Mục lục
Truyền Thuyết Đế Tôn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì thiếu niên cẩm y kia đột nhiên nói một câu mà bên trong giáo đường thoáng cái liền trở nên an tĩnh, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ nhìn người đó một cái, sau đó đều lặng lẽ thu hồi tầm mắt, bởi vì thân phận của kẻ vừa mới chuyện cũng không phải tầm thường.

Thiếu niên cẩm y kia tên gọi là Từ Lâm, cha của hắn chính là một quận chủ trấn giữ tây quận của Đại Chu vương triều, đương nhiên, bàn về thân phận địa vị thì hiển nhiên không sánh được với vị điện hạ của Đại Chu vương triều như Chu Nguyên, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, người đứng sau chống lưng cho tên Tần Lâm kia chính tiểu vương gia Tề Nhạc của Tề vương phủ.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn thoáng qua Tần Lâm, cong tay điểm nhẹ lên mặt bàn một cái, sau đó thì thu hồi tầm mắt không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, kẻ này vì muốn nịnh nọt Tề Nhạc, thật sự không từ bất kỳ thủ đoạn tệ hại nào.

- Tên Tần Lâm này nịnh nọt Tề Nhạc như thế… xem ra cha của hắn hẳn là cũng đã về phe của Tề vương rồi…

Đôi mắt của Chu Nguyên trở nên thâm thúy hơn, hắn đã từng nghe phụ vương Chu Kình của mình nói qua, Tề vương này là do Đại Vũ vương triều đứng sau lưng nâng đỡ, cho nên mấy năm gần đây hắn vẫn luôn âm thầm tạo nên nhiều sóng gió cho Đại Chu vương triều, rõ ràng là có ý đồ khiến cho Đại Chu bọn họ không được thái bình.

Cũng bởi vì kiêng kị Đại Vũ, sợ bọn họ tìm cớ đối phó với Đại Chu vương triều, cho nên Chu Kình cũng không tiện thẳng thừng ra tay xử lý Tề vương, nhưng trong bóng tối hai bên tự nhiên cũng âm thầm tranh đấu với nhau.

Cũng vì thế cho nên sau khi tên Tề Nhạc kia vào trong Đại Chu Phủ, tự nhiên cũng kiếm chuyện với Chu Nguyên không ít lần.

Tần Lâm nhìn thấy Chu Nguyên không nói gì thì nụ cười mỉa trên môi lại càng sâu hơn, hắn đang định nói tiếp thì vị giảng sư kia cũng đột nhiên trừng với mắt bén ngót, khiến cho hắn chỉ có thể vội vàng ngậm miệng lại.

Ở bên trong Đại Chu Phủ này có rất nhiều chỗ tốt, nếu như bị khai trừ thì sẽ tạo thành tổn thất cực lớn đối với hắn.

Tên Tần Lâm kia vừa im lặng đi thì không khí trong giảng đường mới dần lắng xuống, còn giảng sư thì lại tiếp tục giảng giải về ba đạo nguyên văn kia, mãi cho tới hai nén nhang sau thì tiếng chuông mới vang lên.

- Được rồi, hôm nay chỉ giảng tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.

Giảng sư thu dọn đồ đạc xong thì đi ra khỏi giáo đường.

Giảng sư vừa đi khỏi thì không khí căng thẳng trong giảng đường lập tức bị xua tan, phần đông thiếu niên và thiếu nữ tụ lại cùng với nhau, phát ra từng đợt tiếng cười đùa tràn ngập sức sống.

Chu Nguyên cũng thu dọn đồ đạc qua loa, chuẩn bị rời đi.

- Điện hạ.

Khi hắn đang thu dọn thì chợt có một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh, Chu Nguyên ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy có một cô thiếu nữ đang mỉm cười đứng bên cạnh bàn học nhìn hắn.

Thiếu nữ này mặc đồng phục của học viên Đại Chu Phủ, mặc dù hơi rộng thùng thình, nhưng vẫn lộ ra được những đường cong xinh đẹp được phát dục hoàn hảo, chiếc quần dài đơn giản kia lại càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Da thịt của cô trắng nõn nà, chiếc mũi ngọc cao thẳng, mày liễu mắt hạnh, là một mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là ở đuôi mắt của cô còn có một nốt ruồi nhỏ, càng khiến cho thiếu nữ có thêm vài phần ý vị.

Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ cong lên, tuy rằng trên người không có bất kỳ món trang sức quý giá nào, nhìn qua có phần mộc mạc, nhưng lại có thêm vài phần kiên cường, mái tóc dài được chải lên buộc thành đuôi ngựa, lung lay tràn ngập sức sống.

Cô gần như chỉ duyên dáng đứng yên ở đấy, nhưng lại hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều thiếu niên trong giáo đường len lén nhìn qua.

Chu Nguyên nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt, cũng khẽ mỉm cười:

- Là Ấu Vi đấy à.

Thiếu nữ kia họ Tô, tên Ấu Vi.

Đối diện với ánh mắt của Chu Nguyên, gương mặt của thiếu nữ tên Tô Ấu Vi kia thoáng ửng đỏ, sau đó thoáng chuyển mắt nhìn sang nơi khác, ánh mắt rơi xuống trên mặt bàn ngăn nắp của Chu Nguyên, sau đó cô ngồi xuống, mở miệng nói:

- Điện hạ, để ta dọn giúp ngươi.

Chu Nguyên cười cười, nhưng cũng không cự tuyệt, dù sao thì quan hệ giữa hai người bọn họ quả thật cũng không tầm thường.

Vậy nên thiếu nữ kia đứng bên cạnh bàn học của Chu Nguyên giúp hắn thu dọn, sửa sang sạch sẽ ngăn nắp lại những thứ lộn xộn trên bàn, khiến cho ánh mắt hừng hực lửa giận của rất nhiều thiếu niên đều đổ dồn vào Chu Nguyên, sự ghen tị trong mắt cũng lộ ra mồn một.

- Bệnh của gia gia ngươi đã đỡ hơn chưa?

Nhìn về phía thiếu nữ đang bận bịu dọn dẹp, Chu Nguyên đưa tay chống cằm, hỏi thử.

Nghe thấy Chu Nguyên hỏi thế, Tô Ấu Vi khẽ ngẩng mặt lên, ngọc thủ giơ lên vén gọn mấy lọn tóc rũ xuống trước mặt, trên gương mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười tươi rói.

- Đã khỏe hơn rồi, gia gia nói nếu như có thời gian thì còn muốn mời điện hạ ngươi tới nhà, bất quá chỉ là nhà của ta hơi rách nát, ta sợ…

- Được thôi, đợi lần sau được nghỉ thì ta sẽ tới.

Chu Nguyên cười nói.

Nghe thấy Chu Nguyên trả lời ngay lập tức không chút do dự như thế, Tô Ấu Vi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn về phía hắn, thốt nhiên rơi lệ, sau đó sợ bị hắn phát hiện cho nên vội vàng cúi đầu xuống.

Cô hãy còn nhớ rõ cái ngày cô gặp được Chu Nguyên một năm trước.

Có lẽ đó chính là ngày tuyệt vọng nhất đời cô, nhưng cũng là ngày cô bắt đầu nhìn thấy được hy vọng.

Ngày hôm đó, gia gia sống nương tựa lẫn nhau với cô bao năm bệnh nặng, căn nhà vốn đã tàn tạ cũng bị sập, cô mạo hiểm đội mưa lớn, dùng thân thể nho nhỏ cõng gia gia, bởi vì cô không có tiền, cho nên cô chỉ có thể bất chấp giữa cơn mưa to gió lớn, đội mưa quỳ gối trước từng gian dược phường, liên tục khóc lóc cầu xin, mong y sư bên trong động lòng trắc ẩn ra tay giúp gia gia cô.

Cô khi đó trên người dính đầy sình lầy, vô cùng chật vật.

Cuối cùng chỉ có thể nhận được những cú đóng cửa lạnh lùng của các dược phường đó, trong cơn mưa hôm ấy, cô cảm giác như cả bầu trời đều trở nên u tối, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.

