“ Bốp! “
“ Bốp! “
Gã Bastet vung tay tát liên tiếp hai cái tát như trời giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân Chi, nửa thân dưới của gã đè lên đôi chân của cô còn bàn tay trái lại siết chặt lấy cánh tay phải của Lý Vân Chi giữ cô thật chặt trong tư thế nửa ngồi nửa nằm áp sát vào một cây cột trụ bằng đá.
Lý Vân Chi đau đến mức hoa cả hai mắt, khóe môi rớm máu nhưng vẫn cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ vì đau đớn lẫn hai dòng nước mắt như muốn trào ra khỏi khóe mắt mà đem hết sức lực của bản thân ra để vùng vẫy kháng cự:
“ Đồ khốn! … … Buông ra! “
Lý Vân Chi càng ra sức vùng vẫy phản kháng, tên Bastet càng cảm thấy hưng phấn lẫn kích thích. Bàn tay khi nãy vừa giáng cho Lý Vân Chi hai cái tát tóe lửa không ngừng sờ soạng cọ xát bên ngoài chiếc áo thun Lý Vân Chi đang mặc trên người. Khuôn mặt điển trai của hắn ửng đỏ vì sự kích thích của dục vọng đang dâng trào trong cơ thể.
“ Xoạt! “
Lớp vải trước ngực áo của Lý Vân Chi bị gã Bastet dùng tay xé rách làm lộ ra khuôn ngực no tròn lấp ló phía sau chiếc áo ngực kiểu dáng thể thao khỏe khoắn cùng làn da trắng sứ hồng hào đầy sức sống càng làm cho hắn ta như phát cuồng. Dường như không thể chịu được sự thiêu đốt của ngọn lửa dục vọng thêm một giây phút nào nữa, tên Bastet một tay giữ chặt cánh tay phải của Lý Vân Chi, bàn tay còn lại thì vội vàng kéo khóa quần xuống; hắn ta nắm hai chân của Lý Vân Chi kéo lê cơ thể của cô đến nơi rộng rãi hơn rồi cúi người ghì cả khuôn mặt nóng rực của hắn chôn thật sâu vào bầu ngực của Lý Vân Chi, ra sức hôn hít cắn mút không khác gì một con mãnh thú đang say mồi…
“ Không !!!! “ - Lý Vân Chi tuyệt vọng hét to, cả cơ thể vẫn không ngừng vùng vẫy kháng cự, hai bàn tay của cô không ngừng cào cấu vào lớp áo trên lưng gã Bastet.
“ Lý Vân Chi! Mày không thể để cho hắn ta làm nhục như vậy được! Không thể! … Không thể được! “
Trong cơn hoảng loạn của suy nghĩ hòa cùng những giọt nước mắt vì tuyệt vọng, Lý Vân Chi mơ hồ nhìn thấy những con chữ tượng hình bằng vàng khắc trên tấm gỗ của chiếc quan tài ở ngay trước mắt mình không ngừng chuyển động; những con chữ này chuyển động dường như không tuân theo bất kỳ một quy luật nào nhưng lại không hề hỗn loạn, giống như vô vàn những con đom đóm bằng vàng rực rỡ theo một làn gió bay lên, xoay vòng rồi tản ra mọi phía … Một cảnh tượng hư hư thực thực theo đó được vẽ nên.
Trước mặt Lý Vân Chi bây giờ không còn là gian phòng được đặt những cỗ quan tài bằng gỗ tuyệt đẹp dát vàng khảm ngọc uy nghi nhưng lạnh lẽo đến rợn người mà là bóng lưng của một người đàn ông mặc chiếc khố lấp lánh ánh hoàng kim, eo thắt chiếc đai lưng bằng vàng khảm châu ngọc,đầu đội mũ vương miện, trên tay đang cầm một cuộn giấy chi chít những con chữ, bên hông phải vắt một thanh chủy thủ sáng bóng…
Lý Vân Chi dường như không thể phân biệt được khung cảnh ở trước mắt mình lúc này là hư hay là thực nhưng những nụ hôn nóng rát xen lẫn đau đớn của tên khốn Bastet vẫn liên tục hằn lên từng tấc da thịt làm cho ý chí phản kháng trong người Lý Vân Chi một lần nữa cuồn cuộn dâng lên như một dòng nước lũ quét sạch mọi suy nghĩ, lý trí lẫn sợ hãi trong lòng. Lý Vân Chi cắn chặt răng, gom hết sức lực còn sót lại để rướn người vươn cánh tay phải ra xa: bằng mọi giá phải với tay lấy cho bằng được thanh chủy thủ này … đó chính là hy vọng cuối cùng của cô … cũng là cơ hội duy nhất mà cô có được …
“ Aaaaaa! “ – Lý Vân Chi thét lớn, mặc cho bàn tay phải đang đau rát giống như vừa bị đem nhúng vào chậu nước sôi mà siết chặt thanh chủy thủ đang cầm trong lòng bàn tay đâm xuống thật mạnh vào bả vai của tên Bastet làm gã ta chỉ kịp rên lên một tiếng rồi đổ gục xuống người của cô.
Lý Vân Chi còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm đã vội vàng rướn người thoát ra khỏi cơ thể của gã Bastet rồi hốt hoảng lê người thụt lùi về phía sau, hai mắt mở to vì sửng sốt khi nhìn thấy thanh chủy thủ cắm trên bả vai của hắn ta vô thanh vô thức biến mất tựa một làn khói mỏng không chút dấu vết ngay trước mắt của mình. Bàn tay phải vẫn còn ửng đỏ đau rát như một tín hiệu giúp Lý Vân Chi xác định rằng không phải cô đang nằm mơ; tất cả mọi việc vừa mới diễn ra là thực tại; vẫn là gian phòng đặt thi hài của vị nữ hoàng cùng với những người mà bà ta yêu quý; tên Bastet vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nằm yên trên nền đất đầy cát bụi … … Nếu đúng như vậy, cô đã làm như thế nào để thoát khỏi nanh vuốt của gã khốn Bastet? … Thanh chủy thủ kia có tồn tại hay chỉ do cô tưởng tượng ra? … Còn người đàn ông mặc chiếc khố dát vàng đội mũ vương miện mà cô đã nhìn thấy thì sao? … Tất cả đều là ảo ảnh thật sao??? – Lý Vân Chi đưa cánh tay trái ôm lấy lồng ngực, hai mắt nhắm chặt cố gắng tìm cách hệ thống một cách logic lại những sự việc vừa xảy ra cùng với những suy nghĩ trong đầu của cô nhưng lại cảm thấy càng lúc càng mơ hồ, càng cố đi tìm lời giải đáp lại càng thấy rối rắm …
“ Lý Vân Chi, mày đừng mất thời gian ngồi thừ ở đây để suy nghĩ về những ảo ảnh đó nữa! Mày còn phải quay trở lại tìm Kate! Phải thoát khỏi nơi này! “ – Lý Vân Chi cắn môi nghiêm túc suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu để xốc lại tinh thần sau đó mở mắt chuẩn bị đứng dậy đi tìm Lâm Học Nghi.
Lý Vân Chi vừa mở mắt đã giật bắn người như chạm phải điện khi nhìn thấy bóng dáng nửa hư nửa thực của một người đàn ông đang đứng im lặng quan sát nhất cử nhất động của cô, mặc dù không thể nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông này, nhưng chiếc khố lấp lánh ánh hoàng kim, thắt lưng bằng vàng khảm những viên đá quý rực rỡ, đầu đội mũ vương miện, tay cầm cuộn giấy cùng với thanh chủy thủ khảm những viên đá Sophia rực rỡ ở phía chuôi gươm … tất cả đều giống hệt như những ảo ảnh mà cô đã nhìn thấy.
“ Ông là ai? “
“ Đây là đâu? “
Giọng nói trong trẻo của Lý Vân Chi và giọng nói trầm ấm của người đàn ông bí ẩn cùng lúc vang lên.