• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dĩ Hàng ngồi trong phòng khách, anh đảo mắt quan sát một vòng trong nhà. Căn hộ mà Mộ Ngữ Nhiễm đang ở tuy không lớn nhưng có vẻ không tồi, chỉ có điều ánh sáng bên ngoài hành lang và thang máy có hơi tối, cần phải cải thiện.

Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm cầm cốc nước ra đặt trước mặt Lục Dĩ Hàng, rồi ngồi xuống đối diện với anh.

Lục Dĩ Hàng nhìn cốc nước trước mặt, nheo mắt lại nhìn cô.

"Nước lọc?"

"Anh muốn uống trà thì tự đi mà mua, nhà tôi không có." Cô bực bội nhìn Lục Dĩ Hàng, anh ta chính là được voi đòi tiên!

Lục Dĩ Hàng cười nhẹ một cái, cầm cốc nước lên uống một ngụm.

"Em cho tôi ăn gì, uống gì, tôi đều thích cả." Anh nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, lời nói ẩn ý.

Cho dù là lần hạ thuốc kích dục đó, hay là nụ hôn trong thang máy vừa rồi, anh đều không cảm thấy chán ghét.

"T... Tôi đi nấu mì đây." Cô lập tức đứng dậy, sắc mặt ửng hồng. Lục Dĩ Hàng, anh ta lại rắc thính nữa rồi!

Trong khoảng thời gian Mộ Ngữ Nhiễm nấu bữa tối, anh đi lại tham quan một lượt trong nhà của cô.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng khách, Lục Dĩ Hàng đi đến, mở túi xách của Mộ Ngữ Nhiễm đang để trên bàn, rồi lấy điện thoại ra định đem cho cô, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì anh bỗng khựng lại.


Mộ Ngữ Tâm?

Cô đang nấu mì trong bếp thì Lục Dĩ Hàng đi vào, anh ngồi xuống ghế sau đó đặt điện thoại của cô lên bàn.

"Chị gái của em vừa gọi, nhưng tôi đã nghe máy giúp em rồi." Anh nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, ánh mắt như muốn xuyên thấu con người của cô.

"Sao anh lại tùy tiện nghe điện thoại của người khác vậy?" Cô lập tức cầm điện thoại lên xem, Mộ Ngữ Tâm lúc nào cũng gọi cho cô vào giờ này thứ năm. Cũng có nghĩa là, chị cô chỉ gọi cho cô duy nhất một lần trong tuần, vậy mà cuộc gọi hôm nay lại bị Lục Dĩ Hàng phá mất tiêu.

"Vậy em gọi lại cho cô ta đi."

"Tôi đã từng thử rồi, chị ấy không nghe máy đâu." Mộ Ngữ Nhiễm bất lực, chỉ biết ngồi lườm nguýt Lục Dĩ Hàng.

"Em nhìn tôi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì." Thấy Mộ Ngữ Nhiễm nhìn anh như vậy, Lục Dĩ Hàng liền đánh trống lảng.

"Mì của em chín chưa?"

Lúc này cô mới đứng dậy, bưng tô mì đặt lên bàn.

"Anh đã nói chuyện gì với chị tôi?" Mộ Ngữ Nhiễm nhìn anh, trong lòng hiếu kỳ.

Lục Dĩ Hàng đặt một bát mì đặt trước mặt cô, giọng điệu bình thản.

"Không có gì, chỉ hỏi em dạo này thế nào thôi."

"Chị ấy không hỏi anh là ai sao?"

"Có, tôi nói mình là bạn trai của em."

"Lục Dĩ Hàng!" Mộ Ngữ Nhiễm chọc đũa xuống bàn, nghiến răng nhìn anh.

"Chuyện gì cũng đã làm rồi, tôi không phải bạn trai thì cũng là người đàn ông của em, em tức giận cái gì?"

Mộ Ngữ Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật sự hối hận vì đã nấu mì cho Lục Dĩ Hàng, càng hối hận vì đã để cho anh ta vào nhà!

Sau khi ăn xong, Lục Dĩ Hàng bày tỏ muốn ở lại qua đêm thì lập tức bị cô đẩy ra ngoài cửa.

"Anh Lục, mặt anh dày thật đấy, ăn uống no say rồi còn muốn ngủ lại, anh có bị ấm đầu không?"

Lục Dĩ Hàng nhăn mặt, không hài lòng với sự tiếp đãi của cô.

"Em cho tôi uống nước lọc, sau đó cho tôi ăn mì không, tôi chỉ nói muốn ngủ ở sô pha nhà em một đêm liền bị em đuổi đi. Em xem, em đối với khách đến chơi nhà có thành ý quá nhỉ?"

"Anh Lục, đi đường cẩn thận, tôi không tiễn!" Mộ Ngữ Nhiễm chuẩn bị đóng cửa thì bị anh cản lại.

"Chuyện kết hôn, em đã suy nghĩ kĩ chưa?" Lục Dĩ Hàng nhìn cô hỏi.

Mộ Ngữ Nhiễm trợn mắt, sao tự dưng lại nói đến chuyện kết hôn?

"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi chỉ kết hôn với người tôi thích, và ngược lại, anh ấy cũng thật lòng thích tôi."

"Em cho rằng lời nói của tôi hôm qua là không thật lòng?"

"Cái đó tự bản thân anh khác biết."

"Mộ Ngữ Nhiễm, tôi đang rất nghiêm túc! Đặc biệt là trong chuyện tình cảm." Sắc mặt Lục Dĩ Hàng nghiêm nghị, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trái tim Mộ Ngữ Nhiễm lệch nhịp, cô lúng túng.

"A... Anh thích tôi, vậy từ khi nào?" Không lẽ là từ đêm mà hai người ân ái?

"Từ bảy năm trước." Lục Dĩ Hàng thâm tình nhìn cô, tình cảm bảy năm trời, không đơn thuần chỉ là 'thích' nữa rồi.

"Vậy năm đó tôi bày tỏ với anh, sao anh lại từ chối?" Mộ Ngữ Nhiễm khó hiểu nhìn anh.

"Bởi vì tôi không muốn em bị gia đình mình gây khó dễ, lúc đó tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy. Nhiễm, thật sự xin lỗi em." Cô là cô nhi từ nhỏ, không có người thân thích, càng không có gia thế, bố mẹ anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận anh quen một người bạn gái như vậy. Nếu như hai người yêu đương, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, hoặc là trực tiếp tìm đến cô.

Mộ Ngữ Nhiễm đứng bất động, không ngờ anh từ chối cô là vì lí do này, càng không ngờ tới, anh cũng có tình cảm với cô!

"Muộn rồi anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Mộ Ngữ Nhiễm muốn đóng cửa, lại bị anh chặn lại lần nữa.

"Những lời tôi vừa nói đều là thật lòng, tuyệt đối không có nửa câu giả dối!" Lục Dĩ Hàng khẩn trương, rốt cuộc Mộ Ngữ Nhiễm có nghe lọt tai lời anh vừa nói không?

"Tôi biết rồi, anh cứ về trước đi."

"Vậy khi nào em định kết hôn với tôi đây?"

Lục Dĩ Hàng vẫn chưa chịu rời khỏi, nhất quyết hỏi được cô vấn đề này.

"Anh Lục, anh nghĩ tôi vẫn còn thích anh sao?" Mộ Ngữ Nhiễm điềm tĩnh nhìn anh, Lục Dĩ Hàng cứ nằng nặc đòi kết hôn, chắc hẳn trong lòng rất tự tin cho rằng cô vẫn còn yêu anh. Cô đâu thể dễ dãi chiều theo ý của anh ta như vậy, cô phải để cho anh nếm thử cảm giác bị từ chối mới được!

Nói xong, không đợi Lục Dĩ Hàng phản ứng, cô liền đóng sập cửa lại.

Bên ngoài, Lục Dĩ Hàng nhìn cánh cửa trước mặt, lặng lẽ nhếch môi.

Không còn thích anh sao? Không thích mới lạ!

Anh quay người rời đi, sau đó móc điện thoại trong túi quần ra, gọi đến một dãy số.

"Giúp tôi điều tra một người."

Hôm sau, Mộ Ngữ Nhiễm cùng với trưởng phòng Lâm Kiệt, Tô Linh và hai người đồng nghiệp nữa cùng nhau đến tập đoàn Khải Nguyệt để phỏng vấn, thời gian là hai giờ chiều.

Đến nơi, Tô Linh chợt giữ tay Mộ Ngữ Nhiễm lại, lo lắng nói.

"Trời ơi, em hồi hộp lắm quá! Cùng lúc gặp hai nhân vật đáng sợ như vậy, con tim bé nhỏ của em không chịu được nổi!"

Mộ Ngữ Nhiễm vỗ vỗ bả vai cô ấy, tỏ vẻ an ủi, sau đó cùng mọi người đi vào trong.

Tại phòng dành cho khách, có khoảng ba bốn nhóm phóng viên thuộc công ty khác nhau đang ngồi tán gẫu, chủ yếu nói về Lục Dĩ Hàng và Phó Cận Niên.

Có hai nữ phóng viên ngồi gần chỗ Mộ Ngữ Nhiễm, cô dỏng tai lên, xem có nghe ngóng được gì không.

"Cô biết gì chưa, nghe nói hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết đấy."

"Trước đó có nghe qua, hình như là quen nhau ở Mỹ."

Mộ Ngữ Nhiễm bất ngờ, thì ra Lục Dĩ Hàng và Phó Cận Niên là bạn bè với nhau. Chả trách cả hai đều cạn bã, bỉ ổi giống như nhau vậy!

Còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ phỏng vấn, Mộ Ngữ Nhiễm liền đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết xong, cô đến chỗ bồn để rửa tay. Bên ngoài có người mở cửa, một cô gái đạp giày cao gót cạch cạch đi vào, đang nói chuyện điện thoại.

"Được rồi, cô cứ giữ mấy tấm hình đó cẩn thận cho tôi, đừng để anh ta điều tra ra được." Sau khi cúp máy, cô ta vặn vòi nước rửa tay, lấy trong túi ra một thỏi son thoa lại lên đôi môi đỏ chót của mình.

Mộ Ngữ Nhiễm nhìn cô ta qua gương, trong lòng hiếu kì. Đi phỏng vấn mà cũng cần ăn mặc xinh đẹp như vậy sao?

Cô ta thấy Mộ Ngữ Nhiễm nhìn mình thì quay người lại, nhíu mi.

"Cô là phóng viên của đài nào?"

Lúc này Mộ Ngữ Nhiễm mới nhìn thấy rõ thẻ đeo trên ngực cô ta, Hứa Đồng.


Cô mỉm cười: "Tôi ở đài FX."


Hứa Đồng mặc váy trắng bó sát, tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lướt xuống thẻ của Mộ Ngữ Nhiễm rồi nhìn thẳng lên mặt cô, cô ta cười hừ một cái rồi đi ra ngoài.


Mộ Ngữ Nhiễm chôn chân tại chỗ, Hứa Đồng đó vừa cười khinh thường cô sao?


Cô có cảm giác cô Hứa Đồng đó không phải hạng tốt đẹp gì, không biết tại sao Phó Cận Niên lại đi lấy cô ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK