Lý Vân Chi và Lâm Học Nghi theo sau giáo sư Loui cùng người cộng sự của ông băng qua những dãy hàng rào ngăn cách và những chốt bảo vệ tiến vào hang động được khoét sâu vào bên trong một ngọn núi đá vôi.
“ Cánh cổng bảo vệ ngôi mộ này gắn chặt với một tảng đá vôi to lớn vừa khít với lối vào bên trong giống như một cơ quan ngầm, ông và giáo sư Sebiran đã phải nhờ một tiểu đội binh sĩ dùng đến thuốc nổ để phá hủy tảng đá chắn mở lối đi vào bên trong. “
“ Các cháu đang bước qua dãy hành lang dẫn vào nơi linh thiêng nhất của một vị Pharaon sau khi qua đời, nói một cách khác nơi này chính là dãy hành lang ghi lại Tử Thư của vị nữ hoàng có tên gọi Nymphaea. “ – Giáo sư Loui vừa đi vừa chậm rãi giới thiệu cho Lý Vân Chi và Lâm Học Nghi hiểu tường tận về kiến trúc của khu lăng mộ.
“ Tử Thư của nữ hoàng Nymphaea? Ông ơi, không lẽ có rất nhiều cuốn Tử Thư sao ông? “ – Lâm Học Nghi khẽ nghiêng đầu đặt ra câu hỏi.
“ Uhm! Mỗi vị Pharaon đều có một Tử Thư riêng, cuốn sách này sẽ được đọc lên trong suốt quá trình ướp xác. Theo quan niệm của người Ai Cập cổ đại, khi làm như vậy các bùa chú và pháp thuật trong cuốn sách sẽ bảo vệ thể xác, giữ lại trí thông minh, trí nhớ và sinh lực cho người quá cố ở thế giới bên kia. “ – Giáo sư Loui đẩy nhẹ gọng kính lên sống mũi, từ tốn lên tiếng giải đáp thắc mắc của Lâm Học Nghi.
“ Các Pharaon đều chuẩn bị rất cẩn thận chu đáo cho cuộc sống mới của mình khi sang thế giới bên kia nên Tử Thư của họ vô cùng phức tạp, bác đã tốn hơn ba mươi năm để nghiên cứu nhưng vẫn không tài nào đọc và hiểu được hết tất cả những dòng chữ khắc trên những cây cột trụ giống như thế này. “ – Giáo sư Sebiran gật gù góp lời.
“ Đây là căn phòng đầu tiên của khu lăng mộ, nơi này được xây dựng giống như một kho báu cất giữ vàng bạc châu báu, nữ trang, y phục và những vật dụng khi còn sống được nữ hoàng Nymphaea yêu thích. “
Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi đưa mắt lướt nhìn một căn phòng rộng lớn chứa đầy những chiếc rương gỗ đựng những đồng tiền cổ hoặc những món trang sức bằng vàng nạm đá quý đầy ắp đến mức tràn cả ra ngoài nằm vương vãi trên mặt đất. Ánh sáng vàng phát ra từ những chiếc đèn điện cỡ nhỏ được đặt trên những giá đuốc càng làm cho những món bảo vật quý giá phát ra ánh kim lấp lánh tuyệt đẹp. Bên trong căn phòng giống như một kho báu này, ngoài hai cô cùng với ông và giáo sư Sebiran còn có thêm hai vị khách nam người Ai Cập mặc bộ đồ vest sang trọng đang đứng chiêm ngưỡng một bức tường bằng vàng ròng sáng chói khắc đầy những dòng chữ tượng hình nằm bên góc trái của căn phòng. Họ vừa ngắm nhìn vừa thì thầm trao đổi với nhau bằng tiếng Ai Cập…
Lý Vân Chi như ngừng một nhịp thở khi vừa nhìn thấy bức tượng bằng đá Garnic màu đen bóng tạc hình ảnh một người phụ nữ có chiếc đầu của một con mãng xà cao gần sáu mét nằm sát góc của căn phòng.
“ Bức tượng này được điêu khắc thật sinh động, nhất là phần đầu của vị nữ thần này. Jay, cậu xem có phải giống hệt một con mãng xà màu đen tuyền không? “
“ Uhm, nhìn y như thật vậy … nhưng nói thật mình cảm thấy khá căng thẳng khi nhìn thấy những bức tượng có hình dạng cổ quái như thế này. “ – Lý Vân Chi thấp giọng lên tiếng đáp lời.
“ Do cậu sợ rắn nên mới có cảm giác căng thẳng như vậy đó, đây chỉ là một bức tượng bằng đá thôi. Nếu cảm thấy sợ, cậu cứ nắm chặt tay mình và đi sau lưng mình là được. “ – Lâm Học Nghi mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Lý Vân Chi thân thiết động viên tinh thần cho đứa bạn chí cốt.
“ … “
“ Jay! Kate! Hai cháu đến đây một lúc! “ – giáo sư Loui dịu giọng lên tiếng gọi rồi vẫy tay ra hiệu cho Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi đi đến chỗ ông đang đứng trò chuyện cùng với giáo sư Sebiran và hai người đàn ông mặc đồ vest lịch lãm mà hai cô đã nhìn thấy.
“ Đây chính là ngài Abubakar và ngài Bastet, hai nhà doanh nhân tỷ phú đã hỗ trợ kinh phí cho công trình khảo cổ lần này! “
“ ... Còn đây là hai đứa cháu gái của tôi, Kate và Jay! “ – Giáo sư Loui niềm nở lên tiếng giới thiệu.
“ Xin chào hai vị! Rất hân hạnh được gặp gỡ! “ – Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi lần lượt bắt tay với hai người đàn ông người Ai Cập khá đẹp trai rồi lịch sự cất lời chào hỏi.
“ Chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi được làm quen với hai vị tiểu thư xinh đẹp như thế này! “ – vị tỷ phú tên gọi Abubakar ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Học Nghi không rời mắt, ánh mắt nóng bỏng của hắn ta làm cho Lâm Học Nghi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô mỉm cười đáp lễ, nhẹ gật đầu tỏ ý khách sáo rồi choàng tay ra sau lưng của Lý Vân Chi khều nhẹ ra hiệu cho đứa bạn chí cốt phối hợp cùng mình tìm cách rút lui.
“ Ông ơi, bọn con lại đằng kia xem qua những món trang sức được không ạ? Căn bệnh nghề nghiệp của con lại trỗi dậy rồi! “ – Lý Vân Chi đưa mắt nhìn giáo sư Loui rồi mỉm cười nhẹ giọng xin phép.
“ Haha ... Ông biết thế nào con cũng sẽ nói câu này mà! ... Hai đứa tranh thủ đi tham quan tìm hiểu xung quanh đi. Lát nữa ông sẽ dẫn hai đứa con tham quan căn phòng đặt cỗ quan tài bằng vàng khảm đá quý chứa thi hài của nữ hoàng! “
“ Dạ, vâng ạ! “ – Lý Vân Chi vui vẻ lên tiếng rồi lập tức xoay người kéo Lâm Học Nghi đi theo mình.
“ Mình cảm thấy lôi kéo được cậu đi cùng quả là một điềm may mắn a! Không có cậu chắc ông sẽ giữ chân mình ở bên đó để ra sức giới thiệu mình cho hai vị tỷ phú đó rồi. “
“ Hì hì, Cậu tính báo đáp mình như thế nào đây? “ – Lý Vân Chi nháy mắt, tinh quái lên tiếng thì thầm nói nhỏ vào tai Lâm Học Nghi.
“ Mình dùng mỹ vị để báo đáp cậu có được không? Lát nữa mình sẽ dẫn cậu đến nhà hàng nổi tiếng nhất, mời cậu ăn một chầu thật hoành tráng chịu không? “ – Lâm Học Nghi nhoẻn miệng mỉm cười rồi đưa tay khoác vai của Lý Vân Chi nhẹ giọng đáp lời.
“ Ok! Quyết định vậy đi! “
Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi vừa đi vừa vui vẻ thì thầm to nhỏ trò chuyện với nhau, hai cô quyết định chọn một góc phòng khá xa nơi nhóm người của giáo sư Loui đang đứng chuyện trò để có thể tự do thoải mái chiêm ngưỡng ngắm nghía những món bảo vật đắt giá. Hai cô cởi hai đôi giày Sneaker hợp thời trang của mình ra làm lớp nệm lót rồi ngồi xuống thích thú ngắm nhìn, thảo luận về những món bảo vật làm hai cô cảm thấy ấn tượng.
Lý Vân Chi và Lâm Học Nghi dường như bị vẻ đẹp của những món trang sức tuyệt đẹp cuốn hút, cả hai cô chú tâm xem xét đánh giá từng món bảo vật rồi thì thầm trao đổi với nhau hăng say đến mức không hề biết rằng giáo sư Loui đi ra bên ngoài nghe điện thoại một khoảng thời gian khá lâu mà không thấy ông quay trở vào.
“ Đoàng … Đoàng … Đoàng … “
“ Đoàng! … Đoàng! “
Một loạt tiếng súng chát chúa từ phía bên ngoài vọng vào làm Lâm Học Nghi cùng Lý Vân Chi giật mình vội vàng trở người đứng dậy dáo dác đưa mắt quan sát xung quanh, trên tay Lâm Học Nghi vẫn còn cầm một thanh kiếm nhỏ dài bằng một gang tay bằng vàng khảm những viên Ruby màu đỏ xếp thành hình một đóa hoa súng tuyệt đẹp còn Lý Vân Chi vẫn cầm trong tay chiếc smart phone đắt tiền của mình, trên mặt của hai cô toàn là sự bàng hoàng hoảng hốt.
“ Giáo sư Sebiran, có chuyện gì xảy ra vậy? Ông của cháu đi đâu rồi ạ? “ – Lâm Học Nghi lướt mắt tìm khắp căn phòng rộng lớn nhưng không nhìn thấy ông của mình, cô đưa mắt nhìn giáo sư Sebiran vẫn còn đang đứng bên cạnh hai nhà tỷ phú cùng vẻ mặt thản nhiên, vội vàng lên tiếng hỏi.
“ Cháu gái xinh đẹp, ông của cháu đã bị đàn em của chúng ta dùng gậy đánh ngất xỉu ở bên ngoài rồi! “ – gã giáo sư tên Sebiran nhếch mép mỉm cười, lão ta gật gù tỏ vẻ đắc ý rồi lên tiếng trả lời câu hỏi của Lâm Học Nghi bằng thái độ cợt nhã. Lão ta vừa nói dứt câu, một tốp khoảng mười gã đàn ông đầu cạo trọc, thân hình vạm vỡ trên tay cầm những khẩu súng tự động từ bên ngoài tiến vào.
“ Chúng là bọn cướp mộ! “
Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi nắm thật chặt vật đang nằm trong lòng bàn tay của mình cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi rồi đưa mắt nhìn nhau ngầm khẳng suy đoán trong đầu của cả hai; dựa vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt lúc này hai cô có thể khẳng định đây chính là một băng cướp và số báu vật nhiều không đếm xuể trong ngôi lăng mộ này chính là miếng mồi béo bở của bọn chúng …
“ Mục tiêu của các ngươi không chỉ là số bảo vật này đúng không? “ – Lý Vân Chi khẽ nhíu mày, bàn tay phải một lần nữa siết chặt chiếc điện thoại đang cầm trong tay để ngăn sự run rẩy trong giọng nói của mình, cô nhìn thẳng vào mắt tên giáo sư Sebiran, dùng tiếng Anh nghiêm túc nói ra những suy đoán của mình khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự tà dâm của hắn vào đúng lúc hắn quét cặp mắt sắc như dao nhìn về phía cô.
“ Thần linh đã tặng cho chúng tao thêm một món hời! … Mày nói xem, bọn tao lấy đi toàn bộ số cổ vật ở đây nhưng sẽ chừa lại hai đứa mày hay sao? “ – Gã đàn ông tên Abubakar nhếch mép đáp lời.
“ Hai đứa mày tốt nhất nên chiều theo ý của bọn tao, bọn tao cam đoan sẽ đối xử với chúng mày nhẹ tay một chút. Bọn tao thật lòng không muốn làm cho hai đứa tiểu thư xinh đẹp như chúng mày bị thương … vì như thế số tiền kiếm được sẽ giảm đi rất nhiều! “ – Gã đàn ông tên Bastet cười nhạt, đưa tay vuốt cằm rồi đanh giọng, nói thêm vào.
“ Các ngươi dám bước đến đây thêm một bước tôi sẽ cắt cổ tự tử! “ – Lâm Học Nghi bất ngờ cầm thanh đoản kiếm trên tay kề sát vào chiếc cổ mảnh mai của mình, nghiêm giọng nói.
Hành động đột ngột này của Lâm Học Nghi cùng với câu nói nghiêm túc cộng thêm vẻ mặt cương quyết của cô đã thành công thu hút toàn bộ ánh mắt của băng cướp mộ. Bọn chúng tỏ ra khá bất ngờ trước tình huống vừa mới phát sinh nên càng tập trung chờ đợi phản ứng tiếp theo của Lâm Học Nghi.
“ Bốp! “
“ Vút! “
Lý Vân Chi tận dụng triệt để cơ hội mà Lâm Học Nghi vừa tạo ra, cô mím môi cầm chiếc điện thoại trên tay ném ra xa. Chiếc điện thoại đập thật mạnh vào bàn chân của bức tượng nữ thần đầu rắn, căn phòng yên tĩnh bất ngờ vang lên tiếng “ bốp “ thật to làm hơn phân nửa bọn cướp thoáng giật mình vội quay đầu quan sát động tĩnh xung quanh; cùng lúc đó Lâm Học Nghi cũng nhanh như chớp phóng con dao trên tay bay về phía những tên còn lại, con dao bay sượt qua vai tên Abubakar nhưng hắn lại nhanh nhẹn kịp thời nghiêng người né tránh.
Lâm Học Nghi và Lý Vân Chi tranh thủ những giây phút hỗn loạn cực kỳ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng quý giá kia lập tức xoay người chạy thật nhanh vào con đường duy nhất, đó chính là hướng đi sâu vào bên trong ngôi lăng mộ của nữ hoàng.