Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp
Mắt thấy người đàn ông không trả lời, cứ thế mà sừng sững bước đi, trước khi đi còn không quên lườm cô một cái, Diệp Thanh Nhã bức bối đuổi theo vào trong, kèm theo câu nói:
“Anh đứng lại đó cho tôi! Chưa làm rõ được chuyện này thì anh đừng hòng chạy thoát khỏi tôi!”
Hai con người, hai tính cách, hai phiên bản hoàn toàn trái ngược nhau. Một người thì lạnh lùng, quyết đoán với một trái tim sắt đá, cứng cỏi. Người kia thì lại hoạt bát, bướng bỉnh nhưng cũng không kém phần trọng tình cảm, giàu sự nhiệt huyết. Giả sử nếu như bọn họ thật về chung một nhà, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào đây?
“Cha! Mẹ! Sao hai người lại ở đây?”
Câu nói kinh ngạc được thốt ra vừa rồi là của Diệp Thanh Nhã. Mới lúc nãy, cô đuổi theo cái tên bất lịch sự, không tôn trọng người khác kia ý định muốn cùng hắn nói lý lẽ một phen, nào ngờ hắn lại sải bước nhanh như vậy, khiến cho cô tuy chạy theo muốn hụt hơi nhưng vẫn không đuổi kịp hắn dù chỉ là cái bóng, đành phải chấp nhận để mất dấu. Qua một lần tìm kiếm xung quanh thì cuối cùng cô cũng đã thấy hắn ngồi ở một bàn, vốn tính đi lại mắng chửi hắn thì sự hiện diện của cha mẹ không thể nào làm cô bất ngờ hơn được nữa.
Diệp Thanh Nhã há hốc mồm, như không thể tin vào mắt mình, vì lẽ loại sự tình này diễn ra, có là kẻ ngốc e rằng cũng đoán được đầu đuôi sự việc. Cái tên vừa rồi đôi co với cô trước khi vào đây, thế mà lại là đối tượng kết hôn, là vị hôn phu mà cô luôn muốn đánh cho hắn một trận đó sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp thật mà!!!
“A Nhã, con đến rồi à? Mau, mau chào hai bác rồi vào đây ngồi đi.” - Phùng Xuân vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.
Diệp Thanh Nhã cố trấn giữ mình, lấy lại vẻ điềm tĩnh, không nhanh không chậm chào Triệu Tùng và Mộ Lan một cái rồi đi đến chỗ ngồi đã được xếp sẵn.
Hai cặp cha mẹ kia đúng là biết sắp xếp chỗ, lại cho Triệu Chính Văn và Diệp Thanh Nhã ngồi đối diện, mắt chạm mắt. Mặc kệ cuộc trò chuyện của bốn người bạn già, đôi trẻ vẫn cứ trừng mắt với nhau, không nói cũng biết là đang thầm chửi rủa, đấu đá nhau qua ánh mắt. Vì sao ư? Vì mỗi ánh mắt của bọn họ giống như là có tia sét đánh trực diện vào đối phương vậy, thế này mà không gọi là chửi rủa thì chẳng lẽ là đang nghĩ tốt cho nhau hay chăng?
Thật ra không riêng gì Diệp Thanh Nhã, kể cả Triệu Chính Văn cũng bất ngờ khi “vợ tương lai” của mình lại chính là cô tiểu thư nóng nảy kia. Đúng là Trái Đất tròn thật đấy, hai kẻ không ưa gì nhau lại cứ gặp nhau, hơn nữa còn được định hôn từ nhỏ. Không phải hắn thật sự sẽ lấy “bà cô” này đấy chứ? Bản thân hắn vừa mới nói xong, ai lấy cô sẽ xui xẻo, ấy mà không ngờ nghiệp lại đến nhanh như vậy, chỉ trong tích tắc. Hắn thầm nghĩ, người phụ nữ trước mặt không những khó ưa, lại rất biết cách để lấy lòng cha mẹ hắn, một mặt giả tạo, bắt hắn phải đi đến buổi gặp mặt này.
“Hai đứa nãy giờ sao không nói gì thế? Chính Văn, con vẫn chưa bắt chuyện làm quen với Thanh Nhã nữa sao?” - Mộ Lan lên tiếng nhắc nhở.
“Ai mà thèm làm quen với cô ta chứ!”
“Anh tưởng tôi muốn làm quen với anh lắm à? Nếu không phải là vì cha mẹ, thì Diệp Thanh Nhã tôi sớm đã hủy hôn rồi!”
Dĩ nhiên, vế sau Diệp Thanh Nhã chỉ có thể tự nhủ với chính mình, không để Diệp An Nguyên và Phùng Xuân đang bên cạnh nghe được. Người đàn ông này có phải hay không đang tự ảo tưởng chính mình? Thế gian này đâu chỉ có mình anh ta, với cả người xếp hàng theo đuổi Diệp tiểu thư cô đây phải nói là chất thành đống, hà tất gì muốn làm quen với hắn? Không có hắn thì còn có những người khác, cô cũng đâu có cần, ngược lại còn phải cảm ơn nữa ấy? Tưởng mình đẹp hơn người ta một chút thì hay ho lắm sao?”
Bốn người tám con mắt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ không biết lý do gì mà đang yên đang lành hai cái đứa này lại như thể hai kẻ thù không đội trời chung vậy nhỉ?
“Hai đứa biết nhau sao?”
“Con mới không biết anh ta đó mẹ, đàn ông gì đâu mà bất lịch sự, thiếu tôn trọng người khác, lại còn thô lỗ, không nói lý lẽ gì hết!”
“Cô thử nhìn lại chính mình xem, cô có giống phụ nữ tí nào không? Hay nhìn giống đàn ông hơn? Tính khí cọc cằn, nóng nảy, lại còn đi nói người khác?”
“Anh!!!”
Bất lực trước một màn trước mắt, bốn người bạn già không biết làm gì hơn, chỉ đành giải tán trong sự không vui của đôi bạn trẻ nào đó. Trước khi nói lời tạm biệt, Triệu Tùng nói với cả nhà họ Diệp, rằng ông sẽ sắp xếp cho Diệp Thanh Nhã làm thư ký của Triệu Chính Văn để cả hai có thêm thời gian bồi đắp tình cảm nam nữ. Thật ra, ông vốn định sắp xếp cho cô một chức vụ hơi cao một chút để đứa con dâu tương lai này của ông tránh thiệt thòi, nhưng Diệp An Nguyên đã ngỏ ý khước từ, bởi Diệp An Nguyên muốn con gái của mình học hỏi và trau dồi thêm kinh nghiệm nên phải bắt đầu từ vị trí thư ký Chủ tịch.