Ngay trong lúc cô tuyệt vọng đến mức gần như chết lặng đi thì cô cảm giác được có một người đi tới bên cạnh, nhét một cây dù vào trong tay cô, sau đó tại ánh nhìn đờ đẫn của cô, người nọ bước lên phía trước, giơ chân đạp tung cánh cửa đóng chặt của dược phường trước mặt ra.

Lúc đó, dường như có một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ phía đó.

- Mở cửa, cứu người!

Người đạp tung cửa dược phường hiển nhiên chính là Chu Nguyên, lúc ấy Tô Ấu Vi chỉ ngây người nhìn về phía bóng lưng của hắn, lúc trước, cô ghét nhất chính là những tên hoàn khố đệ tử thế này, nhưng khi ấy, cô lại cảm thấy, bóng lưng của thiếu niên đã đạp tung cửa ấy, có lẽ, đến chết cô cũng khó mà quên được…

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cô quen biết Chu Nguyên, sau này cũng biết được thân phận của hắn, điện hạ của Đại Chu vương triều.

Về sau trong một lần tình cờ, Chu Nguyên nhìn ra cô có thiên phú tu hành, cho nên liền đề cử cô vào Đại Chu Phủ, mà cũng nhờ điều này, khiến cho cô bắt đầu có được những thay đổi kinh người…. Đam Mỹ Trọng Sinh

Chỉ trong vòng một tháng sau khi vào Đại Chu Phủ, cô đã thành công đả thông được đệ nhất mạch, trở thành một trong những người khai mạch nhanh nhất kể từ khi Đại Chu Phủ được sáng lập đến nay, cũng trở thành thiên tài trong miệng của mọi người ở Đại Chu Phủ.

Từ một người gần như vô hình không ai ngó tới, đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, khiến cho Tô Ấu Vi có phần ngượng ngùng không quen, có đôi khi, cũng có người ghen ghét chướng mắt quan hệ giữa cô và Chu Nguyên, nên lén lút nói rằng chẳng qua Chu Nguyên giúp đỡ cô là vì nhìn trúng dung mạo của cô mà thôi.

Nhưng Tô Ấu Vi chỉ cười trừ cho qua, bởi vì chỉ có chính bản thân cô hiểu rõ, vào lúc cô quen biết với Chu Nguyên thì cô chỉ là một cô bé con gầy guộc xấu xí cỡ nào…

- Này, cô muốn chồng sách của ta lên cao bao nhiêu nữa đây?

Chu Nguyên bất đắc dĩ nhìn Tô Ấu Vi một cái, lúc này rõ ràng cô ấy có vẻ hơi thất thần, cho nên đã chồng sách trên bàn của hắn lên thành một chồng cao như nhất trụ kình thiên.

- A?

Tô Ấu Vi cũng giật mình lại, nhìn về phía kiệt tác do mình tạo ra ở trước mặt, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, vội vàng lấy xuống:

- Xin lỗi điện hạ, ta sẽ sắp xếp lại lần nữa!

Bộ dạng của cô thế này trông lại càng thêm đáng yêu, vậy nên mấy ánh mắt xung quanh lập tức bắn thẳng về phía Chu Nguyên với vẻ hung ác lần nữa, thầm nghĩ nếu như không phải bởi vì kiêng kị thân phận điện hạ của Chu Nguyên thì e là bọn họ đã sớm nhào lên cứu vớt nữ thần của mình rồi.

- Bây giờ cô trở nên xinh đẹp thế này rồi, ta cũng không dám sai sử cô nữa.

Cảm giác được những ánh mắt đang phóng tới kia, Chu Nguyên đành phải lắc đầu, thấp giọng nói.

Tô Ấu Vi nghe thấy thế thì cũng cười khẽ, nói:

- Hay là sau này ta bôi thêm chút nhọ lên mặt cho xấu đi một chút nhé?

Đối với chuyện này, Chu Nguyên chỉ có thể trợn mắt xem như thôi.

- Đúng rồi…

Chu Nguyên khẽ điểm ngón tay lên mặt bàn, hỏi:

- Bây giờ cô đã mở được mấy mạch rồi?

Tô Ấu Vi khẽ giật mình, nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó dè dặt trả lời:

- Được đến đệ tam mạch rồi.

Cô biết rõ Chu Nguyên vì một số nguyên nhân nào đó, dường như vẫn không thể khai mạch tu hành, cho nên những lúc hai người bọn họ ở chung, cô đều ít khi chủ động nhắc tới chuyện khai mạch, cũng không khoe khoang sự tiến bộ của mình, sợ nói ra sẽ động đến điểm mẫn cảm của Chu Nguyên.

- Đệ tam mạch rồi sao, dựa theo tốc độ này thì hẳn là không đến một hai năm sẽ có thể toàn khai được bát mạch rồi.

Chu Nguyên khen ngợi một câu, thiên phú của Tô Ấu Vi ở trên con đường tu hành này rõ ràng vô cùng xuất chúng, bây giờ chưa đến một năm mà đã đạt được thành quả bằng với những mấy năm gầy công tu luyện của người khác.

Điều này khiến cho hắn nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng đắc ý, xem ra hắn đã vô tình nhặt được bảo bối rồi.

- Không tới hai tháng nữa là kỳ thi năm nay rồi, cô phải cố gắng, tranh thủ mở được đệ tứ mạch, sau đó giành được một trong mười thứ hạng đầu trong kỳ thi này, vị trí của cô là do ta tốn rất nhiều công sức mới giành được, chỉ cần cô vào được mười thứ hạng đầu thì có thể được các chủ phủ tự mình dạy dỗ, sẽ có ích rất nhiều cho cô.

Chu Nguyên cũng nói thêm.

Bàn tay đang dọn dẹp bàn học của Tô Ấu Vi thoáng khựng lại, cô cúi đầu không dám nhìn thẳng Chu Nguyên.

- Sao vậy?

Chu Nguyên cảm giác được sự biến hóa này của cô nên nghi hoặc hỏi.

Tô Ấu Vi đã sắp cúi mặt xuống sát ngực luôn rồi, cô thấp giọng nói:

- Ta, ta đã mất vị trí đó rồi.

Chu Nguyên ngẩn ra một lúc, sau đó chợt nhíu mày, hỏi:

- Có chuyện gì rồi?

Ngữ khí của hắn không nặng, nhưng lại khiến cho trái tim của Tô Ấu Vi đập nhanh hơn một chút, cô cắn chặt bờ môi, hồi lâu không nói lên được lời nào, vẫn là một cô thiếu nữ có quan hệ khá tốt với Tô Ấu Vi thấy vậy bèn nói chen vào:

- Còn không phải vì tên Tần Lâm kia sao, mấy ngày trước hắn đi khắp nơi trong phủ nói xấu người, Ấu Vi mới tranh cãi với hắn, bảo hắn đi xin lỗi người, nhưng tên khốn kiếp lại nói chỉ cần Ấu Vi đánh thắng được hắn một trận thì hắn sẽ lập tức xin lỗi, còn bằng như thua thì muốn cô nhường vị trí đi thi kia lại cho hắn.

Chu Nguyên nhíu mày, nói:

- Tần Lâm chỉ mới mở được có hai mạch, hẳn lẽ đánh không lại Ấu Vi mới đúng chứ?

Thiếu nữ kia bĩu môi, nói:

- Ấu Vi cũng là một trong những thiên tài đã đả thông được đệ tam mạch, nhưng tên Tần Lâm kia lại cực kỳ vô sỉ, ỷ vào nguyên binh nên mới may mắn thắng được Ấu Vi.

Sắc mặt của Chu Nguyên trở nên vô cùng khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Ấu Vi đang cúi mặt, lên tiếng trách cứ:

- Sao cô không chịu nói cho ta biết sớm một chút?

Tô Ấu Vi đan hai tay vào nhau, nhỏ giọng lí nhí:

- Là do ta vô dụng, không muốn mang tới phiền toái thêm cho điện hạ.

Nhìn thấy cô như thế, Chu Nguyên cũng cảm thấy có chút đau lòng, cô gái này, có đôi lúc lại quật cường đến mức khiến cho người ta đau đầu, vậy nên hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên Tần Lâm vẫn muôn cười phơi phới nhìn về phía bên này.

- Bày kế để bắt nạt một cô gái như thế, Tần Lâm ngươi đúng là có thủ đoạn thật đấy nhỉ?

Chu Nguyên cười lạnh nói, kẻ này rõ ràng là nhìn trúng vị trí của Tô Ấu Vi cho nên mới cố ý bày kế chọc giận Tô Ấu Vi, để cô lấy vị trí ấy ra thi đấu với hắn.

Tần Lâm lại huênh hoang đáp lời:

- Ta không biết điện hạ người đang nói cái gì, biết bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy, vị trí đấy là do ta dùng thực lực giành lấy được, cho nên dù điện hạ người có tự mình đòi lại thì ta cũng sẽ không trả đâu.

Chu Nguyên thản nhiên nói:

- Vậy ngươi có dám đánh lại một trận hay không?

Tần Lâm cười hắc hắc, nói:

- Không có hứng thú.

Lần trước đó hắn thắng là nhờ ăn may thôi, bây giờ Tô Ấu Vi cũng đã mở được ba mạch rồi, hắn sao có thể là đối thủ của cô được.

Chu Nguyên quét mắt nhìn Tần Lâm một cái, cười lạnh nói:

- Ta cũng không bảo ngươi đánh với Ấu Vi, ý của ta là ta và ngươi đánh một trận!

Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bội phát ra ánh sáng mờ ảo, đặt lên bàn sách, nói:

- Nếu như ngươi thắng thì khối tụ nguyên ngọc này sẽ là của ngươi.

Trong giáo đường lập tức vang lên vô số tiếng kinh hô, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia, loại tụ nguyên ngọc này có lợi ích khá cao đối với người tu hành, nếu như đeo bên người lâu ngày thì có thể tăng nhanh tốc độ đả thông bát mạch, giá trị tương đối quý giá.

- Điện hạ.

Tô Ấu Vi cũng cảm thấy lo lắng.

Không phải vì khối tụ nguyên ngọc kia, mà cô lo lắng là vì Chu Nguyên muốn đích thân đánh với Tần Lâm, nhưng Chu Nguyên ngay cả đệ nhất mạch còn chưa mở ra được thì sao có thể là đối thủ của kẻ đã mở được hai mạch như Tần Lâm?

Chu Nguyên khoát tay với Tô Ấu Vi, tay khẽ vuốt khối ngọc bội, quay sang nhìn Tần Lâm cười với vẻ châm chọc.

- Bây giờ ngươi có dám hay không?

Ánh mắt của Tần Lâm nhìn chằm chằm vào tụ nguyên ngọc với vẻ cuồng nhiệt, liếm liếm đôi môi, sau đó cười lạnh một cái với Chu Nguyên rồi nói:


- Nếu như điện hạ đã muốn tặng khối tụ nguyên ngọc này cho ta như thế rồi, ta mà còn từ chối nữa thì bất kính quá.


- Bất quá quyền cước không có mắt, lỡ như lát nữa ta có khiến điện hạ bị thương thì cũng chớ có trách tội ta.


Tuy rằng hắn cảm thấy lạ với hành động của Chu Nguyên, nhưng Tần Lâm cũng không để ý lắm, hắn là kẻ đã mở được hai mạch, làm gì lại đánh không lại một kẻ còn chưa mở được mạch nào!


- Mong là ngươi có bản lĩnh đó.


Chu Nguyên không nói thêm nhiều.


Tần Lâm cười lớn một tiếng, chỉ cho rằng Chu Nguyên đang mạnh miệng, phẩy tay áo đi ra bên ngoài, bên trong tiếng cười lớn của hắn còn mang theo sự châm biếm trêu chọc, vọng lại từ phía xa.


- Được thôi, ta chờ điện hạ ở diễn võ trường, ta muốn xem xem, hôm nay điện hạ lấy lại vị trí kia bằng cách nào?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK