Khi cả hai tới được văn phòng giáo viên Gia Khánh nhìn Hạ Vũ một cách bất lực và cười nói: “ Haha...! Tôi không ngờ là cậu lại có thể bị mù đường đến vậy đó nha!”.
Hạ Vũ tỏ ra không cam tâm nói: “ Có phải tôi muốn như vậy đâu.”
- “Ai biểu cậu đi theo tôi làm gì?”
- “ Bị lạc đường lại đồ thừa cho tui, cả hai đứa cùng lạc mà?”
Gia Khánh vui vẻ cười nói: “ Rồi rồi!”
- “ Thôi đừng giận nữa.”
- “ Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi được chưa?”
- “ Tôi đâu có trách cậu đâu.”
Nói vậy, nhưng trong lòng cậu ta lại nghĩ, không ngờ mới buổi đầu tiên chuyển đến trường bản thân lại có thể bị lạc đường rồi lại đi lòng vòng cả buổi như vậy.
Nhưng Gia Khánh cũng tỏ vui thay, không ngờ nhờ vậy mà ngay buổi đầu tiên đến trường mới mà cậu ta đã có thể có duyên gặp được và kết bạn với một cô nhóc dễ thương đến như vậy.
Gia Khánh tự nói với chính mình: “ Chính ra bị lạc cũng vui đó chứ!”
Hạ Vũ nhìn Hoàng Gia Khánh và thầm nghĩ, có lẽ trường mới cũng không tệ, chỉ trừ cái tên Nguyễn Trần Duy Anh kia mọi chuyện đều tốt đẹp hết. Mình mong rằng sẽ không phải học cùng lớp với cậu ta. Chắc chắn sẽ không trùng hợp đến vậy đâu, có tận đến 15 lớp cho khối 11 cơ mà. Đen đủi lắm mới rơi vào lớp cậu ta thôi. Mà số mình chắc sẽ không đen đến như vậy đâu.
Gia Khánh: “ Mà sao bây giờ cậu lại chuyển trường đến đây vậy?”
- “ Bình thường mọi người thường sẽ chuyển trường vào đầu năm học, mà bây giờ đã vào học được một tháng rồi, sao cậu mới chuyển trường vậy.”
Hạ Vũ: “ Nhà tôi có chút việc, bố mẹ tôi phải chuyển công tác qua Mỹ gấp nên tôi cũng phải chuyển trường ra đây học để có thể ở nhà của một người quen, bố mẹ tôi không an tâm để tôi ở lại một mình.”
Gia Khánh: “ À! Thì ra là vậy!”.
Hạ Vũ cũng tò mò hỏi: “ Vậy còn cậu thì sao? Sao bây giờ cũng chuyển trường đến đây vây?”
Gia Khánh: “ Thật trùng hợp thay, trường hợp của tôi cũng gần giống cậu đó.”
- “ Nhà tôi vốn đang định cư bên Mỹ được một thời gian rồi, nhưng bây giờ bố mẹ tôi phải chuyển công tác về Việt Nam. Vì muốn gia đình sống gần nhau nên tôi cũng theo bố mẹ về đây nè”.
Chợt Hoàng Gia Khánh nghĩ ra điều gì đó, cậu ta hỏi Hạ Vũ: “ Mà cậu học lớp nào vậy Hạ Vũ, có gì sau này tui còn đến tìm cậu đi chơi?”
Hạ Vũ đang tính trả lời thì có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “ Hai em là Trần Hạ Vũ và Hoàng Gia Khánh có phải không?”.
Hạ Vũ và Gia Khánh cùng trả lời: “ Dạ! Đúng rồi ạ!”
- “ Xin chào hai em! Rất vui khi được gặp hai đứa."
- “ Cô là Thanh Nga, giáo viên chủ nhiệm của lớp 11a3. Đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của hai em”.
Cả Hạ Vũ và Gia Khánh đều ngẩn ra nhìn, trong lòng họ nghĩ: Đây là giáo viên chủ nhiệm mới của mình sao? Thật hả trời! Nhìn trẻ quá vậy, còn tưởng là học sinh cơ!
Gia Khánh ghé sát lại gần phía Hạ Vũ và nói nhỏ: “ Ê này! Hạ Vũ cậu thấy sao? Có thật cô ấy là giáo viên không? Sao nhìn trẻ vậy?”
Cô Thanh Nga: “ Đương nhiên là thật rồi! Em không tin à?”
Hạ Vũ lấy tay huých nhẹ vào người Gia Khánh và nói nhỏ: “ Cô ấy nghe thấy đấy!”
Giáo viên chủ nhiệm mới mỉm cười nhìn Hạ Vũ và Gia Khánh và nói: “ Không sao đâu, mọi người cũng hay tò mò về việc này suốt nên cô quen rồi.”
- “ Nhìn cô trẻ này là do cô mới ra trường năm nay mà. Nhiều khi ra đường còn nhiều người nhầm cô là học sinh chứ chả phải giáo viên đâu.”
Tiếng chuông lớn vang lên: “ RENG RENGG G...”
Cô Thanh Nga: “ Thôi được rồi, hai đứa đến mau theo cô tới nhận lớp nào cả sắp muộn giờ rồi.”
Hạ Vũ và Gia Khánh đi theo cô Thanh Nga tới lớp học, trên đường đi Gia Khánh có đùa vui nói với Hạ Vũ: “ Thật trùng hợp đó! Có tận 15 lớp 11 lận mà chúng ta lại vẫn học cùng lớp với nhau”.
“ Phải chăng đó chính là duyên số trời định, có lẽ chúng đã chính là định mệnh của nhau đó. Cậu thấy đúng không Hạ Vũ?”
Hạ Vũ cười nói: “ Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Gia Khánh: “ Sao cậu lại phũ phàng như vậy chứ? Biết đâu điều tôi nói lại trở thành sự thật thì sao?”
- “ Nhỡ đâu sau này cậu lại thích thôi thì sao?”
Hạ Vũ bực mình dẫm mạnh vào chân Gia Khánh và nói: “ Cậu bớt ảo tưởng cho tôi nhờ đi!”
Gia Khánh: “ Tôi đùa thôi mà sao cậu ra tay mạnh thế!”
Hạ Vũ: “ Tay tôi đã đánh cậu cái nào đâu? Sao cậu lại đổ oan cho tay tôi?”
Gia Khánh bật cười: “ Hahaha..! Cậu thú vị thật đấy!"
Hạ Vũ dùng ánh mắt sắc bén như viên đạn nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh: “ Rồi rồi! Tôi sai, không đùa cậu nữa!”
Cô Thanh Nga: “ Được rồi hai em chúng ta đã đến lớp rồi."
Chớp mắt vì quá mải nói chuyện mà Hạ Vũ và Gia Khánh không kịp nhận ra họ đã đứng trước của lớp 11a3 rồi.
Cô Thanh Nga: “ Vào lớp thôi hai em.”
Hạ Vũ tỏ ra không cam tâm nói: “ Có phải tôi muốn như vậy đâu.”
- “Ai biểu cậu đi theo tôi làm gì?”
- “ Bị lạc đường lại đồ thừa cho tui, cả hai đứa cùng lạc mà?”
Gia Khánh vui vẻ cười nói: “ Rồi rồi!”
- “ Thôi đừng giận nữa.”
- “ Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi được chưa?”
- “ Tôi đâu có trách cậu đâu.”
Nói vậy, nhưng trong lòng cậu ta lại nghĩ, không ngờ mới buổi đầu tiên chuyển đến trường bản thân lại có thể bị lạc đường rồi lại đi lòng vòng cả buổi như vậy.
Nhưng Gia Khánh cũng tỏ vui thay, không ngờ nhờ vậy mà ngay buổi đầu tiên đến trường mới mà cậu ta đã có thể có duyên gặp được và kết bạn với một cô nhóc dễ thương đến như vậy.
Gia Khánh tự nói với chính mình: “ Chính ra bị lạc cũng vui đó chứ!”
Hạ Vũ nhìn Hoàng Gia Khánh và thầm nghĩ, có lẽ trường mới cũng không tệ, chỉ trừ cái tên Nguyễn Trần Duy Anh kia mọi chuyện đều tốt đẹp hết. Mình mong rằng sẽ không phải học cùng lớp với cậu ta. Chắc chắn sẽ không trùng hợp đến vậy đâu, có tận đến 15 lớp cho khối 11 cơ mà. Đen đủi lắm mới rơi vào lớp cậu ta thôi. Mà số mình chắc sẽ không đen đến như vậy đâu.
Gia Khánh: “ Mà sao bây giờ cậu lại chuyển trường đến đây vậy?”
- “ Bình thường mọi người thường sẽ chuyển trường vào đầu năm học, mà bây giờ đã vào học được một tháng rồi, sao cậu mới chuyển trường vậy.”
Hạ Vũ: “ Nhà tôi có chút việc, bố mẹ tôi phải chuyển công tác qua Mỹ gấp nên tôi cũng phải chuyển trường ra đây học để có thể ở nhà của một người quen, bố mẹ tôi không an tâm để tôi ở lại một mình.”
Gia Khánh: “ À! Thì ra là vậy!”.
Hạ Vũ cũng tò mò hỏi: “ Vậy còn cậu thì sao? Sao bây giờ cũng chuyển trường đến đây vây?”
Gia Khánh: “ Thật trùng hợp thay, trường hợp của tôi cũng gần giống cậu đó.”
- “ Nhà tôi vốn đang định cư bên Mỹ được một thời gian rồi, nhưng bây giờ bố mẹ tôi phải chuyển công tác về Việt Nam. Vì muốn gia đình sống gần nhau nên tôi cũng theo bố mẹ về đây nè”.
Chợt Hoàng Gia Khánh nghĩ ra điều gì đó, cậu ta hỏi Hạ Vũ: “ Mà cậu học lớp nào vậy Hạ Vũ, có gì sau này tui còn đến tìm cậu đi chơi?”
Hạ Vũ đang tính trả lời thì có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “ Hai em là Trần Hạ Vũ và Hoàng Gia Khánh có phải không?”.
Hạ Vũ và Gia Khánh cùng trả lời: “ Dạ! Đúng rồi ạ!”
- “ Xin chào hai em! Rất vui khi được gặp hai đứa."
- “ Cô là Thanh Nga, giáo viên chủ nhiệm của lớp 11a3. Đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của hai em”.
Cả Hạ Vũ và Gia Khánh đều ngẩn ra nhìn, trong lòng họ nghĩ: Đây là giáo viên chủ nhiệm mới của mình sao? Thật hả trời! Nhìn trẻ quá vậy, còn tưởng là học sinh cơ!
Gia Khánh ghé sát lại gần phía Hạ Vũ và nói nhỏ: “ Ê này! Hạ Vũ cậu thấy sao? Có thật cô ấy là giáo viên không? Sao nhìn trẻ vậy?”
Cô Thanh Nga: “ Đương nhiên là thật rồi! Em không tin à?”
Hạ Vũ lấy tay huých nhẹ vào người Gia Khánh và nói nhỏ: “ Cô ấy nghe thấy đấy!”
Giáo viên chủ nhiệm mới mỉm cười nhìn Hạ Vũ và Gia Khánh và nói: “ Không sao đâu, mọi người cũng hay tò mò về việc này suốt nên cô quen rồi.”
- “ Nhìn cô trẻ này là do cô mới ra trường năm nay mà. Nhiều khi ra đường còn nhiều người nhầm cô là học sinh chứ chả phải giáo viên đâu.”
Tiếng chuông lớn vang lên: “ RENG RENGG G...”
Cô Thanh Nga: “ Thôi được rồi, hai đứa đến mau theo cô tới nhận lớp nào cả sắp muộn giờ rồi.”
Hạ Vũ và Gia Khánh đi theo cô Thanh Nga tới lớp học, trên đường đi Gia Khánh có đùa vui nói với Hạ Vũ: “ Thật trùng hợp đó! Có tận 15 lớp 11 lận mà chúng ta lại vẫn học cùng lớp với nhau”.
“ Phải chăng đó chính là duyên số trời định, có lẽ chúng đã chính là định mệnh của nhau đó. Cậu thấy đúng không Hạ Vũ?”
Hạ Vũ cười nói: “ Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Gia Khánh: “ Sao cậu lại phũ phàng như vậy chứ? Biết đâu điều tôi nói lại trở thành sự thật thì sao?”
- “ Nhỡ đâu sau này cậu lại thích thôi thì sao?”
Hạ Vũ bực mình dẫm mạnh vào chân Gia Khánh và nói: “ Cậu bớt ảo tưởng cho tôi nhờ đi!”
Gia Khánh: “ Tôi đùa thôi mà sao cậu ra tay mạnh thế!”
Hạ Vũ: “ Tay tôi đã đánh cậu cái nào đâu? Sao cậu lại đổ oan cho tay tôi?”
Gia Khánh bật cười: “ Hahaha..! Cậu thú vị thật đấy!"
Hạ Vũ dùng ánh mắt sắc bén như viên đạn nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh: “ Rồi rồi! Tôi sai, không đùa cậu nữa!”
Cô Thanh Nga: “ Được rồi hai em chúng ta đã đến lớp rồi."
Chớp mắt vì quá mải nói chuyện mà Hạ Vũ và Gia Khánh không kịp nhận ra họ đã đứng trước của lớp 11a3 rồi.
Cô Thanh Nga: “ Vào lớp thôi hai em.”