• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bên trong phòng bao (*) của một nhà nhà hàng tư nhân.

(*) Phòng bao: phòng ăn riêng trong một nhà hàng (thường là phải đặt trước).

Trình Cẩm Nhiên và Tần Túc đều là từ công ty trực tiếp đến, nhưng Trình Diệp là từ trong nhà vội vã chạy tới.

Lúc cậu đẩy cửa ra là lúc Trình Cẩm Nhiên đang lật xem thực đơn, ngồi đối diện là một nam nhân với khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt đào hoa dài nhỏ hơi nheo lại, con ngươi thâm thúy đen không thấy đáy, bên trong tràn đầy lạnh lùng, đôi môi đơn bạc hiện ra làm nam nhân trở nên lạnh lẽo như một khối băng sơn, không khỏi khiến người khác cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Nhưng đối phương lại rất đẹp, thậm chí so với trên ti vi còn đẹp trai hơn, cho dù có lạnh nhạt e rằng cũng có không ít người tranh nhau mà chạy đến.

Nam nhân này giống như là từ trong tạp chí bước ra, mọi cử động cứ như là ảnh đã được chỉnh sửa qua.


Đối diện với cặp mắt đen như đã quý kia, cơ thể vốn khô nóng nhất thời giật mình một cái, Trình Diệp chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, cậu cắn cắn đầu lưỡi, bảo trì trấn định gật gật đầu áy náy: "Trên đường đến bị kẹt xe nên em tới trễ."

"Không trễ, còn sớm lắm!" Muốn chiếm thế thượng phong, tuyệt đối không thể để cho mình nằm kèo dưới, Trình Cẩm Nhiên chỉ hận rèn sắt không thành thép dùng sức trừng mắt liếc Trình Diệp một cái, ngoắc ngoắc tay, "Lại đây ngồi."

Trình Diệp đi đến nhìn sang Tần Túc gật gật đầu, lúc này mới ngồi xuống bên người Trình Cẩm Nhiên, còn chưa kịp nói gì anh cậu đã nói: "Anh đã gọi những món em thích ăn, còn cần gì nữa không?"

Trình Diệp liếc nhìn Tần Túc một cái, bởi vì bên ngoài quá nóng mà trên gương mặt trắng bệch hiện lên hai mạt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Tần đại ca, thích ăn cái gì?"

Trình Cẩm Nhiên: "... Em quản hắn làm cái gì, tại sao không hỏi xem anh thích ăn cái gì?"

Trình Diệp le lưỡi một cái: "Anh thích ăn thì sẽ tự mình kêu mà, em không muốn những thứ khác, thứ anh thích ăn em cũng sẽ thích." Chỉ với mấy câu nói, sắc mặt Trình Cẩm Nhiên biến đổi liên tục, cuối cùng cố định hình ảnh ở bốn chữ 'Còn có thể cứu', nhưng—— sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Trình Diệp rất tự nhiên đem thực đơn mình đưa cho giao cho Tần Túc, đột nhiên Trình Cẩm Nhiên muốn giơ tay lên đánh người.

Thậm chí! Em trai còn lấy lòng cười một cái.

Trình Diệp lớn lên rất dễ nhìn, làm vẻ mặt như thế cũng không khiến người ghét, tương phản, đôi mắt to mang đầy gió thu kia, đôi môi phấn nộn, khóe môi hơi câu lên, bờ môi không tính là dày đô đô, khá giống như đang làm nũng, đáng yêu dị thường.

Trình Cẩm Nhiên: "...!" Thao, cùng loại người đó cười đẹp như vậy làm cái gì! Bữa cơm này nhất định hắn nuốt không trôi.

Mắt thấy ánh mắt em trai nhà mình càng ngày càng không đúng, Trình Cẩm Nhiên cũng không hàn huyên, trực tiếp lấy thực đơn về đưa cho nhân viên phục vụ, quả quyết nói: "Được, đã gọi nhiều như vậy rồi, còn phải để tiền đóng góp cho xã hội hiểu không!"

Trình Diệp: "..." Không dám nói không dám nói, không phải chỉ lại bị cưỡng bách phải hiểu thôi sao!

Chờ những người không có liên quan đều ra ngoài Trình Cẩm Nhiên trầm mặt nhìn về phía Tần Túc, đi thẳng vào vấn đề: "Tần Túc, tôi ngày hôm nay hẹn cậu đến, chính là muốn hỏi cậu một chuyện, liên quan đến hôn ước của Tần gia và Trình gia, cậu có ý kiến gì không?"

Khóe mắt Tần Túc nhếch cao, nghiêng sang nhìn, cặp mắt đào hoa mê người kia không biết là đang nhìn Trình Cẩm Nhiên hay là đang nhìn Trình Diệp, ngón trỏ gõ trên mặt bàn, bởi vì động tác rất nhẹ, không phát ra bất kỳ thanh âm gì: "Hôn ước? Tại sao đột nhiên nói đến cái này?"

Trình Diệp luôn cảm thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt đánh giá kia có chút khiến người khác không nói ra được điểm kỳ quái, đơn giản trực tiếp cúi đầu, tránh né ánh mắt của hắn.

"Đột nhiên?" Có lẽ là nhân sĩ thành công đều có chút tinh tướng, mí mắt Trình Cẩm Nhiên cũng nhếch cao ngón trỏ gõ trên bàn, cười một tiếng, "Tiểu tình nhân của cậu cũng đã tìm đến trước mặt em trai tôi thị uy, này vẫn tính là đột nhiên?"

Nếu không phải Trình Cẩm Nhiên là anh ruột của cậu, Trình Diệp nhất định sẽ quỳ dưới 'quần tây' của hắn, động tác này, quả thực quá trâu bò! Hormone nam tính bỗng nhiên tăng cao!

Tần Túc cau mày, không hiểu, nói: "Cái gì tiểu tình nhân?"

Bầu không khí giương cung bạt kiếm xuất hiện, Trình Diệp vội vàng ngăn chặn, cầm lấy tay Trình Cẩm Nhiên, đè xuống mới lên tiếng: "Anh à, anh nói chuyện cẩn thận chút." Cậu nhìn về phía Tần Túc cong cong khóe môi, áy náy nói "Tần đại ca, xin lỗi a, anh của em chỉ là quá quan tâm em."

Tần Túc nhìn về phía Trình Diệp ánh mắt không có lạnh lẽo như vừa nãy, cũng giống như đang nhìn em trai mình, âm thanh nhẹ nhàng hơn: "Lúc trước hôn ước chính là vì thể hiện rõ quyết tâm hợp tác của Trình gia và Tần gia, đã nhiều năm như vậy chúng tôi đều làm theo nội dung khế ước, tôi nhớ cách hôn ước còn mấy năm, bây giờ..."

Hắn dừng một chút, tầm mắt rơi vào trên mặt Trình Diệp "Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao?"

"Không biết? Em trai tôi bị các người làm hại, não bị chấn động, nằm trên giường bệnh hơn một tuần lễ, cậu một câu không biết liền muốn lừa gạt cho qua, đây là xem chúng tôi là kẻ ngu sao?" Đối mặt với chuyện của Trình Diệp, Trình Cẩm Nhiên hiển nhiên không có thành thạo điêu luyện như ngày thường khi ở trên thương trường, có trời mới biết hắn hiện tại muốn nhảy dựng lên đánh người làm ra vẻ trước mặt này thành đầu heo ra sao.

Tay siết chặt thành nắm đấm, nếu không phải em trai dùng sức đè lại, nắm đấm này đã sớm vung lên.

Trình Cẩm Nhiên khinh bỉ nhìn Tần Túc, nói: "Đừng nghĩ là em trai tôi nhẹ dạ liền muốn bắt nạt em ấy, chuyện này đã đụng tới ranh giới của tôi, không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng tôi tuyệt đối sẽ không để yên!"

"Nằm viện?" Tần Túc lo lắng nhìn về phía Trình Diệp, đáy mắt thâm thúy hiện ra một vệt mờ mịt, "Xin lỗi, tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì."

"Còn dám nói không biết, là muốn tìm người đến đối chứng mới cam tâm à!" Trình Cẩm Nhiên tức đến mức cằm cũng đang run rẩy.

Mắt thấy anh mình sắp phun trào, Trình Diệp vội vàng nắm ống tay áo Trình Cẩm Nhiên kéo kéo, ngượng ngùng cười: "Tần đại ca, đừng nghe anh của em khoa trương.". Truyện Khác

Không thèm để ý Trình Cẩm Nhiên đang phẫn nộ trừng mình, Trình Diệp êm tai nói: "Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là quãng thời gian trước, em không cẩn thận nhìn thấy một quyển nhật ký, trên đó tất cả đều là tâm ý tình cảm tương tư đối với Tần đại ca ~ "

Nói tới chỗ này, mặt Trình Diệp rất hợp với tình hình mà đỏ một chút: "Dù sao em và Tần đại ca có hôn ước tương đối đặc thù, việc có liên quan đến chuyện hợp tác của hai nhà Trình - Tần, em liền hỏi nhiều hơn hai câu, thế là xảy ra chút tranh chấp với người kia, không cẩn thận té xuống cầu thang, đương nhiên chuyện này không liên quan đến Tần đại ca, anh của em chỉ là quá lo lắng cho em, cho nên giận chó đánh mèo mà thôi, Tần đại ca không cần để ở trong lòng."

Vết thương trên đầu cậu đã khỏi, nhưng trên trán vẫn để lại một vết hồng nhạt, bị tóc mái che một nửa, không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy.

Trình Diệp nói xong lại tự ti mà sờ sờ vết sẹo, nắm một chòm tóc muốn che lại nó, nhưng bởi vì tóc tai quá ngắn nên thất bại.

Trình Cẩm Nhiên tự nhiên chú ý tới động tác nhỏ này của cậu, càng giận không chỗ phát tiết, hít hà hít hà thở mạnh, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn hóa thành dao, đâm Tần Túc thành than tổ ong.

Tần Túc nhíu nhíu mày, thuận tay theo tay cậu cũng nhìn trán Trình Diệp một cái, hỏi: "Là ai?"

Trình Diệp nhận ra được hắn nhìn trán của chính mình, vội vàng che vết sẹo, lại nghe được câu hỏi của hắn, một vệt ảm đạm từ đáy mắt chợt lóe.

Cậu mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Là một người bạn của em."

Không cho Tần Túc cơ hội nói chuyện, Trình Diệp hít sâu một hơi, trực tiếp nói: "Hôm nay hẹn Tần đại ca ra, không phải là muốn tìm cớ nhắc lại chuyện xưa, chỉ là có chuyện em muốn biết rõ..."

Cậu xốc lên mí mắt, lộ ra một đôi mắt to đọng nước, lông mi dài cong chớp chớp, "Tần đại ca có phải là đã có người trong lòng?"

Nói xong Trình Diệp liền vội vàng giải thích: "Không phải em muốn hỏi chuyện riêng của Tần đại ca, chỉ là nếu như anh thật sự có người mình thích, hôn ước có thể sớm kết thúc, dù sao... chuyện Trình gia và Tần gia hợp tác đã cứng rắn không thể phá vỡ, không cần dùng hôn ước để ràng buộc."

"Đúng, hiện tại không cần Trình gia ủng hộ liền muốn một cước đạp chúng tôi ra?" Lúc này Trình Cẩm Nhiên lạnh mặt xen vào nói: "Tần Túc, trước tiên không nói chuyện hợp tác giữa hai công ty, chính là các người cảm thấy em trai tôi dễ nói chuyện, cũng không khẳng định rằng chúng tôi thật sự dễ ức hiếp."

Hắn ngừng nháy mắt, cảm thấy mình nói chưa đủ thuyết phục, lại bổ sung: "Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không đổ thừa Tần gia không muốn giải trừ hôn ước, chỉ là tôi không hy vọng là sẽ nghe được mấy tin tức từ trong miệng a miêu a cẩu, huống chi tiểu tình nhân của cậu một khóc hai nháo ba thắt cổ van xin em trai tôi, làm giống như nhà chúng tôi là kẻ giàu sốc nổi, ngang ngược cưỡng đoạt gái nhà lành vậy."

"Tần Túc, cậu nói xem, nếu như chuyện này truyền ra ngoài em trai tôi còn có thể tìm người yêu sao?" Trình Cẩm Nhiên nắm chặt tay Trình Diệp, chính là cố ý cho Tần Túc xem vị trí của Trình Diệp ở trong lòng hắn.

Nhà bọn họ không phải là nhà chỉ vì cài gì đó lung ta lung tung mà anh em trong nhà cãi cọ nhau, hắn cũng chỉ có một cái em trai bảo bối, đầu còn không được 'thông minh', nếu ai dám đánh Trình Diệp một cái, thì đừng trách hắn Trình Cẩm Nhiên này không khách khí.

Em trai hắn còn là 'tiểu công túa', không thể kìm nén!

"Anh à ~" tâm lý Trình Diệp quả thực phải cho Trình Cẩm Nhiên một ngàn like, nhưng vẫn phải cho Tần Túc chút mặt mũi, cậu nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Trình Cẩm Nhiên, thanh âm êm dịu, như là lông chim chạm vào đầu quả tim, yếu mềm yếu mềm, khóe mắt hơi nâng nhìn Tần Túc một cái, cười nói, "Anh đừng kích động như thế nha, gì thì gì cũng phải cho Tần đại ca thời gian giải thích."

Sách, tình huống gì đây, rõ ràng mình đang tìm 'nệm' cho em trai, nhưng người em trai thân mến này từ lúc vào cửa đã bắt đầu phá mình, Trình Cẩm Nhiên trừng Trình Diệp vài lần, thiếu chút nữa đã đem con ngươi trừng đến rớt ra ngoài, kết quả nhìn thấy em trai bảo bối nhà mình một mặt áy náy... Xấu hổ nhìn về phía Tần Túc mỉm cười!

Phi thường e thẹn! Cái... Quỷ gì vậy?!

Mà Tần Túc vẫn là một mặt nghiêm túc giải thích: "Tôi nghĩ giữa chuyện này quả thật có hiểu lầm, tạm thời tôi thật sự không có người trong lòng, tuy rằng rất xin lỗi, nhưng chuyện xảy ra lúc đó tôi thật sự không biết gì cả, tôi xin thề, đây tuyệt đối không phải là đang trốn tránh trách nhiệm."


"Nếu như có thể." Hắn nhìn về phía Trình Diệp, thành khẩn nói, "Có thể nói cho tôi tên của người đó không?"


Trình Diệp khó sử liếc mắt nhìn Trình Cẩm Nhiên.


Bị Trình Cẩm Nhiên dùng gương mặt suất khí lườm một cái: "Cậu nói không biết gì cả liền thật sự không biết gì cả, Tần Túc, cậu dám vỗ ngực bảo đảm, cậu và Tô Bạch Duệ ở chung dưới một mái hiên, sẽ không nhúc nhích ra tí ý niệm nào với cậu ta sao, cho dù cậu không có, chẳng lẽ không nhìn ra được cậu ta có ý niệm gì đó hay không? Tần Túc, Trình gia chúng tôi cũng không phải người không nói đạo lý, nếu như cậu thật sự muốn sớm kết thúc hôn ước..."


"Anh à, sao anh..." Vừa nghe thấy tên TôBạch Duệ, Trình Diệp liền cuống lên, cậu nhìn Tần Túc, vội vàng chặn muốn miệngTrình Cẩm Nhiên, lại bị một cái tay giữ chặt tay, Trình Cẩm Nhiên híp mắt, nói,"Em chớ xía vào, để đó cho anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK