• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi sắc phong Nhật Dạ Du Thần, Đầu Trâu Mặt Ngựa và chúng nữ quỷ đều lại đây tỏ vẻ chúc mừng.

Hai vị quỷ sai này thân thể hơi lung lay, liền từ thần thân dữ tợn uy nghiêm biến thành quỷ tướng âm lãnh, lộ ra bộ dáng hai cô nữ quỷ.

Lý Tam Nương nói: "Sau này mọi người chính là đồng liêu, chức vị Đầu Trâu Mặt Ngựa nói đến còn dưới Nhật Dạ Du Thần nữa, sau này cần phải nhờ Tiểu Hằng và anh trai Tiểu Hằng chiếu cố nhiều hơn."

Đàm Tố hơi hơi mỉm cười, cũng chào hỏi La Tường Vũ.

La Tường Vũ ôm Miêu Tiểu Hằng, trong ánh mắt có cảm kích: "Đều là làm việc cho Thành Hoàng gia, nào có phân biệt chức vị gì. Tôi mới đến, Tiểu Hằng tuổi còn nhỏ, sau này xin hai chị chiếu cố nhiều hơn mới phải."

Đàm Tố dịu dàng nói: "Chúng ta chiếu cố lẫn nhau."

Nguyễn Tiêu cũng rất vừa lòng.

Bọn họ chỉ có mấy mống quỷ thần như vậy thôi, nếu còn làm không hợp nhau, vậy chẳng có chỗ tốt gì.

Sau đó giọng điệu Nguyễn Tiêu cũng nhẹ nhàng lên, nói với Nhật Dạ Du Thần mới vừa ra lò: "Tam Nương cùng chị Đàm đều chiêu mộ vài nữ quỷ làm trợ thủ cho các chị ấy, hai người các anh cũng giống vậy." Cậu nhìn về phía La Tường Vũ, "Tôi thấy anh hơn hai mươi tuổi, là còn đang đi học hay là đã bắt đầu đi làm rồi?"

La Tường Vũ biết từ giờ trở đi mọi người chính là quan hệ cùng vinh hoa chung tổn hại, cũng không giấu giếm, trực tiếp đem thân phận, gia thế cùng những chuyện Nguyễn Tiêu không biết nói ra.

·

Nữ thiện nhân ôn hòa tên là Vương Thục Trân, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đến lớn đều còn tính là thuận lợi. Nhưng khi bà vào đại học, cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, chuyện này tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tính cách của bà. Sau đó bà bắt đầu tận sức làm từ thiện, phát ra từ nội tâm, tự tay làm lấy mà làm việc thiện, hy vọng có thể phù hộ cha mẹ có kiếp sau tốt đẹp.

Cha mẹ để lại di sản phong phú, sau khi bọn họ qua đời, Vương Thục Trân cũng vẫn sống đến không tồi. Trong lúc học đại học, bản thân Vương Thục Trân xinh đẹp thiện lương hấp dẫn một vị phú nhị đại* theo đuổi, phú nhị đại cảm tình chân thành tha thiết, theo đuổi đã hơn một năm thì Vương Thục Trân bị hắn lay động, hai người liền thành bạn bè nam nữ, sau khi tốt nghiệp bọn họ lại kết hôn rất sớm, phú nhị đại còn thường xuyên cùng Vương Thục Trân ra ngoài làm từ thiện.

(*thế hệ giàu có đời thứ hai: là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.)

Vốn dĩ đây là nhân sinh rất hạnh phúc, nhưng là con người thì sẽ thay đổi, Vương Thục Trân tính cách mười năm như một ngày, nhưng phú nhị đại dần dần tiếp nhận công ty trong nhà, nhìn thấy càng nhiều thứ thì có chút ghét bỏ cuộc sống bình đạm. Dần dần, hắn bởi vì công việc bận rộn không thể cùng Vương Thục Trân đi khắp nơi, mà khi Vương Thục Trân cũng không như những quý phụ nhân khác thường xuyên bảo dưỡng, có vẻ thoáng già nua hơn phụ nữ cùng tuổi một chút, hắn liền sinh ra hứng thú với sắc đẹp bên ngoài. Sau khi nếm thử một lần nhưng Vương Thục Trân không có phát giác, hắn lục tục ngoại tình, mỗi một đối tượng ngoại tình thời gian duy trì đều không dài, hắn cũng không làm đối tượng ngoại tình có thai, Miêu Quế Ngân tâm cơ thâm trầm là ngoại lệ duy nhất.

Vương Thục Trân cùng phú nhị đại kết hôn không lâu liền sinh ra La Tường Vũ, đoạn thời gian đó cũng là thời điểm cảm tình của hai người tốt nhất. La Tường Vũ là kết tinh tình yêu của cả hai, cho nên sau này phú nhị đại ngoại tình trở nên cặn bã, địa vị của La Tường Vũ trong lòng hắn cũng là trước sau không thay đổi.

La Tường Vũ dần dần lớn lên, được Vương Thục Trân nuôi dạy, cũng được phú nhị đại bồi dưỡng, hơn nữa phú nhị đại bên ngoài ăn phở đều gạt người trong nhà, cho nên La Tường Vũ bị giáo dục đến phẩm cách ôn hòa lương thiện, các phương diện tố chất đều không tồi.

La Tường Vũ năm nay 24 tuổi, đã đảm nhiệm một chức vụ giám đốc nhỏ trong công ty, xử lý sự vụ cũng đều không tồi. Nhưng cũng là bởi vì vậy nên y mới nhận thấy được, cha mình La Hồng ngoại tình, hơn nữa đã giằng co rất nhiều năm.

Vì chuyện này, La Tường Vũ và La Hồng đã từng nói chuyện với nhau, La Hồng cũng khẩn thiết xin y bảo mật, bởi vì hắn cũng không muốn ly hôn với Vương Thục Trân —— Hắn không thích những ngày bình đạm, thích gái đẹp, nhưng là hắn đồng dạng cũng kính trọng cũng yêu sâu sắc Vương Thục Trân, chỉ là trước sau khống chế không được thói hư tật xấu của mình. Khi Vương Thục Trân ở trong nhà, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài ăn phở ngoài hàng, nhưng khi Vương Thục Trân đi các nơi làm từ thiện, hắn liền kìm nén không được muốn tìm kích thích.

La Tường Vũ không thể lý giải logic của cha mình, nghĩ tới rất nhiều lần muốn đem chuyện cha ngoại tình nói cho mẹ, nhưng mỗi lần mẹ trở về cùng cha ở bên nhau đều vô cùng hạnh phúc, y lại lo lắng tùy tiện nói ra chuyện này sẽ tạo thành đả kích quá lớn đối với mẹ.

Sâu trong nội tâm, y cũng hiểu rõ chính mình có chút do dự không quyết đoán, nhưng khi người sắp bị thương tổn là người mình để ý nhất, cũng khó tránh khỏi ném chuột sợ vỡ đồ.

Nhưng La Tường Vũ không nghĩ tới chính là, lúc y chuẩn bị từ từ từng bước để mẹ chậm rãi phát hiện, bản thân lại đột nhiên bị bệnh nặng, cảm giác được có thứ gì đang không ngừng quấy rầy chính mình, thân thể trở nên rất khó khống chế.

Sau lại, chính là sinh hồn rời xác mất đi ký ức, lại tìm về được ký ức.

·

La Tường Vũ thở dài nói: "Tôi vốn là không muốn mẹ đột ngột bị thương tổn mới tạm thời không đề cập đến, nhưng hiện tại cha làm sai lại suýt chút nữa để mẹ đến thừa nhận hậu quả, cho nên cần thiết để mẹ ly hôn cha. Nếu không tôi rất có lỗi với mẹ." Trên mặt y lộ ra vẻ đau khổ, "Tôi thật không rõ cha rốt cuộc nghĩ như thế nào, tiền tích tụ của mẹ đã dùng xong từ nhiều năm trước rồi, nhiều năm như vậy tiền mẹ dùng làm việc thiện kỳ thật đều là do cha cấp cho. Cha bằng lòng tiêu rất nhiều tiền trợ giúp mẹ làm việc thiện, dùng hết toàn lực đối tốt với mẹ, lại khống chế không được chính mình ngoại tình. Mẹ cũng là người rất hiếu thắng người, mẹ quá tín nhiệm cha rồi, trước nay không phân chia tiền bạc lẫn nhau, tuy rằng mẹ có sự nghiệp từ thiện phải làm, nhưng mỗi lần sẽ không đi quá lâu, sau khi trở về cũng đều sẽ cố gắng chăm sóc cha, làm bạn bên cha, cái loại cảm tình tự nhiên toát ra như vậy tôi vốn là rất hâm mộ, ai ngờ sau mới biết được cha làm ra loại chuyện này."

Đâu chỉ là La Tường Vũ không rõ, đông đảo nữ quỷ nghe xong cũng không rõ.

Nguyễn Tiêu cẩn thận ngẫm lại, thật ra lại cảm thấy……

Đây đại khái là một bên dành tim cho bạn lữ tinh thần, một bên dành thận cho nơi chốn phồn hoa? Nhân tính thật phức tạp, cánh rừng lớn chim gì cũng có, huống chi trên thế giới có vài tỷ người kia chứ? Lại là một tên kỳ lạ đi.

Vốn dĩ Nguyễn Tiêu nghĩ tới, nữ sĩ Vương Thục Trân là một thiện nhân hàng năm làm việc thiện, trên người bà có một tầng công đức, hẳn là sẽ không gặp phải tra nam thường thường ngoại tình mới đúng, sẽ có cuộc sống mỹ mãn. Hiện tại nghe La Tường Vũ nói vậy, cậu đã hiểu, công đức của Vương Thục Trân đều là bà chậm rãi tích lũy hai ba mươi năm mới có, trước đó bà cũng không phải là như vậy, khi đó yêu đương đương nhiên sẽ có lúc nhìn người không rõ, huống chi đối tượng yêu đương kỳ thật vẫn luôn có cảm tình thật sự với mình?

Nguyễn Tiêu nói với La Tường Vũ: "Ngươi muốn trực tiếp nói cho mẹ ngươi toàn bộ sự kiện ư?"

La Tường Vũ ngẩn người, lắc đầu nói: "Không, tôi không muốn để mẹ biết máu của mẹ đã từng bị dùng để đối phó tôi —— nếu mẹ mà biết, sẽ hỏng mất." Y một bên sửa sang lại ý nghĩ của chính mình, một bên nói, "Nhưng chuyện cha ngoại tình tôi sẽ nghĩ cách để mẹ biết. Dựa theo tính cách của mẹ, mẹ sẽ trực tiếp đưa ra ly hôn, sau khi mẹ ly hôn, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ. Mặt khác, Lưu Cát trong khoảng thời gian này chiếm cứ thân thể tôi, thái độ với mẹ rất kém, tôi sẽ dùng chuyện phát hiện cha ngoại tình làm cái cớ, tỏ vẻ trong khoảng thời gian này là bởi vì tích tụ trong lòng tâm tình không tốt, mà Lưu Thụ Căn thì tôi sẽ giải thích nói là tôi thật ra không bị làm sao cả, đã sa thải ông ta rồi……"

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Cha ngươi có khả năng sẽ không chịu ly hôn."

La Tường Vũ cũng nghĩ đến chuyện này, nhíu mày nói: "Chuyện Miêu Quế Ngân đã làm tôi không thể nói cho mẹ, lại có thể nói cho cha. Đương ông ấy biết chính mình tạo thành thương tổn bao lớn cho mẹ, hẳn là cũng không mặt mũi nào không chịu ly hôn."


Nguyễn Tiêu không tỏ ý kiến.


Thật ra cậu không quá tin tưởng…… Rốt cuộc làm Thành Hoàng chưa đến một năm, kiến thức đến nhiều cặn bã chăng? La Tường Vũ rốt cuộc là người làm con, chưa chắc thật có thể hiểu biết cha của anh ta.


La Hạo ngoại tình nhưng không hại người, tội lỗi không lớn không nhỏ, sau khi chết nên đánh vào địa ngục núi băng đông lạnh hắn thấu tim, đông lạnh cái dục vọng mà hắn khống chế không được, kiếp sau tất nhiên sẽ thành thật thôi. Nhưng vào lúc dương thọ chưa hết, vấn đề về mặt đạo đức này cũng chưa đạt đến nông nỗi cướp đoạt dương thọ.


Chẳng qua, chính Nguyễn Tiêu lại khinh thường loại tra nam này, không tránh được muốn xem hắn rốt cuộc là người gì.


…… Này đó tạm thời không cần phải nói ra.


Nguyễn Tiêu không hỏi tiếp chuyện nhà La Tường Vũ nữa, chỉ nói với y: "Thân thể ngươi khỏe rồi sau đó phải đến công ty đúng không? Dù sao ngươi vẫn là người sống, tuy rằng là Nhật Du Thần nhưng cũng không cần ảnh hưởng cuộc sống của ngươi. Dù sao gánh hát rong chúng ta mới dựng lên, chưa nói tới lúc nào cũng phải ngày ngày đêm đêm không ngừng làm việc. Như vậy đi, ngươi mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, nên làm thì việc làm việc, nhưng chung quy phải giành ra mấy giờ ra tuần tra. Ngươi có xe đúng không? Dứt khoát giữa trưa cơm nước xong lái xe đi ra ngoài chạy một vòng là được. Chờ thời gian dài rồi, ngươi cũng giống Tam Nương chị Đàm chiêu mộ vài thủ hạ, sẽ có thể nắm toàn bộ toàn cục, không cần tự mình đi nữa."


Hết chương 58.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK