Một tháng sau, Ôn Nhiên đi tìm
Tâm Di, nói cho cô ấy biết, tác phẩm thiết kế thời trang mà cô đã nộp cho công ty Carly đã được tiếp nhận, hơn nữa còn lấy được công ty lời đề nghị. Khi nghe vậy, Tâm Di suýt bị sặc cà phê, ho vài tiếng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu thật sự đi sao? Đấy chính là công ty đấy. Nỗi lo lắng của Tâm Di chỉ là thoáng, cô lại cười:
- Nhưng nghe có vẻ thú vị đấy, tiểu gián điệp Nhiên Nhiên.
- Gián điệp gì? Đừng nói bừa, tôi khẳng định nghiêm túc làm việc, lấy được hộp hương sẽ trở về.
- Đùa thôi. Tâm Di thu liễm vẻ mặt
- Nhưng nếu cậu thật sự muốn đi, cũng không thể không nói cho ông Bạch và anh tớ biết chứ, chắc họ cũng sẽ không đồng ý đâu.
- Tớ biết cho nên tớ mới tìm cậu để thương lượng.
Tâm Di dừng một chút, cầm ly cà phê nhấp một ngụm:
- Tìm tớ thương lượng? Cậu đây rõ ràng là có chủ ý, tới tìm tớ làm đồng phạm chứ gì.
Ôn Nhiên cũng không phủ nhận. Cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm chuyện xấu.
- Bây giờ tôi cảm thấy có chút tội lỗi và một chút sợ hãi.
Tâm Di thấy Ôn Nhiên nắm chặt ngón tay mình thì mỉm cười:
- Nhiên Nhiên, tôi ủng hộ bạn. Tớ lại thích dáng vẻ không ngoan của cậu.
Tâm Di cảm thấy Ôn Nhiên hiện tại quá đáng yêu.
Ôn Nhiên:
- Cậu phải giúp tớ.
Tâm Di trả lời rất hào phóng:
- Được rồi, yên tâm ở đây cứ giao cho tớ.
Đêm trước khi trở về Trung Quốc, Ôn Nhiên đã làm món bánh quế hoa mà Bạch Vĩ Lương rất thích ăn. Bạch Vĩ Lương ăn bánh với uống trà, cũng không biết mục đích đi lần này của Ôn Nhiên nên ông đã nói rất nhiều lời:
- Nhiên Nhiên, con muốn đi xem là chuyện tốt nhưng khách quan mà nói, con thực sự có tài thiết kế, nhưng mà con vẫn chưa có bất kì đột phá nào trong vài năm qua. Con cũng biết rất nhiều nghệ nhân lâu đời ở Trung Quốc, nếu con muốn đến thăm thì hãy nói với ta, ta sẽ giúp con sắp xếp.
Cuối cùng Bạch Vĩ Lương vẫn luyến tiếc Nhiên Nhiên:
- Nếu con không thoải mái có thể về nhà sớm một chút, dựa vào trình độ thiết kế của con cho dù không đột phá thì vẫn có chỗ đứng trong nghề, con ngàn vạn lần không nên áp lực.
Ôn Nhiên vội vàng gật đầu.
Cô mong muốn chuyến đi lần này sẽ lấy được chiếc hộp của ông nội, đồng thời hy vọng sẽ có thêm cảm hứng thiết kế sau này có thể cống hiến cho công ty.
Ngày hôm sau, Trạch Thành Kính đích thân lái xe đưa Ôn Nhiên đến sân bay. Đường sân bay rất rộng, lúc này có ít xe, tốc độ 100 cũng không có cảm giác nhanh.
Ôn Nhiên hạ kính xe xuống, gối đầu lên cổ tay nhìn ra bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ xe, có dấu vết máy bay bay qua, đang chậm rãi lan dần.
Ôn Nhiên vừa có chút bất dĩ vừa có chút bất an, cô quay sang nhìn Tâm Di. Tâm Di liếc mắt nhìn Ôn Nhiên đã nhìn ra suy nghĩ nhỏ nhoi của cô, nắm tay cô và vỗ nhẹ vào lưng như trấn an cô.
