• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi bệnh viện, Lục Dĩ Hàng bế cô cẩn thận đặt xuống bên ghế lái phụ, sau đó đóng cửa xe lại.

Mộ Ngữ Nhiễm ở bên trong, cách một lớp cửa kính nhìn thấy Lục Dĩ Hàng nhấc chân đi về phía trước, cách chiếc xe khoảng một đoạn, sau đó anh lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Anh vừa nói chuyện vừa hút thuốc, thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm.

Cô ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng về chỗ Lục Dĩ Hàng.

Khoảng vài phút sau, anh tắt điện thoại, sau đó quay trở lại ngồi lên xe.

Mộ Ngữ Nhiễm nhìn sắc mặt của anh, thăm dò hỏi:

"Anh giận em à?"

Lục Dĩ Hàng bỗng thở dài một cái, nghiêng người ôm cô vào lòng:

"Anh có thể giận nổi em sao?"

Yêu còn không hết, làm sao nỡ lòng giận cô cho được?

Lục Dĩ Hàng vuốt nhẹ tóc của Mộ Ngữ Nhiễm, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô:

"Thật là khiến người ta lo lắng."

Mộ Ngữ Nhiễm hơi ngẩng đầu, trán cô liền đụng trúng cái cằm của Lục Dĩ Hàng. Cô lập tức dụi mặt vào cổ anh:

"Làm sao đây? Ví tiền và chìa khóa nhà của em đều bị tên đó giật mất rồi."

"Đừng lo, anh sẽ tìm lại giúp em."

"Vâng."


"Tối nay đến nhà anh."

"Được..." Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Nhà anh ở đâu?"

Hai người đã đăng ký kết hôn rồi, vậy mà cô còn chưa biết nhà Lục Dĩ Hàng ở đâu? Trông như thế nào?

"Trác Vân Uyển."

Đó là một khu chung cư cao cấp rất nổi tiếng của thành phố A, mới được thành lập cách đây vài năm. Người đến sống tại những căn hộ đó đa phần đều là những người có tiền, có quyền thế.

Lục Dĩ Hàng lái xe đi đến một cửa hàng quần áo ở gần đó, rồi bảo Mộ Ngữ Nhiễm ngồi đợi ở trong xe.

Không lâu sau anh quay lại, trên tay còn xách một túi đồ. Lục Dĩ Hàng đưa nó cho cô, sau đó lái xe đến Trác Vân Uyển.

Khoảng nửa tiếng sau, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cổng sắt, anh dừng xe lại rồi hạ cửa kính xe xuống. Bên ngoài có một chiếc máy cảm biến cỡ nhỏ, hình như là dùng để xác minh danh tính người sống trong khu Trác Vân Uyển. Lục Dĩ Hàng cầm thẻ căn cước, thò tay từ cửa sổ xe quét một cái, cánh cổng phía trước lập tức mở ra.

Anh lái xe đi vào, khung cảnh hai bên đường lập tức khiến Mộ Ngữ Nhiễm chú ý, cô dựa đầu vào cửa xe, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Không lâu sau, ba toà nhà cao tầng xuất hiện trước mắt bọn họ. Lục Dĩ Hàng nhanh chóng đánh tay lái xuống tầng hầm của toà nhà bên phải.

Anh tìm một vị trí thích hợp để đỗ xe, sau đó mở cửa bước xuống, vòng qua đầu xe đi đến bên ngoài cửa ghế lái phụ.

Mộ Ngữ Nhiễm vừa tháo xong dây an toàn, cánh cửa liền bị Lục Dĩ Hàng mở ra. Anh cúi người, cầm lấy chiếc túi lúc nãy rồi bế cô nhấc ra ngoài.

Mộ Ngữ Nhiễm ngoan ngoãn ôm lấy cổ của anh, không nói gì.

Anh ôm cô đi vào trong thang máy, ấn tầng mười.

Cô nhìn theo động tác của Lục Dĩ Hàng, sau đó quay lại nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của anh:

"Nặng không?"

"Không nặng." Lục Dĩ Hàng rũ mắt nhìn cô, trả lời một câu.

Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra đầu gối bị thương của Mộ Ngữ Nhiễm, sau đó lại cầm lấy tay cô, bắt đầu xem xét.

Cảm thấy vết thương của cô không còn vấn đề gì nữa, Lục Dĩ Hàng mới đứng dậy, cởi áo khoác vứt sang một bên.

Anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngữ Nhiễm, gác hai chân lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô:

"Với tình trạng này, em tự mình tắm được không?"

Mộ Ngữ Nhiễm suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Chắc là được, tay phải của em vẫn còn dùng được."

"Nhưng vết thương của em tuyệt đối không được dính nước."

"Cùng lắm là em không tắm nữa, lau người là được."

Lục Dĩ Hàng nhìn cô chằm chằm, tiếp tục:

"Khuỷu tay của em bị thương, có lau được không?"

Mộ Ngữ Nhiễm híp mắt lại nhìn anh:

"Anh muốn giúp em tắm phải không?"

"Ừ."

"..."

Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng đi vào nhà tắm xả nước. Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở sô pha bắt đầu quan sát xung quanh.

Căn hộ của Lục Dĩ Hàng rất rộng, riêng phòng khách đã bằng cả căn nhà của cô. Xung quanh bày biện đồ trang trí nội thất, nhìn đơn giản mà lại rất đắt đỏ.

Mộ Ngữ Nhiễm ngó trái ngó phải, phát hiện ngoài phòng khách ra, nhà anh chỉ còn bốn căn phòng khác. Trong đó hẳn có một phòng bếp, một phòng tắm, một phòng nhà vệ sinh và một phòng ngủ.

Không có phòng ngủ dành cho khách.

Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng quay lại, bế cô đi vào phòng tắm.

Anh đặt Mộ Ngữ Nhiễm ngồi xuống thành bồn, nhìn cô hỏi lại một câu:

"Thật sự không cần anh giúp?"

Cô xua tay: "Không cần đâu, em tự mình làm được."

"Vậy anh giúp em cởi áo."

"..."

Một lúc sau, Lục Dĩ Hàng cầm lấy giày cùng áo khoác của Mộ Ngữ Nhiễm đi ra ngoài, lúc chuẩn bị đóng cửa, anh thò đầu vào:

"Nếu cần anh giúp thì gọi một tiếng, anh ở ngay bên ngoài."

"Biết rồi."

Lục Dĩ Hàng thật sự đã ở bên ngoài đợi một lúc lâu, cảm thấy cô chắc chắn sẽ không cần đến sự trợ giúp của mình, anh mới nhấc chân rời đi.

Anh ra phòng khách, kéo ngăn tủ lấy một hộp thuốc lá, điện thoại trên bàn cũng vừa vặn đổ chuông.

Lục Dĩ Hàng cầm lấy điện thoại, rồi tiện tay vớ lấy chiếc bật lửa ở bên cạnh, sau đó đi ra ngoài ban công.

Anh bắt máy, ngậm một điếu thuốc vào mồm rồi châm lửa.

"Đại ca." Một giọng nói đàn ông từ đầu dây bên kia vang lên.

Lục Dĩ Hàng: "Ừ, tìm thấy rồi?"

"Vâng, mới vừa bắt được, tên đó khoẻ lắm!"

Anh nhả khói thuốc lá, ánh mắt bỗng trở nên u ám:

"Giữ hắn cẩn thận, lát nữa tôi sẽ tới."

"Vâng."

Trong phòng tắm, Mộ Ngữ Nhiễm mở túi đồ mà lúc trước Lục Dĩ Hàng đã mua cho cô, nhìn thấy thứ bên trong, mặt cô lập tức trở nên xám xịt.

Tại sao anh lại mua váy ngủ cho cô?

Mất một lúc lâu sau, Mộ Ngữ Nhiễm mới miễn cưỡng rời khỏi phòng tắm. Cô vừa ra ngoài, liền bắt gặp ánh mắt của Lục Dĩ Hàng, anh dựa lưng vào tường bên cạnh cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

Thấy ánh mắt của anh dừng lại trước ngực mình, Mộ Ngữ Nhiễm lập tức cầm cổ áo, kéo lên. Lục Dĩ Hàng lại di chuyển ánh mắt, nhìn xuống hai cái đùi trắng nõn hở hang của cô, Mộ Ngữ Nhiễm cầm lấy vạt áo, lại kéo xuống.

Thấy động tác của cô, Lục Dĩ Hàng buồn cười:

"Em làm sao vậy? Thân thể của em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?"

Cô đỏ mặt, hắng giọng:

"Em đang bị thương, tối nay anh đừng hòng dở trò gì với em."

Lục Dĩ Hàng nhún vai, trả lời như lẽ dĩ nhiên:

"Anh cũng không có ý định đó đâu, em đừng lo."

Anh dìu cô đến cửa phòng ngủ, sau đó nói với cô:

"Em khát nước không? Có cần anh lấy giúp thứ gì không?"

Mộ Ngữ Nhiễm quay đầu lại nhìn anh:

"Anh muốn đi đâu à?"

"Ừm, ra ngoài một lúc."

"Khi nào anh về?"

Lục Dĩ Hàng cúi xuống nhìn đồng hồ: "Anh đi nửa tiếng rồi về, em ngủ trước đi."

"Được." Cô nhìn anh, suy nghĩ một lúc lại nói tiếp một câu:

"Chú ý an toàn."

Lục Dĩ Hàng lái xe ra khỏi thành phố, đến một vùng ngoại ô hoang vắng cách thành phố khá xa. Anh dừng xe lại trước cửa một nhà máy bị bỏ hoang, sau đó xuống xe nhấc chân đi vào bên trong.

Mùi ẩm mốc cùng với mùi sắt gỉ khiến anh có chút cau mày.

"Đại ca." Phía trước có một tên đàn ông gọi anh một tiếng, hắn đã đứng ở đây đợi anh từ trước.

Lục Dĩ Hàng gật nhẹ đầu, sau đó theo hắn đi đến một căn phòng nhỏ.

"Tên này là một cặn bã điển hình của xã hội, tháng trước vừa ra tù, bây giờ lại tiếp tục hành nghề trộm cắp. Ba năm ngồi tù vẫn chưa khiến cái đầu của hắn nguội đi được."

Tên đàn ông nói sơ qua cho Lục Dĩ Hàng, sau đó mở cánh cửa ra, bên trong lập tức truyền đến tiếng quát mắng:

"Sao mày lại dám đụng vào người của đại ca tao hả? Tên khốn kiếp này!"

Cảnh Nhậm vừa mắng vừa dí dí nắm đấm vào mặt của một tên đàn ông, hắn ta chính là tên cướp đã giật túi xách của Mộ Ngữ Nhiễm.

Hắn bị trói chặt hai tay, hai chân, đang quỳ rạp dưới đất, trên miệng bị nhét một đống vải muốn làm rách luôn cái miệng của hắn.

Nhìn thấy Lục Dĩ Hàng, Cảnh Nhậm lập tức thu liễm lại, nhường sân cho anh:

"Đại ca, anh đến rồi à?"

"Ừ, đồ đâu?"

Một tên khác ở trong phòng lúc này mới đi đến, đưa chiếc túi cho anh:

"Đây."


Lục Dĩ Hàng nhận lấy cái túi, nhìn hắn một cái:


"Vẫn khoẻ chứ?"


An Dục Phàm gật đầu: "Vẫn tốt."


Sau khi mọi người đã ra hết bên ngoài, Lục Dĩ Hàng mới đi đến, kéo đống vải trong miệng tên cướp kia ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK