• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sầm Hạ ở phía sau biệt thự giám sát việc nấu ăn, yêu cầu làm vị thiên hướng ngọt một chút để Trình Diệp có cảm giác như đang ở nhà mình, bà thật sự rất thích Trình Diệp nha, đều phải cùng Trình Cẩm Nhiên cướp người rồi!

Bọn họ ở trong phòng khách bên biệt thự chính cũng đồng dạng đèn đuốc sáng choang, trên khay trà chất đống những con vật nhỏ.

Đều là đặc sản quà quê mà Tô Bạch Duệ mang về, xanh xanh đỏ đỏ cái gì cũng có.

Trình Diệp mang bộ dáng khó xử nhìn chằm chằm Tô Bạch Duệ đang đưa xoài cho cậu, nửa ngày cũng không nhận lấy.

Tô Bạch Duệ le lưỡi một cái, áy náy cười nói: "Diệp Tử, tớ biết cậu từng đi đến rất nhiều nơi, ăn qua rất nhiều loại đặc sản, thấy được rất nhiều biểu tượng tượng chưng, vốn là những vật nhỏ này xác thực không đáng là gì, nhưng mà đều là chút đồ ăn vặt, cậu sẽ không...ghét bỏ chứ?."

Tô Bạch Duệ mang cho người khác thì sẽ không còn là chút đồ ăn vặt, chỉ sợ vốn dĩ cái này không chuẩn bị cho cậu, tùy tùy tiện tiện lấy ra coi như quà mà đưa cho cậu thôi.

Trình Diệp mắt trợn trắng trong lòng, nhất định phải ghét bỏ, nhưng trên mặt chỉ lộ ra vẻ khó xử, thậm chí còn đưa tay ra, nhưng chưa đụng tới bao đóng gói liền thu lại.

Tô Bạch Duệ nói kỳ thực không sai, nguyên chủ đối với việc ăn cơm xác thực rất xoi mói.


Không ăn thức ăn ngoài, không vào các quán ăn nhỏ, càng không cần phải nói đến những món ăn vặt tràn ngập dầu mỡ, Trình Diệp nhíu mày nhìn bọc lớn trong tay, biết Tô Bạch Duệ đây là dụng tâm quan tâm chăm sóc, dự định trước sau đều vây kín cậu.

Nếu như mình không nhận, vậy coi như chính là đang phỉ báng "nhìn không lọt mắt".

Thật là ấu trĩ, nhưng trong dữ liệu Tần Túc còn thật rất thích kiểu này, hai tên ngu ngốc!

Tần Túc cởi âu phục, chỉ còn lại áo sơ mi, phác hoạ ra bắp thịt rắn chắc, hắn nhíu nhíu mày lại, một mặt nghi vấn nhưng vẫn đi lên trước cúi đầu hỏi: "Không thích ăn thì thôi, anh cũng không ăn ngọt."

"Nhưng mà, Diệp Tử cậu không phải thích ăn đồ ngọt sao, dì Sầm còn đặc biệt làm cho cậu bánh quy và bánh Mousse." Tô Bạch Duệ bi thương nhìn đồ ăn vặt trong tay, thần sắc cô đơn.

Đợi đến nửa ngày cũng không thấy Trình Diệp nhận lấy, Tô Bạch Duệ tủi thân thu tay về, thậm chí còn muốn đem đồ ăn vặt giấu ra sau lưng, như là sợ làm dơ đôi mắt Trình Diệp.

Tô Bạch Duệ nhược nhược mở miệng: "Thôi, tớ đưa cho những người khác vậy, Diệp Tử không ăn cũng rất lãng phí."

666 vò đầu bứt tai, hét lớn: "Thao, này là đang cố tình bày ra bộ dáng nhu nhược dễ bị ức hiếp mà, làm cứ như là chúng ta bắt nạt, xem thường cậu ta vậy."

Trình Diệp trong lòng cười lạnh: "Tôi chính là bắt nạt cậu ta, tôi chính là xem thường cậu ta!"

666: "..." Còn có thể nói cái gì, Đại Diệp Tử, trâu bò!

Trình Diệp đúng là không có ý nhận đồ ăn vặt Tô Bạch Duệ đưa, nhưng cậu so với Tô Bạch Duệ phải nhu nhược, còn phải làm bộ trốn tránh.

