao biết bao nhiêu năm tuổi thọ!

- Phụ vương vì ta mà bị Vũ vương chém đứt một tay!

- Khí vận của bản thân ta bị cướp đi, thánh long bị phá, độc khí phệ mệnh!

- Đại Chu có thù trong giặc ngoài, bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ bị sụp đổ!


- Cho nên, ta muốn thay đổi tất cả những chuyện này, ta muốn giúp mẫu hậu khôi phục thọ nguyên, giúp phụ vương lấy lại hùng tâm, khiến cho con dân Đại Chu ta không cần phải lo lắng hãi hùng, hơn nữa phải giành lại tất cả những gì đã bị cướp đi của ta!


- ….. Đạo đại cơ duyên này, Chu Nguyên ta lấy chắc rồi!


Một tiếng gầm to đột nhiên vang vọng trong lòng hắn, trong một thoáng, thân thể Chu Nguyên giống như run mạnh một cái, ẩn ẩn, giống như còn có thêm một tiếng rồng ngâm đầy tức giận và không cam lòng vang vọng từ sâu bên trong thân thể của hắn.


Ong ong!


Cũng ngay lúc này, những nguyên văn cổ xưa bên trên bệ đá đã bị máu tươi phủ kín kia cũng phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng tụ tập lại giống như thủy ngân, nhanh chóng bao phủ lấy Chu Nguyên.


Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho Chu Kình đứng bên ngoài bệ đá cũng giật mình thảng thốt, vội vàng nhìn về phía Chu Nguyên, ngay sau đó, hắn khiếp sợ nhìn thấy, ngay khi ánh sáng hội tụ lại thì Chu Nguyên đang ngồi ở nơi đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.


Editor: Thiên Nhai của

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK