Phó Đình Tôn tưởng chừng Lạc Anh chỉ buồn ngủ do mệt mỏi vì mình làm quá sức nhưng không, dạo này tần suất Lạc Anh ngủ nhiều hơn, cũng thèm ăn hơn, đặc biệt cực kì dễ nóng tính, cáu gắt.
Tình trạng này đã diễn ra trong hai tuần nay rồi, Phó Đình Tôn vẫn đang làm việc, thấy gần trưa rồi mà Lạc Anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, lúc đầu Phó Đình Tôn cũng không nghĩ nhiều đâu nhưng dạo này để ý mới thấy nó đúng như thế thật.
Sợ rằng Lạc Anh bị làm sao nên đi hỏi thái y trong cung, lén lút đi lúc Lạc Anh ngủ chứ không đi vào ban đêm như lần trước nữa, bị giận như chơi ấy chứ.
Đến hoàng cung, thái y hỏi Phó Đình Tôn rất cặn kẽ từ ngủ bao nhiêu canh giờ, ăn uống ra sao, tính tình thế nào,…rất nhiều thứ liên quan khiến Phó Đình Tôn dù khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
Thấy sắc mặt thái y không tốt cho lắm, Phó Đình Tôn lo lắng hỏi Lạc Anh rốt cuộc bị làm sao thì thái y lại chúc mừng Phó Đình Tôn rồi cứ nói đi đâu ý, không vào trọng tâm, Phó Đình Tôn cọc tính lên, đập mạnh vào bàn khiến cái bàn gãy đôi rồi hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Điều này khiến thái y sợ xanh mặt, không nói cũng phải nói ra
- “Rốt cuộc là nương tử của ta bị làm sao? Tại sao ngươi lại vui mừng? Nương tử ta bị bệnh mà ngươi vui như vậy, ngươi muốn hồn bay phách tán sao?”
- “D-Dạ không có đâu ạ. Đại tướng quân à, ngài không biết những biểu hiện này là gì sao? Đó là dấu hiệu của việc có hỉ đấy ạ! Là có hỉ đấy ạ!! Chúc mừng đại tướng quân, ngài được lên chức rồi!!”
- “H-Hả?! Lạc Anh có hỉ ư?!!!”_Phó Đình Tôn như không tin vào tai mình, phải hỏi lại cho chắc chắn mới được
- “Thì ngài bảo là phu nhân hay buồn ngủ, cáu gắt, khẩu phần ăn lại nhiều hơn mà phu nhân của ngài thuộc tộc hồ ly. Mấy dấu hiệu cơ bản như thế có nghĩa là phu nhân đã có hỉ. Chúc mừng đại tướng quân!”
Phu nhân đã có hỉ…Phu nhân đã có hỉ…Phu nhân đã có hỉ…
Từng chữ từng từ chạy xung quanh đầu Phó Đình Tôn, hóa ra những biểu hiện đó chính là dấu hiệu của việc mang thai, Diêm Vương cũng đã từng nói, riêng nam nhân của tộc tiên cá và hồ ly thì sẽ có thể mang thai được.
Bây giờ Phó Đình Tôn mới phản ứng lại, vui mừng ôm lấy thái y, hai người vui sướng nhảy lên như một đứa trẻ vậy.
Phó Đình Tôn đã được lên chức rồi, lên làm phụ thân của một đứa trẻ được tạo ra từ Lạc Anh và mình, đứa trẻ của sự kết tinh từ tình yêu của hai người, một đứa trẻ sẽ giống với Lạc Anh.
Phó Đình Tôn rất mong chờ khoảnh khắc này, khi đứa trẻ được sinh ra, sẽ có thêm một tiểu Lạc Anh, một phiên bản nhỏ nhỏ xinh xinh giống hệt Lạc Anh rồi đứa bé ấy sẽ gọi Phó Đình Tôn là phụ thân.
Chỉ tưởng tượng thôi mà đã sung sướng hết cả người rồi
- “Ta phải về chăm sóc cho phu nhân của ta mới được. Ta không thể để em ấy một mình”
- “Ấy khoan, ngài vẫn phải kiểm tra lại cho chắc đã. Nhỡ đâu phu nhân chỉ đang mệt mà thôi”
- “Kiểm tra? Kiểm tra kiểu gì?”
- “Đây…Là như thế này ạ. Đầu tiên ngài…”
…Kết thúc hồi tưởng…
Phó Đình Tôn từ đó đến giờ vẫn chưa kiểm tra, thái y bảo cứ theo dõi thêm đã, Phó Đình Tôn cũng được dạy cho cách xem mạch hỉ, vậy thì nhân lúc Lạc Anh ngủ thì có thể kiểm tra luôn ha.
Phó Đình Tôn nhẹ nhàng đến chỗ phòng ngủ, thấy Lạc Anh vẫn còn đang ngủ say, tay ôm cái gối ôm có ám mùi của mình, cái này là để Lạc Anh ôm trong lúc Phó Đình Tôn đi vắng.
Phó Đình Tôn ám mùi hương cơ thể của mình vào cái gối ôm đó để mỗi khi Phó Đình Tôn rời đi thì không lo Lạc Anh bị tỉnh dậy nữa.
Thấy tay Lạc Anh đang để ngửa ra, Phó Đình Tôn nhẹ nhàng nằm lấy tay rồi bắt mạch, đúng là có thật.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Phó Đình Tôn không giấu nổi niềm vui, hạnh phúc tươi cười, hóa ra chuyện này là thật sao, chuyện này phải báo cho Lạc Anh biết mới được.
Đúng lúc này Lạc Anh đã tỉnh dậy, thấy Phó Đình Tôn ở bên cạnh, mọi khi là tỉnh dậy không thấy Phó Đình Tôn vì Phó Đình Tôn đang làm việc nhưng hôm nay tỉnh dậy và Phó Đình Tôn ở ngay bên cạnh mình.
Điều này khiến Lạc Anh vui vẻ vô cùng, cười tít mắt ra, Phó Đình Tôn cũng hôn chào buổi gần trưa, hỏi xem Lạc Anh có đói hay không để Phó Đình Tôn đi nấu ăn.
Lạc Anh đã mnag thai nên chế độ ăn uống cũng phải được sát sao hơn, vì vậy Phó Đình Tôn sẽ là người phụ trách việc này,Phó Đình Tôn không yên tâm để cho người khác làm.
Chuyện Lạc Anh có hỉ thì để sau hẵng nói, Phó Đình Tôn muốn tạo bất ngờ
- “Bảo bối, em có đói không? Có muốn ăn gì không ta nấu cho em?”
- “Em thèm ăn cháo cá với cả gà tần đen”
- “Được thôi, em đợi tý ta nấu cho em nhé. Em khoác thêm áo vào cho đỡ lạnh”
- “Dạ vâng ạ”
…Sau khi Phó Đình Tôn rời đi…
Lạc Anh lại nằm một mình, không hiểu sao dạo này Lạc Anh có cảm giác thèm ăn, ngủ còn cực nhiều nữa, bình thường có như vậy đâu, hay do Lạc Anh mẫn cảm quá nhỉ?
Chắc là vậy rồi.
Lười biếng nằm nhìn lên trần nhà rồi chẳng hiểu sao cứ thiu thiu buồn ngủ thế là lại nằm ngủ tiếp luôn.
Tầm nửa canh giờ sau, Phó Đình Tôn cầm đồ ăn mình nấu xong rồi đem đến thì thấy Lạc Anh lại tiếp tục ngủ tiếp, Phó Đình Tôn cũng bất lực lắm nhưng biết làm sao giờ, Lạc Anh đang mang thai mà, chiều chuộng một chút cũng chẳng sao cả…
Tình trạng này đã diễn ra trong hai tuần nay rồi, Phó Đình Tôn vẫn đang làm việc, thấy gần trưa rồi mà Lạc Anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, lúc đầu Phó Đình Tôn cũng không nghĩ nhiều đâu nhưng dạo này để ý mới thấy nó đúng như thế thật.
Sợ rằng Lạc Anh bị làm sao nên đi hỏi thái y trong cung, lén lút đi lúc Lạc Anh ngủ chứ không đi vào ban đêm như lần trước nữa, bị giận như chơi ấy chứ.
Đến hoàng cung, thái y hỏi Phó Đình Tôn rất cặn kẽ từ ngủ bao nhiêu canh giờ, ăn uống ra sao, tính tình thế nào,…rất nhiều thứ liên quan khiến Phó Đình Tôn dù khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
Thấy sắc mặt thái y không tốt cho lắm, Phó Đình Tôn lo lắng hỏi Lạc Anh rốt cuộc bị làm sao thì thái y lại chúc mừng Phó Đình Tôn rồi cứ nói đi đâu ý, không vào trọng tâm, Phó Đình Tôn cọc tính lên, đập mạnh vào bàn khiến cái bàn gãy đôi rồi hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Điều này khiến thái y sợ xanh mặt, không nói cũng phải nói ra
- “Rốt cuộc là nương tử của ta bị làm sao? Tại sao ngươi lại vui mừng? Nương tử ta bị bệnh mà ngươi vui như vậy, ngươi muốn hồn bay phách tán sao?”
- “D-Dạ không có đâu ạ. Đại tướng quân à, ngài không biết những biểu hiện này là gì sao? Đó là dấu hiệu của việc có hỉ đấy ạ! Là có hỉ đấy ạ!! Chúc mừng đại tướng quân, ngài được lên chức rồi!!”
- “H-Hả?! Lạc Anh có hỉ ư?!!!”_Phó Đình Tôn như không tin vào tai mình, phải hỏi lại cho chắc chắn mới được
- “Thì ngài bảo là phu nhân hay buồn ngủ, cáu gắt, khẩu phần ăn lại nhiều hơn mà phu nhân của ngài thuộc tộc hồ ly. Mấy dấu hiệu cơ bản như thế có nghĩa là phu nhân đã có hỉ. Chúc mừng đại tướng quân!”
Phu nhân đã có hỉ…Phu nhân đã có hỉ…Phu nhân đã có hỉ…
Từng chữ từng từ chạy xung quanh đầu Phó Đình Tôn, hóa ra những biểu hiện đó chính là dấu hiệu của việc mang thai, Diêm Vương cũng đã từng nói, riêng nam nhân của tộc tiên cá và hồ ly thì sẽ có thể mang thai được.
Bây giờ Phó Đình Tôn mới phản ứng lại, vui mừng ôm lấy thái y, hai người vui sướng nhảy lên như một đứa trẻ vậy.
Phó Đình Tôn đã được lên chức rồi, lên làm phụ thân của một đứa trẻ được tạo ra từ Lạc Anh và mình, đứa trẻ của sự kết tinh từ tình yêu của hai người, một đứa trẻ sẽ giống với Lạc Anh.
Phó Đình Tôn rất mong chờ khoảnh khắc này, khi đứa trẻ được sinh ra, sẽ có thêm một tiểu Lạc Anh, một phiên bản nhỏ nhỏ xinh xinh giống hệt Lạc Anh rồi đứa bé ấy sẽ gọi Phó Đình Tôn là phụ thân.
Chỉ tưởng tượng thôi mà đã sung sướng hết cả người rồi
- “Ta phải về chăm sóc cho phu nhân của ta mới được. Ta không thể để em ấy một mình”
- “Ấy khoan, ngài vẫn phải kiểm tra lại cho chắc đã. Nhỡ đâu phu nhân chỉ đang mệt mà thôi”
- “Kiểm tra? Kiểm tra kiểu gì?”
- “Đây…Là như thế này ạ. Đầu tiên ngài…”
…Kết thúc hồi tưởng…
Phó Đình Tôn từ đó đến giờ vẫn chưa kiểm tra, thái y bảo cứ theo dõi thêm đã, Phó Đình Tôn cũng được dạy cho cách xem mạch hỉ, vậy thì nhân lúc Lạc Anh ngủ thì có thể kiểm tra luôn ha.
Phó Đình Tôn nhẹ nhàng đến chỗ phòng ngủ, thấy Lạc Anh vẫn còn đang ngủ say, tay ôm cái gối ôm có ám mùi của mình, cái này là để Lạc Anh ôm trong lúc Phó Đình Tôn đi vắng.
Phó Đình Tôn ám mùi hương cơ thể của mình vào cái gối ôm đó để mỗi khi Phó Đình Tôn rời đi thì không lo Lạc Anh bị tỉnh dậy nữa.
Thấy tay Lạc Anh đang để ngửa ra, Phó Đình Tôn nhẹ nhàng nằm lấy tay rồi bắt mạch, đúng là có thật.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Phó Đình Tôn không giấu nổi niềm vui, hạnh phúc tươi cười, hóa ra chuyện này là thật sao, chuyện này phải báo cho Lạc Anh biết mới được.
Đúng lúc này Lạc Anh đã tỉnh dậy, thấy Phó Đình Tôn ở bên cạnh, mọi khi là tỉnh dậy không thấy Phó Đình Tôn vì Phó Đình Tôn đang làm việc nhưng hôm nay tỉnh dậy và Phó Đình Tôn ở ngay bên cạnh mình.
Điều này khiến Lạc Anh vui vẻ vô cùng, cười tít mắt ra, Phó Đình Tôn cũng hôn chào buổi gần trưa, hỏi xem Lạc Anh có đói hay không để Phó Đình Tôn đi nấu ăn.
Lạc Anh đã mnag thai nên chế độ ăn uống cũng phải được sát sao hơn, vì vậy Phó Đình Tôn sẽ là người phụ trách việc này,Phó Đình Tôn không yên tâm để cho người khác làm.
Chuyện Lạc Anh có hỉ thì để sau hẵng nói, Phó Đình Tôn muốn tạo bất ngờ
- “Bảo bối, em có đói không? Có muốn ăn gì không ta nấu cho em?”
- “Em thèm ăn cháo cá với cả gà tần đen”
- “Được thôi, em đợi tý ta nấu cho em nhé. Em khoác thêm áo vào cho đỡ lạnh”
- “Dạ vâng ạ”
…Sau khi Phó Đình Tôn rời đi…
Lạc Anh lại nằm một mình, không hiểu sao dạo này Lạc Anh có cảm giác thèm ăn, ngủ còn cực nhiều nữa, bình thường có như vậy đâu, hay do Lạc Anh mẫn cảm quá nhỉ?
Chắc là vậy rồi.
Lười biếng nằm nhìn lên trần nhà rồi chẳng hiểu sao cứ thiu thiu buồn ngủ thế là lại nằm ngủ tiếp luôn.
Tầm nửa canh giờ sau, Phó Đình Tôn cầm đồ ăn mình nấu xong rồi đem đến thì thấy Lạc Anh lại tiếp tục ngủ tiếp, Phó Đình Tôn cũng bất lực lắm nhưng biết làm sao giờ, Lạc Anh đang mang thai mà, chiều chuộng một chút cũng chẳng sao cả…