"Nói chuyện thì nói chuyện, sao còn công kích người ta?" Một đồng nghiệp nam trong một tổ nghe không nổi nữa, xoay ghế nhìn người họ, "Ôn Nhiên tuy là thực tập sinh, cũng không nên khi dễ như vậy chứ? ”
"Yo yo yo, đang bảo vệ cô ta ư? Chút tâm tư của anh còn sợ người ta nhìn không ra sao? ”
"Ý cô là sao?"
“ Đó chỉ là những gì anh nghĩ, theo tôi, nếu thành thật mà nói tôi còn chưa từng được người đàn ông nào trong văn phòng làm việc bảo vệ đấy”
Giọng nói của Hướng Tiêu Nguyệt mang theo sự chế giễu.
Nam đồng nghiệp nóng nảy, đứng lên" Tôi không có gì với cô ấy, chỉ là thấy sự việc đi quá xa khi chưa có chứng cứ mà đổ tội cho người ta rồi! ”
"Ồ? Vậy nếu nói chuyện, hiện tại có phải là muốn giúp cô ấy đánh người hay sao? ”
Lần này tới đi lui, Trần Tinh hoàn toàn nổi giận, "Các ngươi coi như tôi không tồn tại đúng không? ”
Nam đồng nghiệp nhìn Trần Tinh, lại bị tổ viên bên cạnh kéo một chút, nín thở trở lại chỗ ngồi.
Nữ đồng nghiệp kia là tổ hai, ở trước mặt Trần Tinh cũng không thu liễm, tiếp tục nói, "Anh Trần, anh cũng không thể bảo vệ được ngừi của phòng mình đâu. ”
Người của tổ hai dưới sự dẫn dắt của Ngô Vân San đã quen với cảm giác cao nhân nhất đẳng, tổ của bọn họ có thể tiếp nhận hạng mục tốt nhất, tổ viên tự nhiên cũng có chút cao ngạo hơn các thành viên ở tổ khác.
Hơn nữa Ngô Vân San hiện tại tuy rằng là quyền chủ quản, nhưng mọi người đều biết, trong bộ phận phụ trách vị trí này không ai có năng lực tranh giành với cô, trong mắt bọn họ, vị trí này Ngô Vân San tất yếu phải có, chỉ là chờ văn thư thông báo.
Cho nên Trần Tinh là nhà thiết kế trưởng, nói không chừng còn không thăng chức nhanh chóng như họ.
Trần Tinh liếc xéo, "Cô đang dạy tôi cách làm việc sao? ”
Trần Tinh giơ tay lên, chỉ vào người mình, "Vậy cô lại đây, ở chỗ này dạy tôi này. ”
Chức vị Trần Tinh dù sao cũng cao hơn cô ta, Trần Tinh không cho cô mặt mũi, cô bị nghẹn đến mặt đỏ.
Văn phòng một lần nữa im lặng, chờ đợi để xem theo dõi.
Trần Tinh nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, hỏi, "Cô xác định đem khuôn làm nhẫn bỏ vào? ”
Hướng Tiêu Nguyệt mở to mắt, "Xác định! ”
Trần Tinh" Nhưng khi Ôn Nhiên đưa đi, túi giấy tờ bịt kín không bị tổn hại, cơ bản có thể loại trừ khả năng bị mất trên đường. ”
Ôn Nhiên nhấn mạnh: "Có thể tìm vị giám đốc kia trực tiếp hỏi, lúc tôi đưa đi, bảo cô ấy kiểm tra túi giấy tờ còn nguyên vẹn. ”
Mi tâm Hướng Tiêu Nguyệt dần dần co rút lại, cô không nghĩ tới Ôn Nhiên lại cẩn thận như vậy.
Có thể chột dạ, Hướng Tiêu Nguyệt một giây sau lại nói" Có phải là cô trộm hay không? ”
Tội danh này, cũng quá lớn.
Ôn Nhiên tức giận bật cười, cô cảm thấy chuyện hôm nay, là chuyện vớ vẩn nhất mà cô gặp phải trong hơn hai mươi năm qua.
Nhật Vy nửa ôm lấy bả vai Ôn Nhiên, thay cô ôm ấp bất bình, "Chị nói như vậy cũng hơi quá đáng rồi! ”
Hướng Tiêu Nguyệt cũng miệng nhanh, lần này không nói tiếp.
Ôn Nhiên nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, cười trào phúng cười cười, "Cô nói xem, là tôi trộm? ”
Hướng Tiêu Nguyệt nuốt nước miếng, cứng cổ " Đúng! ”
Ôn Nhiên không nói gì phản bác, xoay người đi lấy điện thoại di động, nếu đã như vậy, để cho cảnh sát điều tra rõ ràng.
Đột nhiên có một giọng nữ "Ồn ào cái gì?" ”
Ôn Nhiên xoay người, là Ngô Vân San.
Hướng Tiêu Nguyệt bước nhanh qua, vẻ mặt ủy khuất, "Quản lý Ngô, chính là thứ đưa cho tổng giám bị thiếu đi một cái khuôn mẫu. ”
Ngô Vân San "Không phải đã làm lại sao? Còn ồn ào gì nữa? ”
Nghe Ngô Vân San nói, rõ ràng đã biết chi tiết.
Nhưng mà, là hướng Tiêu Nguyệt đơn phương giải thích chi tiết, hơn nữa sự tình đã giải quyết, cũng không ồn ào như trong miệng cô.
"Là như vậy." Hướng Tiêu Nguyệt liếc mắt nhìn Ôn Nhiên một cái, nói, "Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô ấy một chút, lần sau làm việc đừng bất cẩn như vậy nữa, cô ấy ngược lại nổi giận. ”
Ôn Nhiên nhìn Ngô Vân San, nói trọng điểm, "Vừa rồi cô ấy nói, là tôi trộm khuôn mẫu. ”
Ngô Vân San không nghĩ tới Hướng Tiêu Nguyệt lại nói như vậy, nhìn về phía Hướng Tiêu Nguyệt.
Hướng Tiêu Nguyệt chỉ có thể giải thích một cách ủy khuất, "Tôi vốn tưởng rằng cô ấy không cẩn thận làm rơi, nhưng cô khẳng định chiếc túi đó nghiêm phong ẫn còn nguyên vẹn, vậy chỉ có thể chứng minh, là cô ấy ăn cắp nửa đường. ”
Ôn Nhiên áp sát, “Vậy tại sao không phải là cô căn bản không bỏ vào? ”
"Tôi làm rơi nó?."
Ôn Nhiên một lần nữa nhấn mạnh: "Khi tôi lấy được túi giấy, bên trong chỉ có độ dày giấy mỏng, cho nên căn bản không có khuôn. ”
- Cô nói bậy!
"Cô ấy không nói nhảm!!." Có một âm thanh ở cửa.
Lý Uyển giải quyết được vấn đề của Vương phu nhân, lại liên lạc với Jessica nói cho cô biết tin tức tốt này, cô cao hứng lên kế hoạch mời Ôn Nhiên ăn cơm, ai ngờ trở lại văn phòng liền nhìn thấy tình huống này.
Lý Uyển hạy tới, đứng bên cạnh Ôn Nhiên, "Lúc Ôn Nhiên đi đưa văn kiện tôi gặp cô ấy, lúc ấy tôi tò mò cầm túi tài liệu nhìn một chút, quả thật chỉ có độ dày giấy. ”
Ngô Vân San lại nhìn về phía Hướng Tiêu Nguyệt, ý bảo cô giải thích.
"Tôi xác định mình đã bỏ khuôn vào bên trong rồi, các cô một tổ, đương nhiên sẽ giúp đỡ nhau."
"Tôi không có" Lý Uyển muốn giải thích mình không nói dối, nhưng bị Ôn Nhiên giữ lại.
Ôn Nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Tiêu Nguyệt, "Như vậy xin hỏi, có ai có thể chứng minh cô bỏ vào? ”
Hướng Tiêu Nguyệt nói không nên lời.
Tầm mắt Ôn Nhiên đảo qua đồng nghiệp ở tổ 2, không chừa một chút đường sống nào, "Tổ viên của cô sẽ giúp cô chứng minh sao? ”
Không ai trả lời.
Có người ở trong lòng kính nể, thực tập sinh này cũng quá trâu bò, trước mặt Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt, đây chính là không sợ hổ?
Cũng có người đáng tiếc, thực tập sinh này đắc tội người khác không sai biệt lắm, sau này cũng không dễ chịu.
"Được rồi." Ngô Vân San nhắm mắt lại, ngữ khí an ủi, "Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đều là một bộ phận, nếu sự tình đã giải quyết xong, giám đốc không có trách cứ quá nhiều, đồng nghiệp trong tổ điêu khắc sáp cũng đang tăng ca cho sai lầm của bộ phận chúng ta, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian làm việc nhất định phải chứng minh cái gì. ”
Ngô Vân San đường hoàng nói: "Nói cho cùng bất kể là trách nhiệm của ai, đó đều là trách nhiệm của bộ phận chúng ta, đều là trách nhiệm của người đứng đầu như tôi. Việc này đã qua, tất cả mọi người đừng để trong lòng làm tổn thương đồng nghiệp, sau này khi làm việc, tất cả mọi người cẩn thận một chút. ”
Kết luận của cô "Tiếp tục làm việc!" ”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất, tất cả mọi người thuận tiện xoay người, không nhìn chằm chằm vào chỗ náo nhiệt đó nữa.
Lý Uyển và Nhật Vy đứng bên cạnh Ôn Nhiên, nhẹ giọng khuyên nhủ, không sao đâu.
Không sao đâu?
Cô ấy không làm rõ việc này, lẽ nào cô ấy đang che giấu điều gì sao?
Làm thế nào điều này có thể mơ hồ như vậy?
Hôm nay một câu nói nhẹ, nói không chừng ngày mai sẽ biến thành sự thật trong miệng người khác, trường hợp như vậy còn ít sao?
Lấy chuyện này mà nói, nếu như sự tình không được chứng minh, nói không chừng ít ngày sau công ty liền truyền ra tin đồn Ôn Nhiên là trộm cắp.
"Yo yo yo, đang bảo vệ cô ta ư? Chút tâm tư của anh còn sợ người ta nhìn không ra sao? ”
"Ý cô là sao?"
“ Đó chỉ là những gì anh nghĩ, theo tôi, nếu thành thật mà nói tôi còn chưa từng được người đàn ông nào trong văn phòng làm việc bảo vệ đấy”
Giọng nói của Hướng Tiêu Nguyệt mang theo sự chế giễu.
Nam đồng nghiệp nóng nảy, đứng lên" Tôi không có gì với cô ấy, chỉ là thấy sự việc đi quá xa khi chưa có chứng cứ mà đổ tội cho người ta rồi! ”
"Ồ? Vậy nếu nói chuyện, hiện tại có phải là muốn giúp cô ấy đánh người hay sao? ”
Lần này tới đi lui, Trần Tinh hoàn toàn nổi giận, "Các ngươi coi như tôi không tồn tại đúng không? ”
Nam đồng nghiệp nhìn Trần Tinh, lại bị tổ viên bên cạnh kéo một chút, nín thở trở lại chỗ ngồi.
Nữ đồng nghiệp kia là tổ hai, ở trước mặt Trần Tinh cũng không thu liễm, tiếp tục nói, "Anh Trần, anh cũng không thể bảo vệ được ngừi của phòng mình đâu. ”
Người của tổ hai dưới sự dẫn dắt của Ngô Vân San đã quen với cảm giác cao nhân nhất đẳng, tổ của bọn họ có thể tiếp nhận hạng mục tốt nhất, tổ viên tự nhiên cũng có chút cao ngạo hơn các thành viên ở tổ khác.
Hơn nữa Ngô Vân San hiện tại tuy rằng là quyền chủ quản, nhưng mọi người đều biết, trong bộ phận phụ trách vị trí này không ai có năng lực tranh giành với cô, trong mắt bọn họ, vị trí này Ngô Vân San tất yếu phải có, chỉ là chờ văn thư thông báo.
Cho nên Trần Tinh là nhà thiết kế trưởng, nói không chừng còn không thăng chức nhanh chóng như họ.
Trần Tinh liếc xéo, "Cô đang dạy tôi cách làm việc sao? ”
Trần Tinh giơ tay lên, chỉ vào người mình, "Vậy cô lại đây, ở chỗ này dạy tôi này. ”
Chức vị Trần Tinh dù sao cũng cao hơn cô ta, Trần Tinh không cho cô mặt mũi, cô bị nghẹn đến mặt đỏ.
Văn phòng một lần nữa im lặng, chờ đợi để xem theo dõi.
Trần Tinh nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, hỏi, "Cô xác định đem khuôn làm nhẫn bỏ vào? ”
Hướng Tiêu Nguyệt mở to mắt, "Xác định! ”
Trần Tinh" Nhưng khi Ôn Nhiên đưa đi, túi giấy tờ bịt kín không bị tổn hại, cơ bản có thể loại trừ khả năng bị mất trên đường. ”
Ôn Nhiên nhấn mạnh: "Có thể tìm vị giám đốc kia trực tiếp hỏi, lúc tôi đưa đi, bảo cô ấy kiểm tra túi giấy tờ còn nguyên vẹn. ”
Mi tâm Hướng Tiêu Nguyệt dần dần co rút lại, cô không nghĩ tới Ôn Nhiên lại cẩn thận như vậy.
Có thể chột dạ, Hướng Tiêu Nguyệt một giây sau lại nói" Có phải là cô trộm hay không? ”
Tội danh này, cũng quá lớn.
Ôn Nhiên tức giận bật cười, cô cảm thấy chuyện hôm nay, là chuyện vớ vẩn nhất mà cô gặp phải trong hơn hai mươi năm qua.
Nhật Vy nửa ôm lấy bả vai Ôn Nhiên, thay cô ôm ấp bất bình, "Chị nói như vậy cũng hơi quá đáng rồi! ”
Hướng Tiêu Nguyệt cũng miệng nhanh, lần này không nói tiếp.
Ôn Nhiên nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, cười trào phúng cười cười, "Cô nói xem, là tôi trộm? ”
Hướng Tiêu Nguyệt nuốt nước miếng, cứng cổ " Đúng! ”
Ôn Nhiên không nói gì phản bác, xoay người đi lấy điện thoại di động, nếu đã như vậy, để cho cảnh sát điều tra rõ ràng.
Đột nhiên có một giọng nữ "Ồn ào cái gì?" ”
Ôn Nhiên xoay người, là Ngô Vân San.
Hướng Tiêu Nguyệt bước nhanh qua, vẻ mặt ủy khuất, "Quản lý Ngô, chính là thứ đưa cho tổng giám bị thiếu đi một cái khuôn mẫu. ”
Ngô Vân San "Không phải đã làm lại sao? Còn ồn ào gì nữa? ”
Nghe Ngô Vân San nói, rõ ràng đã biết chi tiết.
Nhưng mà, là hướng Tiêu Nguyệt đơn phương giải thích chi tiết, hơn nữa sự tình đã giải quyết, cũng không ồn ào như trong miệng cô.
"Là như vậy." Hướng Tiêu Nguyệt liếc mắt nhìn Ôn Nhiên một cái, nói, "Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô ấy một chút, lần sau làm việc đừng bất cẩn như vậy nữa, cô ấy ngược lại nổi giận. ”
Ôn Nhiên nhìn Ngô Vân San, nói trọng điểm, "Vừa rồi cô ấy nói, là tôi trộm khuôn mẫu. ”
Ngô Vân San không nghĩ tới Hướng Tiêu Nguyệt lại nói như vậy, nhìn về phía Hướng Tiêu Nguyệt.
Hướng Tiêu Nguyệt chỉ có thể giải thích một cách ủy khuất, "Tôi vốn tưởng rằng cô ấy không cẩn thận làm rơi, nhưng cô khẳng định chiếc túi đó nghiêm phong ẫn còn nguyên vẹn, vậy chỉ có thể chứng minh, là cô ấy ăn cắp nửa đường. ”
Ôn Nhiên áp sát, “Vậy tại sao không phải là cô căn bản không bỏ vào? ”
"Tôi làm rơi nó?."
Ôn Nhiên một lần nữa nhấn mạnh: "Khi tôi lấy được túi giấy, bên trong chỉ có độ dày giấy mỏng, cho nên căn bản không có khuôn. ”
- Cô nói bậy!
"Cô ấy không nói nhảm!!." Có một âm thanh ở cửa.
Lý Uyển giải quyết được vấn đề của Vương phu nhân, lại liên lạc với Jessica nói cho cô biết tin tức tốt này, cô cao hứng lên kế hoạch mời Ôn Nhiên ăn cơm, ai ngờ trở lại văn phòng liền nhìn thấy tình huống này.
Lý Uyển hạy tới, đứng bên cạnh Ôn Nhiên, "Lúc Ôn Nhiên đi đưa văn kiện tôi gặp cô ấy, lúc ấy tôi tò mò cầm túi tài liệu nhìn một chút, quả thật chỉ có độ dày giấy. ”
Ngô Vân San lại nhìn về phía Hướng Tiêu Nguyệt, ý bảo cô giải thích.
"Tôi xác định mình đã bỏ khuôn vào bên trong rồi, các cô một tổ, đương nhiên sẽ giúp đỡ nhau."
"Tôi không có" Lý Uyển muốn giải thích mình không nói dối, nhưng bị Ôn Nhiên giữ lại.
Ôn Nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Tiêu Nguyệt, "Như vậy xin hỏi, có ai có thể chứng minh cô bỏ vào? ”
Hướng Tiêu Nguyệt nói không nên lời.
Tầm mắt Ôn Nhiên đảo qua đồng nghiệp ở tổ 2, không chừa một chút đường sống nào, "Tổ viên của cô sẽ giúp cô chứng minh sao? ”
Không ai trả lời.
Có người ở trong lòng kính nể, thực tập sinh này cũng quá trâu bò, trước mặt Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt, đây chính là không sợ hổ?
Cũng có người đáng tiếc, thực tập sinh này đắc tội người khác không sai biệt lắm, sau này cũng không dễ chịu.
"Được rồi." Ngô Vân San nhắm mắt lại, ngữ khí an ủi, "Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đều là một bộ phận, nếu sự tình đã giải quyết xong, giám đốc không có trách cứ quá nhiều, đồng nghiệp trong tổ điêu khắc sáp cũng đang tăng ca cho sai lầm của bộ phận chúng ta, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian làm việc nhất định phải chứng minh cái gì. ”
Ngô Vân San đường hoàng nói: "Nói cho cùng bất kể là trách nhiệm của ai, đó đều là trách nhiệm của bộ phận chúng ta, đều là trách nhiệm của người đứng đầu như tôi. Việc này đã qua, tất cả mọi người đừng để trong lòng làm tổn thương đồng nghiệp, sau này khi làm việc, tất cả mọi người cẩn thận một chút. ”
Kết luận của cô "Tiếp tục làm việc!" ”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất, tất cả mọi người thuận tiện xoay người, không nhìn chằm chằm vào chỗ náo nhiệt đó nữa.
Lý Uyển và Nhật Vy đứng bên cạnh Ôn Nhiên, nhẹ giọng khuyên nhủ, không sao đâu.
Không sao đâu?
Cô ấy không làm rõ việc này, lẽ nào cô ấy đang che giấu điều gì sao?
Làm thế nào điều này có thể mơ hồ như vậy?
Hôm nay một câu nói nhẹ, nói không chừng ngày mai sẽ biến thành sự thật trong miệng người khác, trường hợp như vậy còn ít sao?
Lấy chuyện này mà nói, nếu như sự tình không được chứng minh, nói không chừng ít ngày sau công ty liền truyền ra tin đồn Ôn Nhiên là trộm cắp.