‼️WARNING: Chương truyện này có nội dung, tình tiết máu me, kinh dị, cân nhắc trước khi đọc. Nếu ai không đọc được thì hãy bỏ qua
...*———————*...
...Bên chỗ phủ Lạc gia...
Sau khi Lạc Anh bị đưa đi, tất cả mọi người trong Lạc gia ai cũng vui vẻ, không còn biểu hiện ra sự tiếc nuối như ban đầu. Ai nấy cũng vào trong nhà, ngồi quay quần bên nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như một lễ thành thân, như nhà có mở tiệc vậy.
Không ai thương xót cho người con trai đáng thương ấy, ai ai cũng hả hê, cười nhạo dáng vẻ của Lạc Anh trước khi rời khỏi đây, bọn họ giống như trút bỏ một phần gánh nặng vậy. Vui vẻ nhất chính là cô em gái và phụ thân Lạc Anh.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng xung quanh nhà bọn họ đã có một bóng đen bao trùm, không thấy những tiếng quạ kêu hay chó sói hoặc là những con dơi khổng lồ bay qua nữa.
Đây chính là một điềm báo không ổn chút nào.
Tất cả mọi người dân trong làng đều xôn xao khi ra bên ngoài vào trời sáng. Bên trong phủ Lạc gia vẫn một màu tối đen như buổi đêm vậy, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra và Lạc gia đã đắc tội với ai nữa.
Bức tường đen đó ngăn cho tất cả mọi người không thể đi vào cũng không thể đả động gì đến bức tường kì lạ đó. Bọn họ cũng không muốn bị đinh líu tới nên cứ coi như bức tường đen đó là vô hình.
Tuy trời đã sáng nhưng bên trong phủ Lạc gia vẫn tối đen như mực, người trong đó sáng dậy vẫn thấy bầu trời tối đen, nhìn ra ngoài thì thấy mọi người đều vây xung quanh nhà nhìn một cách kì lạ.
- “Này! Nhìn cái gì mà nhìn? Mau đi ra đi!! Các ngươi đang chắn trước cửa nhà Lạc gia đó!!”_Một tên người làm nói lớn lên nhưng mọi người dường như không nghe thấy thì phải, bọn họ vẫn đứng im đấy
- “Này!! Các ngươi có nghe thấy gì không hả?! Mau cút đi!!”
Tên người làm dù có nói lớn lên thế nào nữa mọi người cũng không động tĩnh, vẫn xì cầm bên ngoài.
Tên người làm có nghe thấy tiếng người dân xung quanh nói nhưng đến khi tên đó nói thì không ai nghe thấy.
Thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng nên tên người làm đã đi vào báo cáo cho phụ thân Lạc Anh và các trưởng bối. Khi bị gọi dậy, mọi người ai cũng tức giận và đuổi tên đó đi, không ai nghe tên người làm đó cả.
Bởi vì hôm qua tất cả đã ăn uống, nhậu nhẹt no say cho đến tận gần sáng nên bây giờ có nói cũng chả ai quan tâm làm gì, bọn họ chỉ muốn ngủ mà thôi.
- “Lão gia!! Lão gia!! Hình như phủ của mình bị cái gì đó chặn rồi!! Không cho đi!!”
- “Ăn nói vớ vẩn!! Làm gì có chuyện đấy. Trời vẫn tối mà, người đi ra đi”_Phụ thân Lạc Anh nhất quyết không nghe
- “Nhưng mà...Nhưng mà nô tài nói không ai nghe cả. Bên ngoài trời đã sáng rồi!! Lão gia, nhà ta thực sự có chuyện rồi!!”
- “Lão gia ra mà xem!!”
- “Aisss!! Được rồi, nếu ta ra mà không có gì thì ngươi chết chắc”
Phụ thân Lạc Anh không tin cho đến khi ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn tối sầm, mọi người vẫn đang xì xào, bán tán bên ngoài.
Phụ thân Lạc Anh tức giận quát lớn để đuổi đám người đi nhưng kết quả cũng giống như tên người làm kia.
Bỗng, có một người kì lạ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi nở một nụ cười quái dị, điều này khiến phụ thân Lạc Anh sởn gai ốc lên, quay đi quay lại đã không thấy người này đâu.
Phụ thân Lạc Anh vẫn không tin, muốn tự mình ra kiểm chứng, đứng trước bức tường đen bí ẩn đó rồi thử chạm vào xem có ra ngoài được hay không.
Vừa mới chạm vào, ông ta đã bị một thứ gì đáng như cánh tay chộp lấy, rồi cảm giác như hàng loạt con côn trùng đang bò lên rồi gặm nhấm từng mẩu da, mẩu thịt khiến ông ta đau đớn hét lên, muốn gỡ ra nhưng không hiểu sao không thể kéo ra.
Người làm thấy vậy hoảng hốt kéo phụ thân Lạc Anh ra, hai người ra sức kèo lùi về sau, tầm một lúc thì hai người cũng thoát ra được nhưng đâu có ngờ rằng một nửa cánh tay của ông ta giờ đây chỉ còn là bộ xương mà thôi.
Phụ thân Lạc Anh cũng người làm sợ hãi, máu không ngừng chảy ra khiến ông ta đau đớn gào thét lên.
Tiếng hét kinh người đó đã đánh thức mọi người dậy, ai ai thấy bầu trời tối đen như mực thì cũng hoang mang vô cùng, thấy phụ thân Lạc Anh đang ngồi bệt dưới đất, không ngừng la hét, con gái út mới chạy ra xem thử.
Vừa mới ngó ra thôi, nhìn thấy cánh tay của phụ thân mình biến thành bộ xương trắng khiến cô ta hoảng sợ hét lên, cả người mềm nhũn ra, ngã khụy xuống, sắc mặt trắng bệch
- “P-Phụ thân...T-Tay của phụ thân...Tay...AAAAA”
- “Có chuyện gì vậy? Cái...”
Mọi người ai cũng kinh hãi trước cảnh tượng ấy, nửa cánh tay chỉ còn bộ xương trắng xóa, khung xương lòi hết ra, máu thì không ngừng chảy ra
- “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mau đưa vào phòng nhanh lên!! Thái y đâu? Mau gọi thái y đi!!”
- “Không thể ra ngoài được!! Lão gia do chạm vào bức tường đen đó mới bị như vậy đó ạ!”
- “Cái gì cơ? Bức tường đen ư?”
Chưa để mọi người định thần xong, bỗng từ đâu ra có một đàn châu chấu to khổng lồ bằng nắm tay một người lớn bay đến.
Những con châu chấu hung bạo bay tứ phía, nhìn thấy con mồi là bọn chúng đâm thẳng vào, theo mùi máu mà lao tới hàng loạt, bọn chúng cắn xé tất cả những gì cản đường bọn chúng, mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ la hét tứ tung, chạy toán loạn để thoát khỏi đàn châu chấu đó.
Không một ai có thể quan tâm tới phụ thân Lạc Anh nữa, để cho ông ta đau đớn gào thét khi bị đàn châu chấu cắn xé một cách thảm thương.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa cả phủ Lạc gia, đàn châu chấu đáng sợ bay được một lúc rồi cũng biến mất một cách kỳ lạ, mọi người lúc này mới định thần lại, quay ra đã thấy phụ thân Lạc Anh đã bị đám châu chấu cắn xé cho nát bấy cả rồi, trên mặt, trên tay, chân, sau lưng hay là trước ngực đều bị đám châu chấu kia cắn xé, ở đâu cũng có lỗ thủng từ lớn đến nhỏ, li ti li ti chi chít trên người, chỗ nào sâu thì sẽ nhìn thấy xương trắng ở bên trong đó, máu không ngừng rỉ ra từ chỗ vết thương ấy.
Ông ta đau đớn đến nỗi không thể kêu lên nữa, sắc mặt trắng bệch, miệng bắt đầu sủi bọt mép, cả người nát bét như một xác chết bị dòi ăn mòn vậy, người không ra người, nhìn trông rất ghê.
Dùng một chút sức lực cầu cứu mọi người, các người làm, gia nô đều sợ nhưng vẫn phải cố gắng kéo vào trong nhà.
- “M-Mau kéo vào trong nhà đi!! Nhanh lên, mau lấy cái gì bịt vết thương lại đi!!”
- “A...A...Cứu...Đau quá...”
Mọi người đưa phụ thân Lạc Anh vào băng bó vết thương lại, bây giờ ông ta không thể cử động hay làm gì được nữa, giống như một xác chết vô hồn vậy, hơi thở thì nhọc nhằn, liên tục rên rỉ đau đớn một cách bất lực.
Băng quấn khắp người trừ phần miệng và mũi ra, trông chả khác gì cái xác khô cả. Không khí hiện tại rất căng thẳng
- “Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Tại sao phủ ta lại như vậy?”_Trưởng bối quan ngại cất tiếng nói
- “Hức Hức...Phụ thân ơi...Phụ thân...Hức Hức...”
- “Hức Hức...Lão gia...Tại sao ngài lại thành ra như thế này...Hức Hức..Ôi, lão gia ơi...”
- “Ngươi nói đi! Tại sao lão gia lại bị như vậy?!! Ngươi không biết bảo vệ lão gia hay sao?”_Lão phu nhân vì xót thương cho phu quân nên đã tức giận quát lớn
- “P-Phu nhân à...Chính nô tài cũng không biết tại sao luôn. Lão gia như bị cái bị ăn vậy, tự nhiên lão gia hét lên như thế. Nô tài đứng gần đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì luôn”
- “Tại sao lại như vậy nhỉ? Chúng ta có làm gì...Á!!”
Trưởng bối chưa kịp nói xong thì có ngọn gió rất mạnh ập tới...
...*———————*...
...Bên chỗ phủ Lạc gia...
Sau khi Lạc Anh bị đưa đi, tất cả mọi người trong Lạc gia ai cũng vui vẻ, không còn biểu hiện ra sự tiếc nuối như ban đầu. Ai nấy cũng vào trong nhà, ngồi quay quần bên nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như một lễ thành thân, như nhà có mở tiệc vậy.
Không ai thương xót cho người con trai đáng thương ấy, ai ai cũng hả hê, cười nhạo dáng vẻ của Lạc Anh trước khi rời khỏi đây, bọn họ giống như trút bỏ một phần gánh nặng vậy. Vui vẻ nhất chính là cô em gái và phụ thân Lạc Anh.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng xung quanh nhà bọn họ đã có một bóng đen bao trùm, không thấy những tiếng quạ kêu hay chó sói hoặc là những con dơi khổng lồ bay qua nữa.
Đây chính là một điềm báo không ổn chút nào.
Tất cả mọi người dân trong làng đều xôn xao khi ra bên ngoài vào trời sáng. Bên trong phủ Lạc gia vẫn một màu tối đen như buổi đêm vậy, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra và Lạc gia đã đắc tội với ai nữa.
Bức tường đen đó ngăn cho tất cả mọi người không thể đi vào cũng không thể đả động gì đến bức tường kì lạ đó. Bọn họ cũng không muốn bị đinh líu tới nên cứ coi như bức tường đen đó là vô hình.
Tuy trời đã sáng nhưng bên trong phủ Lạc gia vẫn tối đen như mực, người trong đó sáng dậy vẫn thấy bầu trời tối đen, nhìn ra ngoài thì thấy mọi người đều vây xung quanh nhà nhìn một cách kì lạ.
- “Này! Nhìn cái gì mà nhìn? Mau đi ra đi!! Các ngươi đang chắn trước cửa nhà Lạc gia đó!!”_Một tên người làm nói lớn lên nhưng mọi người dường như không nghe thấy thì phải, bọn họ vẫn đứng im đấy
- “Này!! Các ngươi có nghe thấy gì không hả?! Mau cút đi!!”
Tên người làm dù có nói lớn lên thế nào nữa mọi người cũng không động tĩnh, vẫn xì cầm bên ngoài.
Tên người làm có nghe thấy tiếng người dân xung quanh nói nhưng đến khi tên đó nói thì không ai nghe thấy.
Thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng nên tên người làm đã đi vào báo cáo cho phụ thân Lạc Anh và các trưởng bối. Khi bị gọi dậy, mọi người ai cũng tức giận và đuổi tên đó đi, không ai nghe tên người làm đó cả.
Bởi vì hôm qua tất cả đã ăn uống, nhậu nhẹt no say cho đến tận gần sáng nên bây giờ có nói cũng chả ai quan tâm làm gì, bọn họ chỉ muốn ngủ mà thôi.
- “Lão gia!! Lão gia!! Hình như phủ của mình bị cái gì đó chặn rồi!! Không cho đi!!”
- “Ăn nói vớ vẩn!! Làm gì có chuyện đấy. Trời vẫn tối mà, người đi ra đi”_Phụ thân Lạc Anh nhất quyết không nghe
- “Nhưng mà...Nhưng mà nô tài nói không ai nghe cả. Bên ngoài trời đã sáng rồi!! Lão gia, nhà ta thực sự có chuyện rồi!!”
- “Lão gia ra mà xem!!”
- “Aisss!! Được rồi, nếu ta ra mà không có gì thì ngươi chết chắc”
Phụ thân Lạc Anh không tin cho đến khi ra bên ngoài, bên ngoài vẫn còn tối sầm, mọi người vẫn đang xì xào, bán tán bên ngoài.
Phụ thân Lạc Anh tức giận quát lớn để đuổi đám người đi nhưng kết quả cũng giống như tên người làm kia.
Bỗng, có một người kì lạ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi nở một nụ cười quái dị, điều này khiến phụ thân Lạc Anh sởn gai ốc lên, quay đi quay lại đã không thấy người này đâu.
Phụ thân Lạc Anh vẫn không tin, muốn tự mình ra kiểm chứng, đứng trước bức tường đen bí ẩn đó rồi thử chạm vào xem có ra ngoài được hay không.
Vừa mới chạm vào, ông ta đã bị một thứ gì đáng như cánh tay chộp lấy, rồi cảm giác như hàng loạt con côn trùng đang bò lên rồi gặm nhấm từng mẩu da, mẩu thịt khiến ông ta đau đớn hét lên, muốn gỡ ra nhưng không hiểu sao không thể kéo ra.
Người làm thấy vậy hoảng hốt kéo phụ thân Lạc Anh ra, hai người ra sức kèo lùi về sau, tầm một lúc thì hai người cũng thoát ra được nhưng đâu có ngờ rằng một nửa cánh tay của ông ta giờ đây chỉ còn là bộ xương mà thôi.
Phụ thân Lạc Anh cũng người làm sợ hãi, máu không ngừng chảy ra khiến ông ta đau đớn gào thét lên.
Tiếng hét kinh người đó đã đánh thức mọi người dậy, ai ai thấy bầu trời tối đen như mực thì cũng hoang mang vô cùng, thấy phụ thân Lạc Anh đang ngồi bệt dưới đất, không ngừng la hét, con gái út mới chạy ra xem thử.
Vừa mới ngó ra thôi, nhìn thấy cánh tay của phụ thân mình biến thành bộ xương trắng khiến cô ta hoảng sợ hét lên, cả người mềm nhũn ra, ngã khụy xuống, sắc mặt trắng bệch
- “P-Phụ thân...T-Tay của phụ thân...Tay...AAAAA”
- “Có chuyện gì vậy? Cái...”
Mọi người ai cũng kinh hãi trước cảnh tượng ấy, nửa cánh tay chỉ còn bộ xương trắng xóa, khung xương lòi hết ra, máu thì không ngừng chảy ra
- “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mau đưa vào phòng nhanh lên!! Thái y đâu? Mau gọi thái y đi!!”
- “Không thể ra ngoài được!! Lão gia do chạm vào bức tường đen đó mới bị như vậy đó ạ!”
- “Cái gì cơ? Bức tường đen ư?”
Chưa để mọi người định thần xong, bỗng từ đâu ra có một đàn châu chấu to khổng lồ bằng nắm tay một người lớn bay đến.
Những con châu chấu hung bạo bay tứ phía, nhìn thấy con mồi là bọn chúng đâm thẳng vào, theo mùi máu mà lao tới hàng loạt, bọn chúng cắn xé tất cả những gì cản đường bọn chúng, mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ la hét tứ tung, chạy toán loạn để thoát khỏi đàn châu chấu đó.
Không một ai có thể quan tâm tới phụ thân Lạc Anh nữa, để cho ông ta đau đớn gào thét khi bị đàn châu chấu cắn xé một cách thảm thương.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa cả phủ Lạc gia, đàn châu chấu đáng sợ bay được một lúc rồi cũng biến mất một cách kỳ lạ, mọi người lúc này mới định thần lại, quay ra đã thấy phụ thân Lạc Anh đã bị đám châu chấu cắn xé cho nát bấy cả rồi, trên mặt, trên tay, chân, sau lưng hay là trước ngực đều bị đám châu chấu kia cắn xé, ở đâu cũng có lỗ thủng từ lớn đến nhỏ, li ti li ti chi chít trên người, chỗ nào sâu thì sẽ nhìn thấy xương trắng ở bên trong đó, máu không ngừng rỉ ra từ chỗ vết thương ấy.
Ông ta đau đớn đến nỗi không thể kêu lên nữa, sắc mặt trắng bệch, miệng bắt đầu sủi bọt mép, cả người nát bét như một xác chết bị dòi ăn mòn vậy, người không ra người, nhìn trông rất ghê.
Dùng một chút sức lực cầu cứu mọi người, các người làm, gia nô đều sợ nhưng vẫn phải cố gắng kéo vào trong nhà.
- “M-Mau kéo vào trong nhà đi!! Nhanh lên, mau lấy cái gì bịt vết thương lại đi!!”
- “A...A...Cứu...Đau quá...”
Mọi người đưa phụ thân Lạc Anh vào băng bó vết thương lại, bây giờ ông ta không thể cử động hay làm gì được nữa, giống như một xác chết vô hồn vậy, hơi thở thì nhọc nhằn, liên tục rên rỉ đau đớn một cách bất lực.
Băng quấn khắp người trừ phần miệng và mũi ra, trông chả khác gì cái xác khô cả. Không khí hiện tại rất căng thẳng
- “Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Tại sao phủ ta lại như vậy?”_Trưởng bối quan ngại cất tiếng nói
- “Hức Hức...Phụ thân ơi...Phụ thân...Hức Hức...”
- “Hức Hức...Lão gia...Tại sao ngài lại thành ra như thế này...Hức Hức..Ôi, lão gia ơi...”
- “Ngươi nói đi! Tại sao lão gia lại bị như vậy?!! Ngươi không biết bảo vệ lão gia hay sao?”_Lão phu nhân vì xót thương cho phu quân nên đã tức giận quát lớn
- “P-Phu nhân à...Chính nô tài cũng không biết tại sao luôn. Lão gia như bị cái bị ăn vậy, tự nhiên lão gia hét lên như thế. Nô tài đứng gần đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì luôn”
- “Tại sao lại như vậy nhỉ? Chúng ta có làm gì...Á!!”
Trưởng bối chưa kịp nói xong thì có ngọn gió rất mạnh ập tới...