Tại sân bay, Trạch Thành Kính đã giúp Ôn Nhiên xử lí hành lí và tài liệu.
Tâm Di ôm lấy Ôn Nhiên, có chút buồn nói:
- Tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu không vui thì trở về, chúng ta sẽ tìm cách khác để lấy cái hộp kia.
Ôn Nhiên ôm Tâm Di nói:
- Được.
- Thật sự tớ sợ cậu bị người ta khi dễ, xa như vậy, tớ cho dù có bay qua, chỉ sợ lúc đấy cậu đã “lạnh” rồi.
Những lời này làm Ôn Nhiên buồn cười, mắng:
- Tâm Di, cậu có thể nói cái gì tử tế hơn được không.
Tâm Di dừng lại, có chút trêu ghẹo:
- Vậy thì tôi chúc cậu sớm có người yêu.
Ôn Nhiên không kìm được mà ôm lấy eo cô:
- Cậu lại nói nhảm rồi.
Tâm Di vội vàng ôm eo chạy đi:
- Cậu đang tức giận sao? Chẳng lẽ cậu thực sự thích?
Ôn Nhiên thấy Trạch Thành Kính đang tới gần, vội vàng chạy tới che miệng Tâm Di lại:
- Đừng nói nữa, anh cậu đến rồi.
- Anh! Bên này.
Tâm Di chính là muốn trêu ghẹo Ôn Nhiên nhưng cô ấy không muốn gây rắc rối, lập tức không nói gì nữa.
Trạch Thành Kính đi tới, đưa giấy tờ cho Ôn Nhiên
- Có việc gì thì gọi về nhà, biết chưa.
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu
- Vâng
Đi đến cửa máy bay, Tâm Di nắm tay Ôn Nhiên:
- Nhiên Nhiên, cậu đùng để bị lừa bởi những người đàn ông xấu xa.
- Cậu lại nói nhảm rồi.
- Tớ không có nói nhảm, nhìn bộ dạng của cậu rất dễ bị lừa.
Tâm Di quay đầu về phía anh trai:
- Anh, anh có thấy vậy không?
Trạch Thành Kính gõ vào đầu Tâm Di:
- Đừng nói nhảm.
Anh lại nói với Ôn Nhiên:
- Nhiên Nhiên, ở bên ngoài không bằng ở nhà, em phải đề phòng người ta.
- Em biết rồi.
Khi vẫy tay chào tạm biệt, Tâm Di lấy Ôn Nhiên và thì thầm với cô:
- Nhiên Nhiên, cậu đang hi vọng có một đoạn tình cảm lãng mạn đúng không, hì hì…
Lần này Ôn Nhiên không nói gì, xoay người vẫy tay chào tạm biệt.
Tâm Di cũng vẫy tay tạm biệt, lớn tiếng nói:
- Đừng để bị nam nhân xấu lừa!
Ở sân bay quốc tế này, không ai có thể hiểu tiếng Trung của cô ấy, nhưng giọng nói to của cô ấy vẫn thu hút sự
chú ý của rất nhiều người.
Sau đó, Ôn Nhiên liền thấy Tâm Di bị Trạch Thành Kính gõ đầu một cái.
12 giờ sau, máy bay bắt đầu hạ cánh.
Thành phố Thượng Hải, là một đô thị quốc tế và là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất ở Trung Quốc.
Ôn Nhiên ần đầu tiên đến thành phố này, xuống máy bay, Ôn Nhiên nhìn thấy bên ngoài trời mưa và âm u.
Cô kéo vali nhỏ đứng ven đường chờ xe, nhân tiện gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình. Môt lúc lâu sau cúng không đợi được xe, nên cô đã gọi điện thoại cho tài xế. Điện thoại reo lên một hồi lâu mới có giọng nói trả lời.
Giọng điệu tài xế có chút lo lắng:
- Cô Ôn, tôi thực sự xin lỗi, phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, hiện tại đang bị tắc đường.
Ôn Nhiên có chút tâm tình không tốt, không trách anh ta:
- Vậy bao lâu nữa mới tới?
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng sột soạt và tiếng mưa rơi, một hồi lâu, tài xế mới trả lời Ôn Nhiên:
- Tôi cũng chưa biết thời gian cụ thể như thế nào nữa.
Ôn Nhiên nhìn bên ngoài mưa, thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy tôi tự mình bắt xe.
Trước khi cúp điện thoại Ôn Nhiên an ủi người tài xế:
- Mưa đường trơn, anh chú ý an toàn một chút.
Ôn Nhiên tắt điện thoại, nhìn trái nhìn phải, kéo vali tìm người hoi địa điểm đón xe. Theo như lời hộ nói, Ôn Nhiên một tay cầm ô và một tay kéo vali đi dọc con đường. Đi chừng được khoảng 7, 8 phút, Ôn Nhiên dừng lại, đặt vali dưới chân.
Cô tựa tay cầm lên vai, rút một tờ khăn giấy trong túi xách lau giọt nước trên trán. Cuối tháng sáu ở Thượng Hải, mặc dù trời mưa to gió lớn nhưng lại vô cùng oi bức. Ôn Nhiên không biết trên trán mình là nước mưa hay là mồ hôi. Nhìn màn mưa, cô có cảm giác hình như là bản thân đã đi nhầm đường, cũng có thể là người đàn ông chỉ nhầm đường.
Đột nhiên một chiếc ô tô nhỏ màu trắng nhỏ dừng ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngả người về phía trước:
- Tiểu thư, cô có muốn đi nhờ xe không?
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua, lắc đầu.
Người đàn ông lại nói:
- Tôi không thu tiền, chỉ là kết bạn thôi.
Lần này, Ôn Nhiên không nói chuyện, ôm vali cảnh giác bước đi nhanh.
Tâm Di, nói cho cô ấy biết, tác phẩm thiết kế thời trang mà cô đã nộp cho công ty Carly đã được tiếp nhận, hơn nữa còn lấy được công ty lời đề nghị. Khi nghe vậy, Tâm Di suýt bị sặc cà phê, ho vài tiếng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu thật sự đi sao? Đấy chính là công ty đấy. Nỗi lo lắng của Tâm Di chỉ là thoáng, cô lại cười:
- Nhưng nghe có vẻ thú vị đấy, tiểu gián điệp Nhiên Nhiên.
- Gián điệp gì? Đừng nói bừa, tôi khẳng định nghiêm túc làm việc, lấy được hộp hương sẽ trở về.
- Đùa thôi. Tâm Di thu liễm vẻ mặt
- Nhưng nếu cậu thật sự muốn đi, cũng không thể không nói cho ông Bạch và anh tớ biết chứ, chắc họ cũng sẽ không đồng ý đâu.
- Tớ biết cho nên tớ mới tìm cậu để thương lượng.
Tâm Di dừng một chút, cầm ly cà phê nhấp một ngụm:
- Tìm tớ thương lượng? Cậu đây rõ ràng là có chủ ý, tới tìm tớ làm đồng phạm chứ gì.
Ôn Nhiên cũng không phủ nhận. Cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm chuyện xấu.
- Bây giờ tôi cảm thấy có chút tội lỗi và một chút sợ hãi.
Tâm Di thấy Ôn Nhiên nắm chặt ngón tay mình thì mỉm cười:
- Nhiên Nhiên, tôi ủng hộ bạn. Tớ lại thích dáng vẻ không ngoan của cậu.
Tâm Di cảm thấy Ôn Nhiên hiện tại quá đáng yêu.
Ôn Nhiên:
- Cậu phải giúp tớ.
Tâm Di trả lời rất hào phóng:
- Được rồi, yên tâm ở đây cứ giao cho tớ.
Đêm trước khi trở về Trung Quốc, Ôn Nhiên đã làm món bánh quế hoa mà Bạch Vĩ Lương rất thích ăn. Bạch Vĩ Lương ăn bánh với uống trà, cũng không biết mục đích đi lần này của Ôn Nhiên nên ông đã nói rất nhiều lời:
- Nhiên Nhiên, con muốn đi xem là chuyện tốt nhưng khách quan mà nói, con thực sự có tài thiết kế, nhưng mà con vẫn chưa có bất kì đột phá nào trong vài năm qua. Con cũng biết rất nhiều nghệ nhân lâu đời ở Trung Quốc, nếu con muốn đến thăm thì hãy nói với ta, ta sẽ giúp con sắp xếp.
Cuối cùng Bạch Vĩ Lương vẫn luyến tiếc Nhiên Nhiên:
- Nếu con không thoải mái có thể về nhà sớm một chút, dựa vào trình độ thiết kế của con cho dù không đột phá thì vẫn có chỗ đứng trong nghề, con ngàn vạn lần không nên áp lực.
Ôn Nhiên vội vàng gật đầu.
Cô mong muốn chuyến đi lần này sẽ lấy được chiếc hộp của ông nội, đồng thời hy vọng sẽ có thêm cảm hứng thiết kế sau này có thể cống hiến cho công ty.
Ngày hôm sau, Trạch Thành Kính đích thân lái xe đưa Ôn Nhiên đến sân bay. Đường sân bay rất rộng, lúc này có ít xe, tốc độ 100 cũng không có cảm giác nhanh.
Ôn Nhiên hạ kính xe xuống, gối đầu lên cổ tay nhìn ra bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ xe, có dấu vết máy bay bay qua, đang chậm rãi lan dần.
Ôn Nhiên vừa có chút bất dĩ vừa có chút bất an, cô quay sang nhìn Tâm Di. Tâm Di liếc mắt nhìn Ôn Nhiên đã nhìn ra suy nghĩ nhỏ nhoi của cô, nắm tay cô và vỗ nhẹ vào lưng như trấn an cô.
Tại sân bay, Trạch Thành Kính đã giúp Ôn Nhiên xử lí hành lí và tài liệu.
Tâm Di ôm lấy Ôn Nhiên, có chút buồn nói:
- Tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu không vui thì trở về, chúng ta sẽ tìm cách khác để lấy cái hộp kia.
Ôn Nhiên ôm Tâm Di nói:
- Được.
- Thật sự tớ sợ cậu bị người ta khi dễ, xa như vậy, tớ cho dù có bay qua, chỉ sợ lúc đấy cậu đã “lạnh” rồi.
Những lời này làm Ôn Nhiên buồn cười, mắng:
- Tâm Di, cậu có thể nói cái gì tử tế hơn được không.
Tâm Di dừng lại, có chút trêu ghẹo:
- Vậy thì tôi chúc cậu sớm có người yêu.
Ôn Nhiên không kìm được mà ôm lấy eo cô:
- Cậu lại nói nhảm rồi.
Tâm Di vội vàng ôm eo chạy đi:
- Cậu đang tức giận sao? Chẳng lẽ cậu thực sự thích?
Ôn Nhiên thấy Trạch Thành Kính đang tới gần, vội vàng chạy tới che miệng Tâm Di lại:
- Đừng nói nữa, anh cậu đến rồi.
- Anh! Bên này.
Tâm Di chính là muốn trêu ghẹo Ôn Nhiên nhưng cô ấy không muốn gây rắc rối, lập tức không nói gì nữa.
Trạch Thành Kính đi tới, đưa giấy tờ cho Ôn Nhiên
- Có việc gì thì gọi về nhà, biết chưa.
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu
- Vâng
Đi đến cửa máy bay, Tâm Di nắm tay Ôn Nhiên:
- Nhiên Nhiên, cậu đùng để bị lừa bởi những người đàn ông xấu xa.
- Cậu lại nói nhảm rồi.
- Tớ không có nói nhảm, nhìn bộ dạng của cậu rất dễ bị lừa.
Tâm Di quay đầu về phía anh trai:
- Anh, anh có thấy vậy không?
Trạch Thành Kính gõ vào đầu Tâm Di:
- Đừng nói nhảm.
Anh lại nói với Ôn Nhiên:
- Nhiên Nhiên, ở bên ngoài không bằng ở nhà, em phải đề phòng người ta.
- Em biết rồi.
Khi vẫy tay chào tạm biệt, Tâm Di lấy Ôn Nhiên và thì thầm với cô:
- Nhiên Nhiên, cậu đang hi vọng có một đoạn tình cảm lãng mạn đúng không, hì hì…
Lần này Ôn Nhiên không nói gì, xoay người vẫy tay chào tạm biệt.
Tâm Di cũng vẫy tay tạm biệt, lớn tiếng nói:
- Đừng để bị nam nhân xấu lừa!
Ở sân bay quốc tế này, không ai có thể hiểu tiếng Trung của cô ấy, nhưng giọng nói to của cô ấy vẫn thu hút sự
chú ý của rất nhiều người.
Sau đó, Ôn Nhiên liền thấy Tâm Di bị Trạch Thành Kính gõ đầu một cái.
12 giờ sau, máy bay bắt đầu hạ cánh.
Thành phố Thượng Hải, là một đô thị quốc tế và là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất ở Trung Quốc.
Ôn Nhiên ần đầu tiên đến thành phố này, xuống máy bay, Ôn Nhiên nhìn thấy bên ngoài trời mưa và âm u.
Cô kéo vali nhỏ đứng ven đường chờ xe, nhân tiện gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình. Môt lúc lâu sau cúng không đợi được xe, nên cô đã gọi điện thoại cho tài xế. Điện thoại reo lên một hồi lâu mới có giọng nói trả lời.
Giọng điệu tài xế có chút lo lắng:
- Cô Ôn, tôi thực sự xin lỗi, phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, hiện tại đang bị tắc đường.
Ôn Nhiên có chút tâm tình không tốt, không trách anh ta:
- Vậy bao lâu nữa mới tới?
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng sột soạt và tiếng mưa rơi, một hồi lâu, tài xế mới trả lời Ôn Nhiên:
- Tôi cũng chưa biết thời gian cụ thể như thế nào nữa.
Ôn Nhiên nhìn bên ngoài mưa, thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy tôi tự mình bắt xe.
Trước khi cúp điện thoại Ôn Nhiên an ủi người tài xế:
- Mưa đường trơn, anh chú ý an toàn một chút.
Ôn Nhiên tắt điện thoại, nhìn trái nhìn phải, kéo vali tìm người hoi địa điểm đón xe. Theo như lời hộ nói, Ôn Nhiên một tay cầm ô và một tay kéo vali đi dọc con đường. Đi chừng được khoảng 7, 8 phút, Ôn Nhiên dừng lại, đặt vali dưới chân.
Cô tựa tay cầm lên vai, rút một tờ khăn giấy trong túi xách lau giọt nước trên trán. Cuối tháng sáu ở Thượng Hải, mặc dù trời mưa to gió lớn nhưng lại vô cùng oi bức. Ôn Nhiên không biết trên trán mình là nước mưa hay là mồ hôi. Nhìn màn mưa, cô có cảm giác hình như là bản thân đã đi nhầm đường, cũng có thể là người đàn ông chỉ nhầm đường.
Đột nhiên một chiếc ô tô nhỏ màu trắng nhỏ dừng ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngả người về phía trước:
- Tiểu thư, cô có muốn đi nhờ xe không?
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua, lắc đầu.
Người đàn ông lại nói:
- Tôi không thu tiền, chỉ là kết bạn thôi.
Lần này, Ôn Nhiên không nói chuyện, ôm vali cảnh giác bước đi nhanh.