Trình Diệp một bộ mặt khó xử liếc mắt nhìn xoài trộn cùng các loại quả, gian nan mở miệng nói: "Xin lỗi a, Tiểu Bạch, tớ cũng rất cảm kích, nhưng mà tớ bị dị ứng xoài, rất nghiêm trọng đến mức nếu ăn có thể chết người."

Còn không đợi Tô Bạch Duệ nói chuyện, Tần Túc đã sợ hết hồn, kéo tay cậu qua, chỉ lo sơ sẩy một chút sẽ thật sự có chuyện: "Nghiêm trọng như thế?"

Trình Diệp gật gật đầu: "Vâng, khi em còn bé không nghe lời, giấu người trong nhà mua ăn một lần, thiếu chút nữa không thể cứu chữa."

Cậu mím mím môi, hướng về phía Tô Bạch Duệ ngượng ngùng nói: "Trước đây lúc đi ra ngoài ăn đồ ngọt với cậu, tớ nhớ là đã từng nói với cậu, xin lỗi nha, tớ không biết là cậu quên mất, cái túi lớn đồ ngọt làm từ xoài trộn với vài loại quả kia tớ cũng không thể ăn, nếu như bên trong chỉ trộn một chút xoài mà nói, đối với thể chất của tớ cũng không được."

Sắc mặt Tần Túc nhanh chóng thay đổi, hắn cơ hồ là đoạt lấy túi đồ ăn vặt trong tay Tô Bạch Duệ, trực tiếp ném qua một bên cũng không ban thưởng cho cậu ta một cái ánh mắt: "Anh nhớ kỹ rồi."

Tô Bạch Duệ không nghĩ tới còn có chuyện này, cậu ta có chút bối rối: "Cậu, chuyện cậu bị dị ứng xoài, tớ..." Là thật sự không biết a.

Cậu ta đương nhiên không biết, Tô Bạch Duệ căn bản không xem nguyên chủ là bạn bè, thậm chí nhiều lần cậu ta nhảy nhót ăn xoài hay mấy món làm từ xoài trước mặt nguyên chủ, nguyên chủ bản thân không ăn cũng không muốn phá hoại tâm tình vui vẻ của cậu ta, thế nên cũng chưa từng nói.

Ngược lại ăn vào mới bị dị ứng, chỉ cần mình chú ý là tốt rồi.

Nguyên chủ là thành tâm cùng Tô Bạch Duệ kết bạn, nhưng toàn bộ chân thành của nguyên chủ đều bị cậu ta ném cho chó nhai.

"Nói cái gì đó?" Sầm Hạ bước vào vừa vặn nhìn thấy cục diện giữa ba người, nhìn thấy Trình Diệp, ánh mắt trong nháy mắt sáng rực lên, thân thiết đi tới kéo tay cậu, "Sao rồi, ở công ty mệt nhọc đúng không, buổi trưa ăn cái gì, mẹ đã kêu người nấu canh gà để bồi bổ thân thể, nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ này mà xem."

Bà giận dữ nhìn về phía Tần Túc: "Mẹ đã nói đừng làm cho Diệp Tử quá vất vả, thân thể Tiểu Diệp vốn không tốt, bộ không tìm được người khác à."

Tần Túc dĩ nhiên hết sức trịnh trọng gật gật đầu, nhìn Trình Diệp nghiêm túc nói: "Diệp Tử có bản lĩnh rất thâm hậu, ngày hôm nay nhờ có em ấy, nếu không không biết nên tìm ai thay thế em ấy."

Trình Diệp ngại ngùng gãi gãi đầu: "Cũng không có gì là mệt nhọc mà, có thể giúp được việc khó khăn cũng rất tốt."

Sầm Hạ không nghĩ tới Diệp Tử lớn lên xinh đẹp, không những thế lại còn giỏi, càng cao hứng không thôi: "Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm thôi."

Bà nhìn thấy trên ghế salon có túi đồ ăn làm từ các loại quả: "Ôi chao, đây không phải là của Bạch Duệ mang về sao, sao lại tùy tiện ném loạn."

Trình Diệp đi theo phía sau bà, từ tốn nói: "Không phải đâu ạ, Tiểu Bạch đưa con, nhưng con bị dị ứng xoài nên đưa cho Tần đại ca."

Sầm Hạ sững sờ, liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ bên cạnh đang lúng túng, sắc mặt bất biến, cười một cái nói: "A Túc không thích ăn ngọt, xem đồ ăn ngọt cứ như là độc dược vậy."

Lời bà nói mang tính trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay Trình Diệp: "Mẹ nghe Bạch Duệ nói hai đứa từ sơ trung đã quen biết, cũng thật là có duyên, Bạch Duệ, tại sao không đem cho Diệp Tử những thứ khác, ở đây cũng không thiếu những món xoài này."

Sầm Hạ nói vô ý, nhưng ba người kia nghe vào trong lỗ tai mỗi người có suy nghĩ riêng.

Trình Diệp ánh mắt tối sầm, mất mát liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ, miễn cưỡng kéo ra một vệt ý cười nói: "Bên kia nổi tiếng nhất là xoài, nếu đem những thứ khác về sẽ không cò ý nghĩa nữa."

Mà Tần Túc, đang nhìn ánh mắt Trình Diệp trà đầy ủy khuất, tim cứ như là bị một bàn tay lớn lung tung nhào nặn, khó chịu đến mức nổ tung.

Tiểu Diệp Tử chuyện gì cũng vì Tô Bạch Duệ mà cân nhắc.

Tiểu Diệp Tử căn bản không biết Tô Bạch Duệ đi chỗ nào chơi, nhưng lại vì thay cậu ta giải vây mà tự ủy khất bản thân, thậm chí vì cảm thụ của Tô Bạch Duệ mà không muốn công khai quan hệ giữa cậu và hắn.

Tô Bạch Duệ này, lại là làm bạn như thế nào đây!

Bạn bè nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả chuyện bạn thân bị dị ứng xoài cũng không biết, cái này nếu mà cùng đi ăn với nhau, rất dễ xảy ra chuyện, cũng không phải món nào cũng có thể nhìn ra nguyên liệu!

Hơn nữa! Mình và Tiểu Diệp Tử có hôn ước chuyện này Tô Bạch Duệ là cũng biết, nhưng cậu ta chưa bao giờ nói cậu ta biết Diệp Tử, một chút vết tích cũng không có để lộ.

Cậu ta không coi Diệp Tử là bạn bè, lại trăm phương ngàn kế tiếp cận Diệp Tử —— từ sơ trung đã bắt đầu.

Thời khắc người khác còn đang trong thời kỳ trưởng thành vui đùa, Tô Bạch Duệ đã tâm cơ như thế rồi!

Lẽ nào thật sự là bởi vì hoàn cảnh gia đình dẫn đến cậu ta có tư tưởng vặn vẹo sao, cô nhi trên thế giới có tới ngàn ngàn vạn vạn, sao cố tình người sai lệch lại là cậu ta, huống chi Tô Bạch Duệ được tính là đủ may mắn.

Được Tần gia thu dưỡng, có cái ăn cái mặc có một tuổi thơ tốt đẹp, còn có thể dưới sự trợ giúp của Tần gia mà có một tiền đồ sáng sủa.

Con người bản tính luô tham lam, có được một chút liền mong muốn có được nhiều hơn nữa, thương trường như vậy, Tần Túc không nghĩ tới nguyên lai định luật này đối với những đứa nhỏ cũng linh ứng!

Nhìn dưới ánh đèn sắc mặt Tô Bạch Duệ trắng bệch, Tần Túc bỗng nhiên nghĩ đến đám cáo già trên thương trường, tuy rằng không giống nhau, nhưng điều tương tự là khiến cho hắn cảm giác được sự đáng sợ, đáng sợ đến buồn nôn!

Bị Sầm Hạ lôi kéo đi về phía trước dưới chân Trình Diệp khựng lại, ý vị thâm trường quay đầu lại liếc mắt nhìn ánh mắt đang oán thầm của Tần Túc.

Đã lớn rồi sao lại dễ dàng tin người như vậy.

Nói dễ nghe chút chính là bao che khuyết điểm, nói không êm tai thì là không hề nói lý chút nào!

Sầm Hạ quay đầu lại: "Làm sao vậy, dưới đất có móc lên tẳng đá ngáng chân sao." Bà che miệng cười ha ha, không có ghét bỏ Trình Diệp tay chân vụng về, ngược lại là trêu ghẹo nói, "Thật đáng yêu."

Trình Diệp: "..." Ngại ngùng gãi gãi cằm, cười cười, "Mẹ Sầm, người cứ trêu con."

"!" Mẹ?! Tô Bạch Duệ khiếp sợ ngẩng đầu, cậu ta không nghĩ tới quan hệ giữa hai người cư nhiên đã thân mật như vậy, xưng hô cũng đã sửa lại!

Tô Bạch Duệ cắn răng, nhìn Trình Diệp và Sầm Hạ thân cận, nghe Trình - tiện nhân - Diệp giúp mình giải vây, nhìn bầu không khí hài hòa, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được địch ý của Túc ca đối với mình đang từ từ sâu thêm, thậm chí lúc Sầm dì nói cậu ta và Trình Diệp đã quen biết từ sơ trung, Túc ca cò trừng mặt liếc cậu ta một cái.

Ngày thường, Túc ca tuy rằng lạnh nhạt, nhưng đối với người trong nhà vẫn rất ôn nhu, thuộc về kiểu người trong nóng ngoài lạnh, nhưng ——

Ánh mắt vừa rồi của Tần Túc giống như là đang nhìn kẻ thù.

Tô Bạch Duệ tự nhiên rủ tay xuống khẽ run, hắn thấp thỏm nhắm mắt, đoán được Trình Diệp nhất định là đã nói xấu mình với Túc ca.

Nhưng mà Túc ca sẽ không tin tưởng cậu ta, dù sao mình và Túc ca quen biết gần hai mươi năm, mà Trình Diệp thì tính là gì, bất quá chỉ là thanh danh con ông cháu cha khó với tới mà thôi, Túc ca nhất định sẽ đứng về phái mình! Nhất định!

Vốn là thật cao hứng mọi người cùng nhau ăn cơm, kết quả lại bị 'xoài' làm cho mọi người ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, đặc biệt là Trình Diệp, không hăng hái lắm, uể oải uể oải suy sụp, ngay cả sườn non xào chua ngọt ngày hôm qua thích ăn nhất cũng không thèm liếc mắt một cái, đâm bán bát cơm tẻ, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề.

Sầm Hạ lo lắng nói: "Làm sao vậy, đây là thân thể không thoải mái sao? Mẹ đã nói đụng phải đầu không phải là chuyện nhỏ rồi mà, có phải là ngày hôm nay dùng não quá độ?"

"Xoạch ——" một tiếng, đũa của Tô Bạch Duệ bỗng nhiên rớt lên bàn, cậu ta lặng lẽ liếc trộm Trình Diệp một cái, đáy mắt mang theo kinh hoảng rõ ràng.

Trình Diệp không nhìn cậu ta, mỉm cười cùng Sầm Hạ giải thích: "Không phải, chỉ là buổi trưa con có ăn mì Biang Biang, cảm thấy rất vui, ăn hơi nhiều một chút, hiện tại không quá đói bụng thôi ạ."

Sầm Hạ lôi trái tim thăm dò về lại trong bụng: "Vậy thì ăn ít cơm lại, ăn nhiều đồ ăn một chút, kia là gà hầm với nấm rất ngon, còn nóng hầm hập." Nói rồi bà múc một chén nhỏ đặt ở trước mặt Trình Diệp làm cho Tần Phong cười ha ha nói bản thân không phải là con ruột.

Sầm Hạ trừng hắn: "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi nhanh chóng lên làm bài tập đi!"

"A! Chúng ta ngày hôm nay không làm bài tập!!! Là không được!" Tần Phong liếc mắt nhìn Trình Diệp một cái, cười nói, "Nhưng mà mẹ, con biết người căn bản không phải xem Diệp Tử ca là con trai để nuôi! Mà là đang nuôi con dâu đúng chứ."

"Nói hưu nói vượn cái gì đó!" Sầm Hạ mắng hắn, cười nhìn về phía Trình Diệp, tựa hồ hỏi Trình Diệp 'con thấy thế nào?'.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Tác giả có lời muốn nói:


Sầm Hạ: Diệp Tử, con thấy thế nào?


Trình Diệp: Con nhắm mắt, không muốn xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK