"Triệu Chính Văn tôi chính là thích như thế đó."
Diệp Thanh Nhã lúc này cũng chẳng thèm đếm xỉa đến hắn nữa, vì cô biết dù cô có nói bao nhiêu lần thì cũng vô dụng, hắn còn chẳng nghe lọt tai, lại thêm phần hành xác cô, nên thôi, cô đi ra ngoài sẽ tốt hơn, kẻo ở lại thêm lát nữa thì cô tức chết mất thôi!
"À, còn một điều nữa tôi quên nói với Diệp tiểu thư đây, đó là hy vọng cô sẽ không để ai biết về chuyện của chúng ta, về tờ hôn ước giữa Triệu Gia và Diệp Gia, bởi đó chỉ là quyền quyết định của cha mẹ hai bên mà thôi, và tôi cũng không muốn mất mặt vì có một vị hôn thê ngang ngược như vậy."
Nghe Triệu Chính Văn nói khiêu khích như thế, Diệp Thanh Nhã liền theo đó mà "đáp trả" lại:
"Anh yên tâm, dù cho anh không yêu cầu thì tôi cũng chắc chắn sẽ không để cho ai biết chuyện này, càng không để lọt vào tai của bất cứ người nào. Nếu để người ta biết, thì có lẽ tôi sẽ xấu hổ khi có một vị hôn phu như anh. Với cả, nếu có ai mà biết được thì há chẳng phải sẽ không còn người nào theo đuổi tôi nữa hay sao? Nhiều người thích tôi đến như vậy, tôi còn chưa chọn được thì đâu thể nào để một chuyện nhỏ này có cơ hội phá hủy được chứ!"
Không để Triệu Chính Văn có cơ hội phản bác, Diệp Thanh Nhã đi nhanh ra ngoài, chẳng thèm quay đầu nhìn lại cái tên tổng tài kiêu ngạo kia.
Sau khi Diệp Thanh Nhã ra ngoài, chưa được mấy phút thì lại có một người khác đi vào, vả lại còn là một người đàn ông trông rất hảo soái, chuẩn gu trong mắt của mọi cô gái.
"Cậu tới đây làm gì, công ty tôi cũng đâu phải cái chùa mà ngày nào cậu cũng đến đây ăn bám?"
Nghe giọng điệu sắc bén, cộng thêm ngữ khí lạnh lùng của Triệu Chính Văn, Lục Nghị không những không tức giận mà ngược lại còn cười sảng khoái, đi tới vỗ vai hắn vài cái:
"Công ty cậu đúng thật là không phải cái chùa, nhưng ở đây lại có nhiều mỹ nữ, đủ để tôi xem hoài không chán."
"Cậu còn không thôi đi thì có tin tôi một chân đá bay cậu ra khỏi đây không?"
"Bớt nóng, bớt nóng. Nào, hạ hỏa một chút đi Triệu tổng."
"Đừng nói với tôi là cậu đến Triệu thị chỉ để buông ra những lời nhảm nhí như thế này đấy nhé, Lục tổng?" - Triệu Chính Văn không quên quăng cho Lục Nghị một cái liếc mắt sắc lạnh. Nếu không phải trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại hai người, đoán chừng sẽ có ai đó bị cái ánh mắt đó của Triệu Chính Văn làm đau tim cũng nên?
Người khác ngỡ như không biết mối quan hệ của bọn họ, lại nghe được cuộc trò chuyện này, chắc còn tưởng Triệu Chính Văn và Lục Nghị chính là những kẻ thù không đội trời chung, đụng mặt ở đâu là y như rằng ở nơi đó phủ đầy sát khí đến độ gây ra sát thương cho mọi người xung quanh. Thật ra không đâu, bọn họ vốn dĩ là hai người bạn, không phải bạn bình thường mà là bạn thân rất thân, thân đến nỗi sớm đã giống như hai người anh em vậy đấy. Không những thế, Triệu Chính Văn còn là ân nhân của Lục Nghị nữa. Chỉ có điều, ngoài mặt thì Triệu Chính Văn lạnh lùng, phũ phàng không khác chi một tảng băng, so với Lục Nghị thì lại khác xa hoàn toàn, khác một trời một vực, bởi Lục Nghị là người hào phóng, mới nhìn thì hắn thuộc kiểu người rất dễ tiếp cận, làm quen, nhưng đi sâu vào mới biết, khó có ai có thể hiểu hết về thế giới của hắn - một loại thế giới tràn ngập sự tối tăm. Và tất nhiên, Triệu Chính Văn lại là một ngoại lệ.
Cứ tưởng một con người lúc nào cũng cười cười nói nói như Lục Nghị thì sẽ không bao giờ vướng phải ba cái chuyện làm người ta đau đầu, nhưng liệu có mấy ai hiểu được, đó chỉ là hình tượng bề ngoài mà chính hắn tạo dựng nên kia chứ? Hắn không muốn người ta biết được những nỗi đau hay những loại khổ sở mà bản thân hắn đã gặp phải. Thân thế quý tộc thì đã sao? Tiền tài vô số thì như thế nào? Chung quy, người hắn có thể trút hết nỗi lòng của chính mình, ngoài Triệu Chính Văn ra thì không còn ai cả. Bởi vậy mới nói, người hiểu hắn nhất chỉ có thể là người bạn thân và đồng thời cũng là vị ân nhân - Triệu Chính Văn này mà thôi.
Người ngoài nhìn vào, ai cũng cho rằng Lục Nghị chính là tên trêu hoa ghẹo nguyệt, thay phụ nữ như thay áo, nhưng đã ai biết hắn trở nên như vậy là vì điều gì hay chưa? Một kẻ mà cha mẹ sớm ly hôn từ khi hắn chỉ mới năm tuổi, mẹ lại mất sớm vì căn bệnh ung thư khó chữa, cha thì rước người phụ nữ khác vào nhà, hơn nữa bà ta còn nhiều lần đánh đập, chửi bới, làm khó hắn đủ điều thì suy cho cùng, hắn tự làm hư chính mình cũng là lẽ thường tình thôi. Vì gia đình không hạnh phúc nên Lục Nghị đã học cách tự lập mưu sinh ngay từ khi còn nhỏ, sau này lại một mình thay tên đổi họ, thành lập Lục thị, cuối cùng tự tay đưa Lục thị bước ra thị trường thế giới, phát triển như ngày hôm nay. Mẫu người như Lục Nghị, dẫu có "vẽ bướm ghẹo hoa xuân" thì người ta chỉ dám nói sau lưng, tuyệt nhiên không một ai đủ can đảm để nói trước mặt hắn. Vì sao ư? Vì hắn có tiền, có quyền, và cũng là một trong những nhân vật nổi danh trên thị trường thế giới giống như Triệu Chính Văn.